Bút Ký Thời Không

Chương 90: 90: Tiên Tôn Tại Thượng 1




[Ký chủ! Không phải! Chị nghe em nói đây a!!!]
Thiên Hoa lập tức vùng vẫy, thoát khỏi tay Sơ Nghiên, nghiêm túc ngồi trước mặt Sơ Nghiên, nói:
[Ký chủ, chị kiểm tra xem, giữa chúng ta có khế ước tinh thần, em không gạt chị!]
Sơ Nghiên nhíu mày, nhắm mắt lại thăm dò một chút.

Quả thật giữa nó và nàng có một một loại khế ước nào đó mà cô biết được.
“Vậy… ngươi đem mọi chuyện kể rõ ràng cho ta.”
Thiên Hoa nghe lời này, cảm động vô cùng, đem chuyện của nó và Sơ Nghiên xảy ra ở vị diện trước kể lại.
[… có lẽ do Thần hồn của chị bị tác động bởi khế ước mà bị yếu đi, lại vận dụng Thần lực mà chống lại Thiên Đạo, dẫn đến thần hồn lẫn thần lực bị thương tổn, nên mới mất ký ức tạm thời.]
Sơ Nghiên hơi nâng mi, mở miệng:
“Vậy có phải ta hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể khôi phục lại ký ức?”
Thiên Hoa gật đầu thật mạnh.

Ở vị diện trừng phạt, khả năng kiếm tích phân không cao, nhưng nhiệm vụ ẩn giấu có tỷ lệ xuất hiện rất cao!
Có thể là một hoặc hai nhiệm vụ ẩn giấu sẽ được đưa ra.

Nếu nói Trung Tâm quản lý thời không lại đưa ký chủ bị thương cưỡng chế tiến vào vị diện là sai, nhưng cũng may mắn đưa đến đúng nơi.

Nếu ở trong không gian hệ thống, ký chủ sẽ cần thời gian lâu hơn để khôi phục.
[Vì hành vi của chị ở vị diện trước, hiện tại chị đang tiến vào vị diện trừng phạt, độ khó có vị diện này vô cùng cao, thuộc cấp SS, xưa nay tỷ lệ hoàn thành vô cùng thấp.]
Nhưng nếu là ký chủ, nó dám chắc chị có thể hoàn thành a!
Nhưng mà ký chủ đã mất ký ức thì…
Thiên Hoa khóc không ra nước mắt, nhìn tính cách của ký chủ hiện tại, không giống nghe lời như lúc có ký ức a!
“Ồ? Vậy sao?”
Sơ Nghiên nâng mắt, tựa hồ có chút hứng thú với nhiệm vụ mà Thiên Hoa nói.

Chỉ là không có ký ức như nó nói, vì thế nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng nó được.

Chỉ có thể từ từ quan sát.
[Vậy… ký chủ, hiện tại chị nhớ được cái gì a? Ví dụ như thân phận của chị hiện tại?]
Sơ Nghiên cong môi, nở một nụ cười.


Thiên Hoa nuốt một ngụm nước bọt, nó cảm thấy ký chủ hiện tại khác xa trước kia quá, yêu mị quyến rũ, giống như ma quỷ vậy.
“Bản tôn là Thẩm Nguyệt, nữ ma đầu thét tiếng của tu chân giới, giết người không gớm tay, lãnh huyết vô tình, người người đuổi giết.

Bọn họ đều gọi ta là Huyết Chi Ma Nữ.’’
Thiên Hoa run run, ký chủ, gương mặt chị đáng sợ quá a!
[Cái đó, ký chủ, mời chị tiếp thu cốt truyện.]
Thẩm Nguyệt, nữ ma đầu của Thần Nguyệt Giáo, ma tu mạnh nhất của Tu chân giới.
Tiếng xấu đồn xa, xú danh của cô ta không ai không biết, không ai không hiểu.

Chỉ cần nghe đến tên Huyết Chi Ma Nữ, mọi tu giả hai phái tiên ma đều không khỏi rùng mình.

Thực tế, tuổi thơ của Thẩm Nguyệt vô cùng đáng thương, mới dẫn đến nàng có tính cách cực đoan tàn nhẫn như vậy.

Thẩm Nguyệt vốn chỉ là một cô nhi sống ở một thôn nhỏ dưới Thanh Lạc Sơn.

Không có cha, mẹ nàng sau khi sinh nàng không lâu cũng qua đời vì bệnh tật.

Cả thôn đều xem cô là tai tinh, Thẩm Nguyệt lớn lên trong sự khắt nghiệt và xa lánh của người xung quanh.
Năm nàng mười tuổi, thôn bị ma tu tấn công, toàn thôn bị giết.

Thẩm Nguyệt may mắn thoát chết, nhưng lại bị đám buôn nô lệ bắt lại.

Thẩm Nguyệt trở thành nô lệ, cuộc sống bị đánh đập hành hạ, bị bán hết nơi này đến nơi khác, lưu lạc khắp nơi, càng khiến Thẩm Nguyệt hận thế nhân.
Oán niệm càng lớn, tính cách của nàng cũng trở nên vặn vẹo biến chất, Thẩm Nguyệt sống mà mang theo oán hận căm thù cả thế giới.
Mãi đến năm Thẩm Nguyệt 15 tuổi, Cảnh Tịch tiên tôn trong một lần du hành phát hiện đám buôn bán nô lệ tàn bạo, ra tay cứu giúp.

Thẩm Nguyệt mới thoát khỏi địa ngục chốn nhân gian.
Mà Cảnh Tịch, cũng trở thành vầng thái dương duy nhất trong cuộc đời của Thẩm Nguyệt.

Nàng quyết tâm lên núi, muốn bái nhập Nhạc Dương Tông làm đệ tử, đi tìm vị ân nhân đã giúp đỡ mình.

Thẩm Nguyệt cũng bộc lộ tài năng kinh người, Thiên linh căn cực phẩm Hỏa linh căn.
Nhưng Thẩm Nguyệt còn chưa tiến nhập Tông môn, bắt đầu tu luyện, đã bị kẻ quyền thế nhìn chằm chằm.


Nàng bị chính người mình xem là bằng hữu, chính tay đem Thiên Linh căn của nàng móc ra.

Thẩm Nguyệt chỉ còn nửa cái mạng, gia thế bần hàn, không có thế lực chống lưng, thứ Nhạc Dương Tông cần là Thiên linh căn, chứ không phải phế vật đã không còn chút thiên phú như nàng.
Thẩm Nguyệt còn chưa vào được Nhạc Dương Tông, đã bị đá xuống núi.

Oán hận trong quá khứ và hiện tại chất chồng lên nhau, Thẩm Nguyệt hoàn toàn nhập ma, bước lên con đường ma đạo.
Chỉ trong vòng năm năm, tu vi đã tiến bộ đến mức khó tin, nàng từng là Thiên linh căn trời sinh, cũng mang thiên phú tu ma cường đại.

Thẩm Nguyệt đem tất cả những gì mình chịu đựng trước kia, toàn bộ trả lại cho thế nhân.

Dù là đám chủ nhân hành hạ nàng lúc là nô lệ, hay đám tiên môn cướp đoạt Linh căn của nàng.

Thẩm Nguyệt đều không chừa một ai.
Chỉ trong vòng một tháng, nữ ma đầu tóc đỏ đeo mặt nạ quỷ tàn ác giết người không chớp mắt liền truyền ra.

Tục danh Huyết Chi Ma Nữ cũng từ đó mà hình thành.

Thẩm Nguyệt dùng thực lực chứng minh, giết ch/ết giáo chủ đương nhiệm của Thần Nguyệt Giáo, trở thành Giáo chủ đời kế tiếp.
Sở dĩ Thẩm Nguyệt lựa chọn Thần Nguyệt Giáo, tất cả cũng bởi vì Cảnh Tịch tiên tôn.

Nàng vô tình nghe được Cảnh Tịch sắp độ Thiên kiếp, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo vốn có thù với hắn, liền muốn nhân lúc hắn độ kiếp mà ra tay ám sát.

Thẩm Nguyệt đương nhiên không để hắn thực hiện được, mà trực tiếp đem người giết.
Sau khi Cảnh Tịch độ kiếp thành công, trở thành Đại Thừa Kỳ duy nhất sau hơn ngàn năm của Tu chân giới, trở thành sự kiện có tác động vô cùng to lớn với giới Tu chân.

Không lâu sau, Nhạc Dương Tông liền truyền tin tức ra, Cảnh Tịch Tiên tôn muốn tuyển chọn đệ tử, hơn nữa còn là quan môn đệ tử, tức là hắn sẽ chỉ nhận một người duy nhất làm đệ tử.

Thẩm Nguyệt dao động, trong lòng nàng, Cảnh Tịch vẫn luôn là vầng thái dương ấm áp duy nhất.

Hơn nữa dù trở thành giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo, xưa nay Thẩm Nguyệt cũng chưa từng để lộ dung mạo hay tên thật.


Người biết mặt nàng cũng chỉ có yêu thú của nàng, Mặc Lân.

Mặc Lân là một con Hắc Thải Lân Xà, đã hoá hình, tu vi ngang với Hoá Thần kỳ.

Cùng hai vị tả Hữu hộ pháp tân nhiệm của Thần Nguyệt giáo mà Thẩm Nguyệt tin tưởng, đều là Nguyên Anh cường giả.
Thẩm Nguyệt quyết tâm, nàng đem Thiên Linh căn đã lấy lại, trải qua thống khổ như lột da rút xương, đem ma khí trong cơ thể rút ra.
Thiên Linh căn quay lại, nhưng tu vi của Thẩm Nguyệt cũng nháy mắt rơi xuống.

Từ Luyện Hư kỳ rơi xuống Trúc Cơ Kỳ.
Phần Ma được Thẩm Nguyệt phong ấn trong Nguyệt Trì của Thần Nguyệt giáo, do Mặc Lân đích thân canh giữ.

Thẩm Nguyệt ngụy trang thành tu sĩ tu tiên, đến Nhạc Dương Tông bái sư học nghệ.
Đến cuối cùng, nàng cũng gặp được vị ân nhân năm xưa, hắn là Thần ỏ trên cao, mà nàng hiện tại như bùn lầy dưới đất.

Nàng cố gắng thể hiện, nhưng cuối cùng lại bại dưới tay một nữ tử khác, cũng chính là nữ chủ Đông Phương Thanh Ninh, mất đi cơ hội làm đệ tử của hắn.
Nhưng Thẩm Nguyệt không bỏ cuộc, nàng vẫn ở lại Nhạc Dương Tông, làm một đệ tử dưới núi của hắn.

Thẩm Nguyệt phát hiện một bí mật động trời, nữ đệ tử kia của hắn thế nhưng là gián điệp cài vào, thân phận vốn là thiếu chủ của Phong Thiên Môn, một tông môn luôn đối nghịch với Nhạc Dương Tông, lúc nào cũng bằng mặt không bằng lòng.

Nàng ta đến chính là muốn tìm cơ hội giết ch/ết vị tiên tôn duy nhất của Tu Chân giới này.
Thẩm Nguyệt tìm mọi cách vạch trần Đông Phương Thanh Ninh, nhưng lần nào cũng bị thất bại thê thảm.

Chẳng những vậy, hành động của nàng còn bị xem là ghen ghét với Đông Phương Thanh Ninh, nhân khí ở Nhạc Dương Tông ngày càng xuống.

Đến Cảnh Tịch lúc đầu còn có chút chú ý Thẩm Nguyệt, cũng dần dần đem nàng lãng quên.
Cuối cùng, trong một lần Đông Phương Thanh Ninh tính kế Cảnh Tịch, Thẩm Nguyệt vì cứu hắn mà bại lộ thân phận, đánh trọng thương Đông Phương Thanh Ninh.

Sau đó, Cảnh Tịch chẳng những không biết ơn, chính tay giết chế/t Thẩm Nguyệt.

Cuộc đời đáng thương của Thẩm Nguyệt cứ vậy mà đặt dấu chấm hết.
Theo diễn biến của cốt truyện chính, về sau Đông Phương Thanh Ninh quả thật lại ra tay tính kế Cảnh Tịch.

Hắn mặc dù biết, lại cam tâm tình nguyện vì nàng ta đi tìm chết.
Nữ chủ quay về Phong Thiên Môn, khôi phục thân phận Thiếu chủ, mà Nhạc Dương Tông mất đi Cảnh Tịch, ngày càng suy tàn.

Đế khi đại chiến hai giới Tiên Ma diễn ra, hoàn toàn bị diệt vong.
______

Sơ Nghiên vuốt nhẹ mái tóc, nghe tường tận những gì Thiên Hoa kể, im lặng hồi lâu không nói.
Nàng hiện tại đã có chút tin vật nhỏ này, cuộc đời của nàng lẫn lí do nàng trở thành Giáo chủ Thần Nguyệt giáo đều vô cùng chính xác.

Mà chuyện này cũng chỉ có Mặc lân biết rõ.
Theo như nó nói, Cảnh Tịch về sau có đến chín phần đã đối với Đông Phương Thanh Ninh động tâm, nên mới có thể mù quáng như vậy.
“Ngươi nói nữ chủ là Đông Phương Thanh Ninh, vậy nam chủ là ai?”
Thiên Hoa lập tức đem cốt truyện chính của thế giới ra.
[Ký chủ, đây là một bộ thể loại NP, có nghĩa là một nữ nhiều nam.

Nữ chủ vị diện này là Đông Phương Thanh Ninh, nam chủ có đến năm người.

Cảnh Tịch là sư phụ của nữ chủ, cũng chỉ là nhân vật nam phụ si tình.

Còn về các nam chủ, xin hỏi ký chủ có muốn biết thông tin tường người ngay bây giờ không?]
Sơ Nghiên khoác tay, lười nhác nói.
“Không cần.”
Kẻ không liên quan, nghe chỉ tổ tốn thời gian.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Sơ Nghiên thu lại dáng vẻ lười biếng, lập tức lên tiếng.
“Ai?”
“Là ta.”
Người đến là Mộ Tình sư tỷ đến từ Bắc Linh Phong, cũng chính là nơi ở của Cảnh Tịch.

Sơ Nghiên lập tức rời giường, mở cửa ra, nở nụ cười, nói:
“Vòng hai của đại điển tuyển chọn đệ tử sẽ bắt đầu sau một canh giờ nữa, muội mau chuẩn bị đi.”
Cốt truyện của Thẩm Nguyệt đã đi đến một nửa, Thẩm Nguyệt đã tách ma khí ra, che giấu thân phận, đến Nhạc Dương Tông làm đệ tử, hiện tại là tham gia đại điển tuyển chọn đệ tử của Tông môn, cũng là tranh giành cơ hội trở thành đệ tử của Cảnh Tịch Tiên tôn.
“Đa tạ sư tỷ nhắc nhở."
Mộ Tình đi rồi, Sơ Nghiên liền thu hồi tươi cười.
Nếu như sự việc vật nhỏ nói là chính xác, Đông Phương Thanh Ninh kia sẽ trở thành đệ tử của Cảnh Tịch.

Nhưng đó là vì ta không biết, nếu đã biết rồi, đừng mong Bản tôn để ngươi tiếp cận được hắn dù chỉ một chút!
Ánh mắt Sơ Nghiên loé qua huyết sắc, nụ cười bên môi cũng gia tăng.

Thiên Hoa vốn muốn như bình thường ngồi trên vai nàng, nhưng nhìn thấy nụ cười kia, nó liền run run không dám đến gần, vèo một tiếng chui vào trong chăn.
Thì ra đây là bộ dạng của ký chủ khi mất ký ức sao!! Đáng, đáng sợ quá! Cứ cảm thấy ký chủ không phải là ký chủ nữa a!
Huhu, ký chủ đáng yêu ôn hoà của nó bao giờ mới trở về a!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.