Bưu Hãn Dân Quê

Chương 19: Tỷ muội vào trấn. 2



Lâm thúc đã quyếtđịnh buổi chiều cùng các nàng về thôn Đại Diệp, cho nên liền lưu cácnàng ở nhà ăn cơm, Hắc Muội nói không vội các nàng còn muốn đi mua vàithứ nữa .

Bốn tỷ muội ra cửa đi trên trấn, người ngườiquay đầu nhìn các nàng, Cát Tường lớn nhất trắng trắng thuần khiết, mặcdù Hắc Muội đen nhưng ngũ quan tinh xảo lập thể, giữa ánh mắt khí kháianh hùng mười phần, Béo Nha trắng trắng mềm mềm, Tứ Nha lại đáng yêu.

Bất quá nếu không phải trên mặt Hắc Muội nét trẻ con chưa thoát, người khác thật sự sẽ nghĩ Hắc Muội là đại tỷ, nàng đi đầu nói chuyện với ngườikhác, một chút khiếp ý cũng không có.

Trước hết đi lànhà sách, mua hai tấm giấy hồng, một cây bút lông, một nghiên mực, mặcdù mua đều là bình thường nhất giá rẻ nhất , lại tốn hết hai mươi văntiền, trách không được dân quê không có mấy người đọc được sách tốt .

Hắc Muội còn mua chút gì đó dùng trong nhà, lại đi tiệm gạo mua ba cân mì, tốn hết mười văn tiền.

Cuối cùng đi tới y quán, Vương đại phu thay Cát Tường bắt mạch, nói CátTường tử cung rất lạnh, so với người khác mang thai khó khăn chút.

Hắc Muội hỏi có thuốc gì có thể điều dưỡng được không , Vương đại phu viếtvài vị thuốc, cả tiền bắt mạch và hốt thuốc gần một lượng bạc , vô luậnthời đại nào dân chúng xem bệnh đều đắt a.

Cát Tường liền không chịu mua, “Nói là khó, cũng không phải không thể mang thai.”

“Tỷ, đừng lo lắng, một lượng bạc muội có.”

Dưới sự kiên trì của Hắc Muội vẫn cầm mười thang thuốc.

Thời điểm bốn người phải đi về, Cát Tường bỗng nhiên nói, “Hắc Muội, chúng ta mua kim chỉ cho Lâm thúc đi!”

Một văn tiền có thể mua được hai bao kim chỉ, Hắc Muội cũng không nói cáigì, trực tiếp cho một văn tiền, Cát Tường cầm lấy một bao kim chỉ màuđỏ, trên tay lướt qua màu xanh và màu vàng, lại chọn cái màu xanh đen .

Hắc Muội cũng không nghĩ nhiều, mang theo các nàng chạy nhanh về nhà.

Cuối cùng bốn tỷ muội trở lại hậu viện nhà Lâm thúc, lâm thúc đang ở phíatrước cửa hàng bận việc, trên thớt gỗ có một miếng thịt lợn, xem ra làLâm thúc đặc biệt đi mua .

Cát Tường nhìn Hắc Muội nhanh chóng chủ động yêu cầu nấu cơm, bởi vì rất quen thuộc cũng không kháchkhí , đem thịt lợn rửa sạch băm nhỏ, cho vào nồi xào thơm, múc vào trong chén, lại múc một muôi nước cho vào nồi, lấy hai cân mì vừa mua ra nấu.

Đợi Lâm thúc từ cửa hàng vào, mỳ thịt băm đã nấu xong thơm ngào ngạt đặt trên bàn .

Hắn nhìn bốn tỷ muội mong chờ hắn ngồi xuống mới bắt đầu ăn, nở nụ cười,“Hắc Muội con thật đúng là —— ở đây ăn cơm còn đi mua mì.”

“Lâm thúc, thúc giúp bọn con đã thực cảm kích , tiền con mang theo vốn là để tiêu a.”

Cơm nước xong, Cát Tường thu thập chén đũa, nhìn Lâm thúc ngồi trên ghếnhắm mắt dưỡng thần, lấy ra bao kim chỉ buổi sáng mua, vô cùng thuầnthục đem lỗ hổng trên cổ tay áo Lâm thúc sửa lại.

Đangchuẩn bị đứng dậy rời đi Lâm thúc tỉnh dậy, vừa thấy Cát Tường ở bêncạnh đang thu dọn hộp kim chỉ, lại vừa thấy cổ tay áo mình hoàn hảo vôkhuyết, lập tức hiểu được .

“Cát Tường, cám ơn nha, tay nghề may vá của con thật sự quá tốt, thúc không nhìn ra chỗ này từ có lỗ .”

Cát Tường cười cười, đem chỉ màu xanh đen đặt ở bên cạnh nói, “Lâm thúc,hôm nay bọn con mua hai bao kim chỉ, cái này để lại cho thúc dùng.”

Chương 19 Tỷ muội vào trấn 2

Lâm thúc đã quyết định buổi chiều cùng các nàng về thôn Đại Diệp, cho nênliền lưu các nàng ở nhà ăn cơm, Hắc Muội nói không vội các nàng còn muốn đi mua vài thứ nữa .

Bốn tỷ muội ra cửa đi trên trấn,người người quay đầu nhìn các nàng, Cát Tường lớn nhất trắng trắng thuần khiết, mặc dù Hắc Muội đen nhưng ngũ quan tinh xảo lập thể, giữa ánhmắt khí khái anh hùng mười phần, Béo Nha trắng trắng mềm mềm, Tứ Nha lại đáng yêu.

Bất quá nếu không phải trên mặt Hắc Muội néttrẻ con chưa thoát, người khác thật sự sẽ nghĩ Hắc Muội là đại tỷ, nàngđi đầu nói chuyện với người khác, một chút khiếp ý cũng không có.

Trước hết đi là nhà sách, mua hai tấm giấy hồng, một cây bút lông, một nghiên mực, mặc dù mua đều là bình thường nhất giá rẻ nhất , lại tốn hết haimươi văn tiền, trách không được dân quê không có mấy người đọc được sách tốt .

Hắc Muội còn mua chút gì đó dùng trong nhà, lại đi tiệm gạo mua ba cân mì, tốn hết mười văn tiền.

Cuối cùng đi tới y quán, Vương đại phu thay Cát Tường bắt mạch, nói CátTường tử cung rất lạnh, so với người khác mang thai khó khăn chút.

Hắc Muội hỏi có thuốc gì có thể điều dưỡng được không , Vương đại phu viếtvài vị thuốc, cả tiền bắt mạch và hốt thuốc gần một lượng bạc , vô luậnthời đại nào dân chúng xem bệnh đều đắt a.

Cát Tường liền không chịu mua, “Nói là khó, cũng không phải không thể mang thai.”

“Tỷ, đừng lo lắng, một lượng bạc muội có.”

Dưới sự kiên trì của Hắc Muội vẫn cầm mười thang thuốc.

Thời điểm bốn người phải đi về, Cát Tường bỗng nhiên nói, “Hắc Muội, chúng ta mua kim chỉ cho Lâm thúc đi!”

Một văn tiền có thể mua được hai bao kim chỉ, Hắc Muội cũng không nói cáigì, trực tiếp cho một văn tiền, Cát Tường cầm lấy một bao kim chỉ màuđỏ, trên tay lướt qua màu xanh và màu vàng, lại chọn cái màu xanh đen .

Hắc Muội cũng không nghĩ nhiều, mang theo các nàng chạy nhanh về nhà.

Cuối cùng bốn tỷ muội trở lại hậu viện nhà Lâm thúc, lâm thúc đang ở phíatrước cửa hàng bận việc, trên thớt gỗ có một miếng thịt lợn, xem ra làLâm thúc đặc biệt đi mua .

Cát Tường nhìn Hắc Muội nhanh chóng chủ động yêu cầu nấu cơm, bởi vì rất quen thuộc cũng không kháchkhí , đem thịt lợn rửa sạch băm nhỏ, cho vào nồi xào thơm, múc vào trong chén, lại múc một muôi nước cho vào nồi, lấy hai cân mì vừa mua ra nấu.

Đợi Lâm thúc từ cửa hàng vào, mỳ thịt băm đã nấu xong thơm ngào ngạt đặt trên bàn .

Hắn nhìn bốn tỷ muội mong chờ hắn ngồi xuống mới bắt đầu ăn, nở nụ cười,“Hắc Muội con thật đúng là —— ở đây ăn cơm còn đi mua mì.”

“Lâm thúc, thúc giúp bọn con đã thực cảm kích , tiền con mang theo vốn là để tiêu a.”

Cơm nước xong, Cát Tường thu thập chén đũa, nhìn Lâm thúc ngồi trên ghếnhắm mắt dưỡng thần, lấy ra bao kim chỉ buổi sáng mua, vô cùng thuầnthục đem lỗ hổng trên cổ tay áo Lâm thúc sửa lại.

Đangchuẩn bị đứng dậy rời đi Lâm thúc tỉnh dậy, vừa thấy Cát Tường ở bêncạnh đang thu dọn hộp kim chỉ, lại vừa thấy cổ tay áo mình hoàn hảo vôkhuyết, lập tức hiểu được .

“Cát Tường, cám ơn nha, tay nghề may vá của con thật sự quá tốt, thúc không nhìn ra chỗ này từ có lỗ .”

Cát Tường cười cười, đem chỉ màu xanh đen đặt ở bên cạnh nói, “Lâm thúc,hôm nay bọn con mua hai bao kim chỉ, cái này để lại cho thúc dùng.”

Trên mặt Lâm thúc có chút thần sắc không biện cãi .

Hai người nói chút chuyện, đơn giản là Lâm thúc hỏi sau khi Cát Tường xuất giá ở nhà chồng sống thế nào, Cát Tường nói sơ lược.

Qua một canh giờ Hắc Muội mang theo Béo Nha cùng Tứ Nha trở lại, hai tiểunha đầu rốt cục đi dạo đủ, trở lại miệng còn liên tiếp nhắc tới cái gìmáy xay gió, đồ chơi làm bằng đường .

(đồ chơi làm bằng đường : dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)

Lâm thúc nhìn thấy sắc trời không còn sớm liền đề nghị về nhà.

Vì thế mọi người bắt đầu sửa sang lại này nọ, may mà Lâm thúc có một conla, bằng không số bình này thật không biết vận chuyển thế nào trở về.

Đem bình đặt lên lưng con la cột chắc, Lâm thúc lại đem Tứ Nha đặt ở trênlưng ngựa, Tứ Nha lần đầu tiên cỡi la mới đầu còn có chút sợ hãi, chỉchốc lát sau liền vui vẻ , ở trên lưng con la rung đùi đắc ý nói chuyện.

Dọc theo đường đi vài người nói nói cười cười hướng thôn Đại Diệp đi.

Thời điểm đến cửa thôn mặt trời vừa vặn xuống núi .

Nhà Lâm thúc ở bên kia núi, là một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ, bình thường hắn chỉ có săn thú hoặc là trong thôn có chuyện gì mới ở trong này.

Bốn tỷ muội ở chỗ rẽ thượng thôn đi ngang qua nhà Cúc Trân thẩm, Cúc Trânthẩm vừa lúc ở cửa xếp đậu phộng với lúa, nhìn thấy bọn họ đi qua, cònmua nhiều này nọ, hơn nữa còn có con la, tròng mắt đều trừng đi ra .

Hắc Muội chạy nhanh giải thích đây là con la mượn của Lâm thúc.

Cúc Trân thẩm cũng không phải dễ dụ, tính tình bát quái của bà cũng khôngkém gì má Ngô ở cách vách nhà Hắc Muội, lôi kéo bình nhìn xem , hỏi làmgì mua nhiều bình như vậy.

Hắc Muội đang đi nói dối cho qua.

Kết quả Cúc Trân thẩm bỗng nhiên nói một câu, “Cô nương đã gả đi về nhà mẹ đẻ chính là tốt, còn có thể ra cửa lắc lư a!”

Bà không nói Hắc Muội còn không nhớ tới chuyện này, nàng nhìn Cát Tường,lại nhìn bộ dạng Cúc Trân thẩm vui sướng khi người gặp họa, Hắc Muộiđoán chừng bà lập tức trở về xuyên tạc với Diệp bà bà.

Vốn nàng định nói Cát Tường đi theo các nàng tới trấn chơi cũng không cóvấn đề gì lớn, nhưng người thượng thôn đều biết Cát Tường về nhà mẹ đẻ ở nhiều ngày, mà nhà chồng không một người tới đón nàng trở về, mấy ngàynay đã ở sau lưng suy đoán bậy bạ, có người nói Cát Tường ở nhà chồngkhông được coi trọng, còn có người nói Cát Tường không sinh được con nên bị đuổi về nhà mẹ đẻ .

Lúc trước Hắc Muội còn luôn luôn nghĩ biện pháp làm cách nào cho Cát Tường về nhà chồng một cách vinhquang, giờ phút này đúng là thời cơ a.

Hắc Muội đầu ócchuyển nhanh, lập tức đã nghĩ ra một ý kiến hay, nàng muốn Cát Tường nởmày nở mặt mà được đón về nhà chồng, nắm quyền hung hăng kích vào đámngười đồn nhảm kia một bạt tai.

Vì thế Hắc Muội trựctiếp dừng bước, cố ý lấy bút lông và nghiên mực ra đặt vào tay Béo Nha,lại lấy ra vài thứ mua trong trấn cố ý quơ quơ, nhìn Cúc Trân thẩm đỏmắt thèm thuồng .

Ai cũng biết nhà Hắc Muội chỉ có mộtngười lao động là cha nàng, nương nàng thân thể không tốt, nữ nhi trongnhà lại nhiều, được xem là hộ gia đình nghèo nhất thượng thôn, hiện tạicảm giác lập tức xa hoa không ít bà đương nhiên vô cùng tò mò vội vàngđi lên nói bóng nói gió tìm hiểu.

Cái này chính là HắcMuội điều muốn, vì thế ra vẻ thần bí nói, “Ai, Cúc Trân thẩm, có chuyệnnày con lén nói cho thẩm biết, ai cũng không biết đâu, con nói với thẩm a —— “

Hắc Muội liền một bên đầu óc chuyển một bên bắtđầu nói dối, nói chính mình cùng người học được tay nghề nấu nướng hạngnhất, một ít món được tiểu thư phu nhân nhà giàu thích ăn, còn để lạiđịa chỉ định ăn lâu dài, như vậy thêm mắm thêm muối nói chút.

Cúc Trân nghe được vừa sợ lại ghen tị .

Béo Nha và Tứ Nha sẽ không để ý những lời này, Cát Tường thì nghe được nhất thanh nhị sở, nàng cũng không phải đứa ngốc, huống chi từ bé cùng lớnlên với Hắc Muội, chút tâm tư của Hắc Muội nàng tự nhiên rõ ràng , lậptức nghe xong trong lòng đã có cảm động lại có chút bi ai.

Cảm động là vì Hắc Muội vì nàng lo lắng chu đáo như vậy, vì nàng có thểđược tiếp đón vẻ vang về nhà chồng, bi ai là bỗng nhiên cảm thấy cuộcsống không có tinh thần, người nhà chồng căn bản là không để ý chuyệncủa nàng.

Dang vùi đầu suy tư , Hắc Muội kéo nàng mộtchút, “Tỷ, đừng khổ sở, có muội che chở ai cũng không dám khinh thườngtỷ, chúng ta về nhà.”

Cát Tường cười cười, vừa đi vừa nói, “Muội không xuất giá luôn luôn ở nhà hoành hành a!”

Mặc dù Cát Tường chỉ nói một câu vui đùa, nhưng Hắc Muội lại nghe vào trong lòng, buổi tối ngủ ở trên giường trằn trọc suy nghĩ.

Qua cuối năm nàng đã mười bốn tuổi , phải chuẩn bị đính hôn, dựa theo tậptục dân quê tiếp qua một hai năm , trễ nhất cũng ngay tại mười sáu mườibảy tuổi phải xuất giá , đến lúc đó nàng chẳng những bảo hộ không đượctỷ nàng phỏng chừng chuyện trong nhà cũng không thể quản , sức khoẻnương nàng không tốt, nếu sinh đứa nhỏ ra, khi đó ba đứa nhỏ trong nhà,Béo Nha lớn nhất cũng chỉ mười ba tuổi, nhỏ nhất mới hai tuổi, đến lúcđó tất cả gánh nặng cuộc sống trong nhà đều đặt lên vai cha nàng PhùngQuý.

Nàng không thể không lo lắng tương lai trong nhà.

Hiện tại chỉ có hai con đường, một là gả một người có tiền , lấy được móntiền sính lễ lớn cho cha mẹ, hoặc đơn giản gả cho nam nhân tính tình dễcùng nhà chồng, nàng có thể làm chủ gia đình, hơn nữa nhà chồng tínhtình mềm này còn phải ngay tại trong thôn Đại Diệp, như vậy nàng có thểtùy thời giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Nhưng nếu nàng bán rau trộn nổi danh cũng có đủ tiền vậy sẽ suy nghĩ lại .

Cho nên Hắc Muội cảm thấy trước mắt cần phải toàn lực ứng phó buôn bán rau trộn.

Nàng vừa mới chuyển người chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên Cát Tường bên cạnh lên tiếng, “Hắc Muội, muội trưởng thành.”

Hắc Muội vừa nghe giọng điệu của nàng đã biết nói về chuyện buổi chiều tính kế Cúc Trân thẩm.

“Tỷ, đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ ngày mai được đón về đi.”Còn nói thêm, “Ngày mai muội sẽ đống vai độc ác, tỷ vai phản diện a!”

“Muội không sợ thanh danh cay độc của muội về sau tìm không được nhà chồng tốt sao?”Cát Tường khẽ cười nói.

“Nói thật ra, muội không thèm để ý, tỷ hiền lương thục đức, muốn bộ dáng cóbộ dáng, muốn kỹ năng thêu thùa có thêu thùa lại bị nhà Diệp bà bà bắtnạt như vậy, muội đối với lập gia đình thật sự không có khát khao gì,chẳng bằng kiếm tiền để lo cho cha mẹ muội muội ăn no mặc ấm.”

Cát Tường không hé răng, trầm mặc một lát nói, “Làm khó muội , Hắc Muội, nhỏ như vậy đã vì mọi người lo lắng.”

“Không có việc gì, “Hắc Muội cười cười, bỗng nhiên còn nói thêm, “Tỷ, trở vềnhà chồng mẹ chồng tỷ khẳng định sẽ hỏi tỷ bí phương muội làm rau trộn,tỷ cũng đừng nói tỷ không biết, cũng đừng nói biết, liền nói sang chuyện khác, kêu bà trước dỗ tỷ, đã biết chưa?”

“Muội tiểu quỷ này, đã biết.”

“Cam đoan về sau tỷ sống được thư thái, đúng rồi, lời Vương đại phu nói tỷcũng đừng để người khác biết, về nhà uống thuốc đúng giờ, nói là thuốcbổ muội hốt cho tỷ bồi bổ thân thể.”

“Ừm.”

Hai tỷ muội nằm ở trên giường nhẹ giọng tâm sự, cuối cùng bất tri bất giác ngủ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.