Bưu Hãn Dân Quê

Chương 92: Biến cố



Phảng phất qua một thế kỷ, mà lại như vật đổi sao dời nháy mắt, nàng cảm thấy chính mình mơ một giấc mộng dài.

Trong mộng nàng như con cá phập phềnh trên đại dương mê mông, bị consóng mãnh liệt không ngừng mà cuồn cuộn nổi lên cuốn đi, cuồng phong mưa rào, sấm chớp rền vang , nàng bị mang lên cao, lại bị ném xuống thunglũng vực sâu.

Như một trận một trận sóng to quay cuồng, làm cho nàng chợt cao chợtthấp nằm trên đầu ngọn sóng, toàn bộ thế giới chỉ còn nàng cùng hắn dồndập thở dốc.

Khi ngoài cửa sổ ánh sáng rẽ đêm tối tạo thành lỗ hỏng, hắn và nàng rốt cuộc quấn lấy nhau nằm nghỉ.

Hắn mệt cực kỳ lại vẫn gắt gao ôm nàng không buông tay.

Nàng mặc dù mệt đến toàn thân xụi lơ, một ngón tay cũng không thểnhúc nhích, nhưng giờ phút này suy nghĩ lại vô cùng thanh minh, nàngbiết hắn sắp đi.

Tam Mộc đứng dậy khẽ hôn khóe mắt của nàng, chất lỏng nóng bỏng không ngừng mà tràn ra, lại bị hắn không ngừng liếm sạch sẽ, hắn chưa bao giờ bất lực như giờ phút này, cho dù là thật lâu trước kia khi hắn biếtthân thế chính mình cũng không có bất lực cùng phẫn nộ như thế, hắn bỗng nhiên có chút thống hận cái gọi là dòng máu cao quý chảy trong ngườichính mình.

Nàng nhắm chặt hai mắt, mặc hắn hôn môi.

Trên người nàng tất cả đều là ấn ký nhợt nhạt đêm qua hắn lưu lại, hắn nhất nhất hôn môi, vô cùng trìu mến ——

Thẳng đến bên người rỗng tuếch, ấm áp cực nóng dần dần biến thành lạnh lẽo một mảnh, Hắc Muội thế này mới mở to mắt.

Hắn đi rồi, hắn cuối cùng đi rồi.

Thẳng đến nửa buổi sáng Hắc Muội mới đứng dậy, toàn bộ thân thể nhưbị nghiền nát, nhưng loại cảm giác này lại làm cho trong lòng nàngthoáng hoà hoãn chút, tựa hồ thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, Tam Mộcvẫn ở bên cạnh nàng.

Đối với Tam Mộc rời đi, trong lòng cả nhà đều có lo lắng, nhưng nhìnHắc Muội cả ngày phờ phạt, thất hồn lạc phách ai cũng không đành lòngđem điều lo lắng này nhắc tới.

Qua mười lăm tết nguyên tiêu, Lâm thúc và Cát Tường trở lại trấn, Phùng Quý bởi vì lo lắng Hắc Muội, ở lại trong nhà.

Có đôi khi phơi nắng Hắc Muội sẽ không tự giác sờ sờ bụng, nghĩ ở trong này có thể có một sinh mệnh đang hình thành không.

Nhưng một tháng sau nàng thất vọng, bởi vì kinh nguyệt của nàng vẫn đúng hẹn đến.

Từ khi Tam Mộc đi rồi, Hắc Muội cả người đều như mất hồn.

Trong lòng nàng thật sự rất khổ sở, mỗi lần mở tủ quần áo ra nhìnthấy quần áo của Tam Mộc trong lòng luôn chua xót, buổi tối nằm ở trêngiường trống rỗng mới khắc sâu cảm giác chính mình cô đơn chiếc bóng.

Vừa nhắm mắt lại có thể trông thấy mắt đào hoa của hắn nhìn nàngcười, hơi thở của hắn dường như còn quanh quẩn ở chóp mũi, chính là bênngười đã trống không.

Hiện tại việc nàng thường xuyên làm nhất chính là trốn ở chuồng nói chuyện với hắc mã.

Phùng Quý nhìn Hắc Muội thất hồn lạc phách như thế đã qua hơn mộttháng , vô cùng lo lắng, cuối cùng mở miệng, “Hắc Muội, con phải phấnkhởi lại, con như vậy cha rất khổ sở. Tam Mộc đã nói nó sẽ trở về connên tin tưởng nó, cha cảm thấy Tam Mộc không phải người nói không giữlời —– “

Câu cuối cùng Phùng Quý chậm rãi nói khắc sâu vào lòng Hắc Muội, nàng cảm thấy chính mình đối với tình cảm thế nào không giống tác phong củamình như thế, cuộc sống dù sao vẫn phải tiếp tục , nàng không muốn người nhà vì nàng lo lắng , nàng phải tỉnh lại.

Hôm nay Béo Nha và Tứ Nha từ trên núi đào một ít măng về, Tứ Nha nói, “Nhị tỷ phu nếu ở đây, khẳng định thích ăn cái này!”

Phùng Quý và Hắc Muội ở trong sân lột đậu nghe được đều sửng sốt.

Tứ Nha như ý thức được chính mình nói lời không nên nói, vội vàng trốn.

Phùng Quý đối với thân phận Tam Mộc hoàn toàn không biết, cho nêntrong lòng vẫn kiên định tín niệm, cảm thấy Tam Mộc sẽ trở về .

Mặc dù Hắc Muội đã khôi phục bình thường, ăn cơm ngủ, làm việc, cùngngười nhà nói nói cười cười, nhưng Hắc Muội không ngày nào không suy tưvề thân phận của hắn.

Đã ba tháng trôi qua, hoa cải dầu nở vàng óng ánh sáng lạn, con bướm ong mật khắp nơi nhẹ nhàng bay lên.

Cả thôn đã biết chuyện Tam Mộc rời đi, người trong thôn đều nghịluận, có người nói chẳng lẽ hắn muốn đi thi Trạng Nguyên, thăng chức rất nhanh , có người còn hoài nghi Tam Mộc ở địa phương khác có nữ nhân,đồn đại xôn xao, có người cảm thấy Tam Mộc sẽ trở về, có người lại bắtđầu đồng tình cho Hắc Muội, nhưng cũng có người trêu chọc, nếu thi đậu , còn không bị công chúa chiêu làm phò mã , vậy Hắc Muội làm sao bây giờ.

Người nói vô tình người nghe có ý, Hắc Muội trong lòng vừa động.

Nàng trước kia vẫn lo lắng Tam Mộc là nam sủng của công chúa, nhưngchính miệng Tam Mộc đã nói hắn không có chạm qua nữ nhân khác, nàng tintưởng hắn, lần đầu của nàng cũng là lần đầu của hắn.

Nhưng có khả năng Tam Mộc là công tử nhà giàu nào đó, bị buộc làm phò mã nha, như vậy có thể giải thích vì sao hắn cam nguyện ở rể nhà nàng,hơn nữa cũng không có hộ tịch.

Nhưng hắn trước kia là sơn tặc, này lại giải thích như thế nào đây?

Bỗng nhiên nàng lại nghĩ nếu Tam Mộc xuất thân vốn là người của triều đình, công tử quyền quý, có khi là nằm vùng cho triều đình ẩn núptrong Đồng Tể hội?

Vậy có thể giải thích lúc trước gặp Tam Mộc bị người Đồng Tể hội đuổi giết .

Nhưng vì sao một người thân có trọng trách chấm dứt không quay vềphục mệnh mà mai danh ẩn tích trốn đi, phải đợi tới công chúa xuất độngthủ hạ tìm về.

Hiện tại tấtcaả vấn đề rối rắm trong đó có mối quan hệ của Tam Mộc cùng công chúa .

Hắc Muội dành một ngày đi Thanh thành, ở quán trà thư cục lưu chuyển, nghe được nhiều nhất ngoại trừ nói tân hoàng thực thi chính sách mới ra rốt cục nghe được chuyện liên quan Đại Đường công chúa .

Chính là Đại Đường công chúa tổng cộng có năm vị, trừ hoà thân xuấtgiá một vị, còn có một vị tu hành , còn lại có trưởng công chúa, tamcông chúa cùng ngũ công chúa.

Hắc Muội có chút không rõ lắm người dẫn Tam Mộc đi rốt cuộc là thuộc hạ của công chúa nào.

Thời điểm rời đi lại phát hiện có người nói về Bạch gia, nói là Bạchgia bị vào đại lao , cụ thể nguyên nhân gì cũng không ai nói.

Hắc Muội chấn động, nhớ tới Bạch lão bản phong lưu phóng khoáng, Bạch tiểu thư đoan trang xinh đẹp, trong lúc nhất thời cảm thấy thật sự thếsự khó liệu.

Không tự giác đi tới huyện nha, nghĩ nghĩ mua chút đồ ăn xiêm y muốn đi thăm cố nhân.

Tốn một lượng bạc khơi thông quan hệ mới có thể gặp được hai cha conBạch gia, chính là cảnh còn người mất, Bạch lão bản trầm lặng, dung mạotiều tụy, mà Bạch tiểu thư lại gầy đến không thành hình người.

Bọn họ không thể tưởng tượng được từ khi Bạch phủ gặp rủi ro ngườiđến thăm bọn họ đầu tiên là Hắc Muội, trong lúc nhất thời hai người cảmkhái vạn phần.

Một phen tâm sự, Hắc Muội mơ hồ cảm thấy tân hoàng đế đăng cơ sau ápdụng một loạt thủ đoạn đối với xã hội thượng lưu đang tiến hành tẩy bài, mà Bạch gia bất quá là bị ảnh hưởng thôi.

Biết Bạch gia chỉ bị tù, tịch thu tất cả tài sản, cũng không chém đầu , nàng cũng an tâm.

Nhưng Hắc Muội hiện tại lo lắng nhất là an nguy Tam Mộc, kinh hồn chưa định về nhà.

Trong lòng muốn đi kinh thành tìm hiểu tin tức Tam Mộc, nhưng lại cảm thấy lời này không nên nói với người trong nhà.

Cứ như thế đần độn lại qua mấy ngày, bỗng nhiên có một ngày Ngô lão gia phái người tới mời nàng đi qua nói chuyện.

Nàng vốn tưởng rằng không có đại sự gì, liền mang theo Béo Nha cùng đi.

Trong đại sảnh chỉ có ba người Ngô lão gia Ngô phu nhân và Hắc Muội,lão bộc canh giữ ở bên ngoài không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào,bao gồm Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha.

Sắc mặt Ngô lão gia vô cùng nghiêm túc, đối với Hắc Muội nói, “HắcMuội, ta hôm nay tìm ngươi tới là có một đại sự muốn nhờ ngươi.”

Nói xong lôi kéo Ngô phu nhân cùng quỳ xuống, Hắc Muội cả kinh mộtphen đỡ hai người, nhất thời cảm thấy vấn đề này nghiêm trọng .

“Ngươi cũng biết Ngô gia chúng ta vốn ở kinh thành , nói là vì Bảonhi mới đến thôn Đại Diệp sống, kỳ thực là chúng ta đã biết một ít bímật không nên biết, nên một nhà ba người trốn tới chỗ này, nhưng nay, vì chuyện trọng yếu chúng ta phải đi đối mặt, vô luận sống chết chúng tađều chấp nhận .”

Ngô phu nhân nắm tay Hắc Muội nói, “Nhưng Bảo Nhi nhà ta ta khôngđành lòng nó bị liên lụy, nó là huyết mạch duy nhất của Ngô gia, nói sau nó cái gì cũng không biết.”

Hắc Muội đã hiểu rõ, biết bọn họ đây là muốn đem Ngô Bảo Nhi phó thác cho mình.

Ngô lão gia lấy ra một bao này nọ, bên trong có khế đất mười lăm mẫuruộng tốt, còn có khế đất đại trạch, mặt khác còn có một ngàn lượng ngân phiếu.

“Hắc Muội, ta muốn cho Ngô Bảo Nhi ở rể nhà ngươi, ngày mai liền cùng Béo Nha thành hôn, mấy thứ này đều giao cho ngươi bảo quản, vô luận vợchồng chúng ta có thể trở về hay không, quyết không đòi lại.”

Hắc Muội hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hôn sự của Ngô Bảo Nhi vàBéo Nha phát triển đến bước này, trước không nói Ngô lão gia yêu cầu bọn họ hiện tại thành thân có bao nhiêu đột ngột, chính là chuyện ở rể nàycũng quá bất ngờ.

Ngô lão gia còn muốn cầu nàng lúc này nhất định phải giữ bí mật vớiNgô Bảo Nhi, bọn họ không muốn Ngô Bảo Nhi có bất luận sơ xuất gì, thầmmuốn hắn bình an qua cả đời.

Nàng trong đầu kêu loạn , gần đậy chuyện xảy ra thật sự nhiều lắm, nàng cần cần phải cẩn thận suy nghĩ.

Trải qua một đêm tự hỏi Hắc Muội thấy phải đồng ý yêu cầu của Ngô lão gia.

Ngày hôm sau nàng nói với Phùng Quý, trước mặt Béo Nha nói được rất rõ ràng.

Nàng trước tiên là nói về chính mình muốn đi kinh thành tìm Tam Mộc, chỉ nói thân phận Tam Mộc sợ là không đơn giản.

Hiểu con gái bằng cha, thật ra Phùng Quý đã đoán trước nàng sẽ cóquyết định như vậy, ông muốn đi theo, nhưng Hắc Muội khẳng định sẽ không cho Phùng Quý tuổi đã lớn còn xa xứ.

Còn nói đến chuyện ngày hôm trước Ngô lão gia tìm nàng trao đổi, vợchồng bọn họ phải đi kinh thành có việc, một hai năm cũng không nhấtđịnh có thể trở về, muốn trước tổ chức hôn sự của Ngô Bảo Nhi cùng BéoNha, đề xuất ở rể là muốn dung nhập thôn Đại Diệp, nói sau, hiện tại Tam Mộc cũng không trở về, còn không biết là kết quả gì, có Ngô Bảo Nhi ởrể, Phùng gia coi như có thêm bảo đảm.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của Hắc Muội mọi người cũng đồng ý .

Thời điểm Hắc Muội nói cho Ngô lão gia hai người đều rơi lệ , cũngkhông biết là thương cảm hay cao hứng, chỉ là bọn họ nói đêm đó sẽ xuấtphát, ngay cả hôn lễ con trai cũng không tham gia được.

Ngô Bảo Nhi bởi vì vẫn chưa hay biết gì, căn bản không biết tìnhhuống trong nhà , lúc được cha mẹ báo cho biết mặc dù có chút bất ngờ,nhưng Ngô Bảo Nhi cuối cùng tin lí do cha mẹ thoái thác, đơn giản là hyvọng hắn cả đời bình an khoái lạc, ở thôn Đại Diệp lá rụng mọc rễ, ở rểhoặc là gả cưới không trọng yếu.

Vốn Ngô Bảo Nhi cũng không phải người cổ hủ, đối với này đó cũng không thèm để ý, huống chi cha mẹ hắn đều đã quyết định .

Chiều hôm đó mọi người liền mời Diệp Lý Chính và vài trưởng bối đức cao vọng trọng tới, đem việc này tuyên bố .

Vào lúc ban đêm toàn bộ thôn đều chấn động , ai cũng không dám tin a!

Ngô lão gia trong nhà có tiền có ruộng , sao có thể để đứa con trai duy nhất ở rể Phùng gia chứ?

Rất nhiều người đều nói vợ chồng Ngô lão gia có phải ở trong nhà quálâu, đều phát rồ , còn có người nói Hắc Muội bỏ bùa mê thuốc lú gì chobọn họ, trượng phu ở rể của mình bỏ chạy, lại tìm một người cho muộimuội.

Cũng có người nói phỏng chừng Ngô Bảo Nhi căn bản không phải con ruột của Ngô lão gia .

Nhưng này đó nghi ngờ không thể lùi lại sự tình tiến triển, vợ chồngNgô lão gia trước mặt mọi người mặt đem hơn mười mẫu ruộng tốt làm lễvật Ngô Bảo Nhi ở rể, người trong thôn còn có cái gì nói huyên thuyênđâu.

Những thứ giao cho Hắc Muội, Hắc Muội trực tiếp cho Béo Nha, lại căndặn Béo Nha một hồi. Nàng đã tính tới trường hợp tệ nhất, nếu ngay cảnàng cũng không thể về, vậy cái nhà này toàn bộ dựa vào Béo Nha chống đỡ , nàng trước mặt Béo Nha cùng Tứ Nha giao phó tiền bạc nhà cửa xong,cũng nói muốn đem Tứ Nha đính hôn cho Đại Thụ, đồ cưới bao nhiêu nóiđược rành mạch, hoàn toàn một bộ dạng nhắn nhủ hậu sự, nói được Béo Nhacùng Tứ Nha đều khóc lên.

Hắc Muội kiềm nén, lau nước mắt nói, “Ta chiếu cố cái nhà này coi như đã tận tâm hết sức , hiện tại ta muốn vì hạnh phúc của mình đi tranhthủ một phen, mọi người hẳn là chúc phúc ta mới đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.