Bưu Kiện

Quyển 1 - Chương 3



Buổi sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Đỗ Noãn Thấm đã bò dậy từ trong ổ chăn, quả thực buổi tối cô không ngủ được, buổi sáng không dậy nổi mà ghi hình. Bởi vì hôm nay là thần tượng của cô làm ca sĩ Châu Á lần đầu tham ra lễ trao giải âm nhạc ở nước ngoài, cũng là thời khắc quan trọng đạt được giải thưởng lớn đầu tiên trong lịch sử, quả nhiên lực lượng của thần tượng là cường đại, nguyên nhân là do bọn họ truyền đến năng lượng tích cực, chính mình cũng bất tri bất giác mà tràn ngập ý chí chiến đấu.

Mặt cô đầu kiêu ngạo mà nhìn hiện trường lãnh thưởng của thần tượng trên livestream, lúc cảm thấy kiêu ngạo, tiếng chuông điện thoại vang lên, thông báo ghi tên “Công tử”.

“… Alo.”

“Cậu đang làm gì.”

“Không làm gì cả.” Cô đúng lý hợp tình mà trợn mắt nói dối, sợ lại bị anh giáo huấn.

“Hiện tại mấy giờ rồi.” Đầu dây bên kia hỏi.

“Sắp 12 giờ, làm sao thế?”

Đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây.

“… Ừm… Cũng không có gì, chỉ là nói cho cậu một chút, nếu cậu còn nhớ hôm nay đi xem phim mà nói, cậu theo đuổi thần tượng xong rồi xuống, mình ở cửa nhà cậu chờ cậu.” Rõ ràng là lời nói tràn ngập mùi chua, bị anh tức giận mà nói ra.

“!!!!!” Cô quên mất hôm nay đi xem phim, chỉ lo theo đuổi idol, vị đại gia chắc là đến thu thập cô.

Nháy mắt nhảy dựng từ trên ghế xuống, giống như một cơn gió mở cửa phòng ngủ ra vọt vào toilet rửa mặt.

Mẹ Đỗ lúc này đang nấu cơm ở phòng bếp, thấy bộ dáng hấp tấp của con gái, ôn nhu mà nói: “Thấm Thấm, dọn bát đũa ra là có thể ăn cơm.”

“Mẹ, con quên hôm nay đã có hẹn với Nam Cung Dật, con phải nhanh chóng rời đi.” Cô vừa vọt vào vòng ngủ, vừa nói.

“Đúng rồi, ba gần đây làm sao lại không về nhà thế ạ, gọi ba cũng không nhận máy.”

Tay mẹ Đỗ đang xào rau dừng lại một chút, sau đó tiếp tục xào: “Ba con gần đây đi công tác rất bận, không nhận điện thoại rất bình thường.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, nhanh chóng đi thu thập đi, đừng để Cung Dật chờ lâu.” Mẹ Đỗ đánh gãy lời nói của cô.

Nhắc đến Nam Cung Dật, Đỗ Noãn Thấm không nhịn được run run một chút, bất chấp mọi thứ, đến trước mắt người đang tức giận để vuốt ve anh.

Cô vội vội vàng vàng thu thập, mặc chiếc áo lông màu hồng nhạt cùng quần jeans màu lam nhạt, lại khoác thêm áo lông vũ màu trắng, làm làn da cô càng trắng như tuyết, buộc tóc đuôi ngựa sạch sẽ lưu loát, lộ ra hơi thở thanh xuân tràn đầy.

Đi đến ngoài cửa thấy thiếu niên vẫn dựa nghiêng bên cạnh lan can, anh thay đổi một thân quần áo, cũng là một bộ áo khoác trắng, tóc hình như đã sửa sang lại, không hề hỗn độn như ngày hôm qua, một tay đặt trong túi, một tay lơ đãng nghịch điện thoại, một người có khí phách hắng hái, nhìn nhìn đến mức đỏ mặt.

“Cậu chờ lâu rồi chứ?” Vừa mới nói đã hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, đây không phải hỏi không hay sao.

Quả nhiên thiếu niên quay đầu nhìn lông mày thanh tú của cô, ngày thường ở trường học đều là mặc đồng phục, hiếm khi nhìn thấy cô mặc đồ thiếu nữ, vậy mà lại sửng sốt thất thần.

Đỗ Noãn Thấm nhìn mặt Nam Cung Dật không có biểu tình gì, theo bản năng lý giải biểu tình này là “đợi bao lâu chính cậu không biết hay sao?”

Đỗ Noãn Thấm bị ánh mắt ý vị thâm trường của anh nhìn đến sởn gai ốc, cô chột dạ tránh đi ánh mắt anh, nhìn trái nhìn phải, một lúc gãi gãi lông mày, một lúc chạm khóe miệng, cuối cùng cũng không kiềm chế được.

“Cậu… cậu muốn đưa mình đi xem phim gì?” Cô đánh vỡ trầm mặc ngắn ngủi.

“…”

“Cậu kêu một tiếng đi, đừng nóng giận mà, mình là bởi vì… học tập, đúng, chính là học tập! Cho nên nhất thời quên thời gian, một lúc nữa mình mời cậu uống trà sữa nhé.” Đánh chết cũng không thể để đại gia này biết cô bởi vì theo đuổi idol nên quên.

Nam Cung Dật chậm rì rì mở miệng: “Mình phát hiện cậu chính là làm mình ngột ngạt, ngày hôm qua là ai sống chết không xem “Tảng lớn”, nhất định muốn xem “Công lược tiền nhiệm”, còn nữa theo đuổi idol thì theo đuổi, lấy cớ làm cái gì?”

Tròng mắt đen nhánh của Đỗ Noãn Thấm đảo qua một vòng, nỗ lực nhớ lại, gần đây bộ phim này rất nổi tiếng, trước khi công chiếu cô và Vu Tân Tân hưng phấn không thôi, đã hẹn nhau nhất định phải đi xem, bị anh nghe thấy còn châm chọc hai câu: “Có sự nhàn rỗi như vậy không bằng cậu đọc thêm hai đơn từ.” Mỗi lần Nam Cung Dật đều hắt một chậu nước lạnh ở phía sau Đỗ Noãn Thấm, vì thế cô quyết định không thèm để ý người không có tình thú này.

Sau đó Vu Tân Tân không nhịn được đi xem cùng chị cô ấy, vì áy náy Vu Tân Tân mang cho Đỗ Noãn Thấm bữa sáng hai tuần, lấy ra thể hiện sự xin lỗi, đưa đến không cần thì không đúng, muốn cũng rất muốn, hai người chứ như vậy giảng hoà bằng tốc độ ánh sáng.

Nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới ngày hôm qua có nói muốn xem bộ phim này, nhưng đây cũng không quan trọng, hiện tại quan trọng là anh nói gì là vậy, thật sự không thể trêu vào, dù sao cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận vì thần tượng mà quên có hẹn.

Bộ phim xem đến kết thúc, tay Nam Cung Dật kéo cằm, mặt không biểu tình gì mà nhìn chằm chằm màn hình, dư quang nhìn Đỗ Noãn Thấm bên cạnh thường thường lau nước mắt, yên lặng mà đưa khăn giấy qua, cô gái lấy khăn giấy khóc càng lợi hại hơn, một bao khăn giấy không còn một tờ nào.

Sau khi kết thúc phim, vừa mới đi đến cửa, Nam Cung Dật xoa xoa dầu tóc xù của cô: “Cậu đứng ở đây đừng nhúc nhích.”

Giờ phút này cô chỉ đắm mình trong sự bi thương của bộ phim, cúi đầu một câu cũng không muốn nói gì.

Rất nhanh Nam Cung Dật đã trở lại, đặt trà sữa dâu tây cô thích nhất vào trong tay.

“Còn khóc nữa, bộ dáng hiện tại của cậu thật xấu.”

Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sưng như hai quả hạch đào, trong ánh mắt còn loé lệ quang. Cái mũi tinh xảo đỏ bừng, nghe tên khốn này nói mình xấu, tâm tình cành không tốt, yên lặng mà hút trà sữa, bộ dáng đáng thương cực kỳ.

Vốn dĩ muốn an ủi cô, lời nói đến bên miệng đột nhiên biến thành chế nhạo, thiếu gia trời sinh không biết an ủi người quyết định câm miệng.

Càng nghĩ càng uỷ khuất, không thể dỗ dỗ cô hay sao.

Giận dỗi dường như cọ cọ đầu nhỏ ở trước ngực anh.

Còn không quên cãi lại: “Vậy phải làm dơ quần áo cậu, trở về tự đi mà giặt!”

Thiếu niên trước mặt bị động tác thình lình của thiếu nữ làm hoảng sợ, ngốc ngốc nhìn thiếu nữ trước mặt giương oai trước ngực, mặt không biết từ khi nào nhiễm một tầng đỏ ửng, vì che giấu sự không biết làm sao của chính mình, lập tức dùng tay che bên miệng ho khan một tiếng.

Bắt đầu từ khi nào trong mắt chỉ có cô gái nhỏ trước mặt nhỉ? Hẳn là bắt đầu từ một khắc kia khi biết cái gì là tình yêu.

Trên đường về nhà hai người không nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự. Hoá ra là muốn cùng cô xem một bộ phim thật tốt, bởi vì lần trước nghe thấy cô thảo luận về bộ phim này với Tân Tân, trong lòng âm thần quyết định mang cô đi xem, không chỉ vì đền bù sự sơ sẩy trước đó với cô, cũng là muốn để cô thả lỏng một chút, ai biết kết cục bọn họ lại như thế này, lệch khỏi ý tưởng ban đầu của anh.

Mười mấy năm làm bạn lớn lên với cô, Nam Cung Dật hiểu rất rõ cô bé bên cạnh, tuy rằng bên ngoài rộng rãi như ánh mặt trời, nội tâm là rất tự ti yếu ớt, thích trốn tránh, chỉ có thể tiếp nhận sự vật tốt đẹp, hôm nay sau khi trở về phòng phỏng chừng muốn khổ sở rất lâu. Nghĩ đến đây Nam Cung Dật không khỏi có chút ảo não.

“Nếu mình thích một người, ít nhất muốn cho đối phương biết, mặc kệ là dùng cách gì, giáp mặt cũng tốt, viết thư cũng được, nếu không cứ như vậy mà bỏ lỡ là hối hận cả đời.” Cô gái đột nhiên mở miệng mang theo giọng mũi nồng đậm.

Bước chân của Nam Cung Dật dừng một chút, cũng không nhìn cô.

“Vậy nói cho cậu ta.”

“Mình khổ sở chính là rõ ràng còn yêu đối phương, cứ bỏ lỡ như vậy, thật tiếc nuối…” Cô quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: “Cậu thì sao? Cậu sẽ vậy không?”

Nam Cung Dật cười lạnh nhìn cô: “Nếu cậu rảnh rỗi hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, không bằng nắm chặt thời gian học thuộc thêm mấy đơn từ bớt lãng phí thời gian theo đuổi idol.”

Lại nữa.

“Mình mới không lãng phí thời gian, mình cũng nghiêm túc học tập, nếu không tiếng Anh làm sao có thể thi được top 1 chứ! Giống thiếu gia không biết pháo hoa nhân gian lớn là không biết sự vui vẻ của người theo đuổi idol như chúng mình. Còn nữa, mình không theo đuổi mù quáng, mình đúng là bởi vì thích bọn họ mới có tín ngưỡng, ước mơ của chính mình, mình mới cảm thấy cuộc sống của mình sáng ngời. Mình thích tất cả các tác phẩm của bọn họ, mình biết máu và nước mắt sau ánh sáng của bọn họ, bọn họ một đường đi có bao nhiêu khó khăn, còn là đột phá khó khăn bước lên đỉnh núi, công thành danh toại, dốc hết tấm lòng! Cậu biết không, khi đó mình đã hạ quyết tâm muốn lấy bọn họ làm gương, idol của mình ưu tú như vậy, mình còn có lý do gì mà không cố gắng đây?” Đỗ Noãn Thấm nghiêm trang nói.

“Cái này cũng coi là cậu có giác ngộ, muốn mình chụp bộ dáng hoa si của cậu lại cho cậu nhìn, hận không thể ăn hết bọn họ, cậu không thể dùng thời gian đúng chỗ, sắp thi Đại học rồi, cậu đã nghĩ muốn thi vào Đại học nào chưa?”

“Hừ, cậu xem thường ai thế, mình đã sớm nghĩ kỹ rồi, đương nhiên là Đại học top đầu về Ngoại ngữ trong nước, tuy rằng không cùng trường với cậu, những cũng cùng một chỗ, nếu không thì các trường học khác của thành phố A có khoa phiên dịch cũng được…”

Nam Cung Dật nghe xong lời nói của cô, trong lòng mềm nhũn, ngoài miệng vẫn không buông tha người: “Cậu là côn trùng theo đuôi à, phiền mình mười mấy năm còn chưa đủ, học Đại học còn không buông tha mình.”

“Mình là trừ hại vì dân, phòng ngừa gương mặt này của cậu đến làm hại người khác.”

“Mình chỉ hy vọng cậu làm điều cậu thích.”

“… Ồ…” Đỗ Noãn Thấm tiêu hoá nửa ngày, mới nói một âm tiết, trong lòng không nói lên được là tư vị gì, nghĩ nghĩ lại nói bổ sung: “Nhưng đây là mình thích mà…”

Không biết cô nói là người hay là việc.

“Đương nhiên, nếu về sau cậu có bạn gái… Mình khẳng định sẽ… Ai da! Làm sao cậu giống Dương Bằng Trình thế, một lời không hợp là đánh người!”

Nam Cung Dật nhìn cô gái trước mặt, trong ánh mắt mang theo một tia ấm áp, khoé miệng hơi hơi giơ lên.

“Được rồi, đã đến nhà, vào đi thôi, ngày mai còn phải đi học, hôm nay mình quấy rầy lão nhân gia cậu theo đuổi idol, trở về xem phát lại đi, nhớ là đừng thức khuya, mình không muốn gặp quốc bảo* vào sáng mai đâu.” Anh vỗ vỗ mặt cô.

(*: Quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc, ý ở đây là mắt như gấu trúc)

“????”

Rõ ràng là cô theo đuổi idol, làm sao tin tức của bọn họ anh đều biết? Đúng rồi, nhất định là để giám sát chính mình! Người này là ma quỷ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.