Bye Bye

Chương 118: C118: Chương 117



Mùa thu chỉ mới bắt đầu, nhưng đối với một số người, dường như đã bước vào một mùa đông bao phủ đầy băng tuyết.

Lớp tuyết dày này đã phong kín trái tim họ, đóng băng thế giới nội tâm của họ.

Chương Chẩm râu ria xồm xoàm lao đến bệnh viện thuộc sở hữu của Thích thị, chân bước không vững, gò má hốc hác, quần áo nhăn nhúm và bốc mùi hôi tanh, như thể đã vài ngày chưa thay.

Những người đứng gác ngoài phòng bệnh nhìn thấy anh, sắc mặt căng thẳng nứt ra, nỗi bất an rò rỉ: "Anh Chẩm, Thích gia ngài..."

Chương Chẩm phất phất tay, anh ho khan vài tiếng, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nhìn người trên giường bệnh. Anh còn chưa mở miệng đã nghe thấy đối phương hỏi, "Tôi đã mê man bao lâu rồi?"

"Chưa đến hai ngày ạ." Cổ họng Chương Chẩm đau đớn không thôi, trong dạ dày cuộn trào vị đắng, "Anh ba, anh thấy thế nào? Bác sĩ nói anh đã dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, vết thương cách tim chỉ kém..."

Thích Dĩ Lạo vừa tỉnh dậy, ký ức và giác quan vẫn đang chậm rãi hồi phục. Hắn không chú ý lắng nghe, chỉ mải suy nghĩ, trong phòng bệnh thiếu thứ gì đó.

Thiếu mất một người.

Đứa bé kia đâu, sao không đến thăm hắn?

Thích Dĩ Lạo bỗng cảm thấy đầu đau nhói, trong khoảnh khắc ấy tất cả ký ức đều quay trở lại. Hắn đã nhớ ra, nhân lúc hắn ngủ say, đứa bé kia một mình rời khỏi Lan Mặc Phủ.

Cũng nhớ tới, hắn tìm thấy cậu bên bờ sông, trên đường đón về Lan Mặc Phủ gặp phải tai nạn giao thông.

"Tiểu Bạch ở đâu?" Thích Dĩ Lạo rút kim xuống giường, thân hình cao lớn khẽ lắc lư, thần thái của hắn vẫn như thường.

Chương Chẩm không nói lời nào.

Thích Dĩ Lạo đi chân trần về phía anh: "A Chẩm, tôi đang hỏi cậu đấy."

"Khụ!" Chương Chẩm bắt đầu ho, trên gương mặt tái nhợt có thêm chút hồng hào sinh lý, nhưng khóe mắt lại đỏ như nhuốm máu.

Thích Dĩ Lạo xoa lưng anh, ôn hòa cất lời: "Bình tĩnh rồi nói."

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng ho khan đau đớn và tiếng thở hổn hển rối loạn của Chương Chẩm.

Thích Dĩ Lạo giống hệt một người sống không có hô hấp.

Một lát sau, tiếng ho của Chương Chẩm yếu bớt, anh khàn giọng nói: "Anh ba, em an táng Bạch Bạch rồi."

Bàn tay đặt trên lưng anh khựng lại.

"Em biết anh đã đặt một chiếc quan tài pha lê trước khi xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng thi thể của Bạch Bạch đã không còn hoàn chỉnh, không có cách nào giữ lại. Phía xe va vào vách núi vừa vặn là phía em ấy... Thật đấy, em cũng không muốn, nhưng thật sự không giữ được..." Chương Chẩm rũ mi, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ, giống như một giấc mộng, mộng trong mộng, một cơn ác mộng kinh khủng, vô luận như thế nào cũng không thể tỉnh dậy. Song mấy giây sau anh bị ăn mòn bởi nỗi bi thương khôn xiết, hiện thực đang bóp chặt cổ anh, không để anh chết, cũng không cho anh sống.


Thích Dĩ Lạo hạ cánh tay đặt trên lưng Chương Chẩm xuống, đôi mắt đờ đẫn của hắn khẽ động, thở dài: "A Chẩm, cậu biết mình đang nói gì không?"

Chương Chẩm bị giọng điệu bình tĩnh của anh ba dọa sợ. Anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt oán trách của anh ba.

"Tiểu Bạch là em trai cậu, cũng là người thừa kế Thích thị, bạn đời của tôi, sao cậu có thể nói những điều lung ta lung tung này ngay khi tôi vừa tỉnh vậy?" Cánh tay rướm máu của Thích Dĩ Lạo vỗ vỗ Chương Chẩm, "Em ấy ở trong phòng bệnh nào? Dẫn tôi đi."

Chương Chẩm sửng sốt một lúc, toàn thân phát lạnh.

"Tôi che chở em ấy trong lòng, tôi đã có thể tránh thoát, theo lý thì thương thế của em ấy sẽ không quá nặng." Thích Dĩ Lạo cau mày, "Em ấy bị thương ở chân, không xuống giường được à?"

Chương Chẩm mấp máy môi: "Lúc xảy ra chuyện, Bạch Bạch cũng đã..."

"Đứa bé kia ngày hôm qua hết leo núi đến thức khuya, sáng sớm lại chạy ra bờ sông hóng gió, cũng không sợ sẽ bị cảm lạnh, quá không ngoan. Để tôi đi thăm em ấy." Thích Dĩ Lạo đi về phía cửa phòng, nhưng mới bước vài bước đã suy yếu ngã xuống đất.

Phản ứng của Chương Chẩm bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc, kém xa so với bình thường. Anh đứng bất động, miệng thì cứ lẩm bẩm một cách điên khùng.

Thích Dĩ Lạo giãy giụa đứng dậy, hai cánh tay, vai, lưng, eo trái và trước ngực áo bệnh nhân của hắn nhuộm màu đỏ rực, sắc đỏ ở những nơi đó còn ngày càng lan rộng.

"Anh ba!" Chương Chẩm cuối cùng đã trở lại hiện thực, xiêu vẹo lảo đảo chạy tới.

.

Trong phòng bệnh ầm ĩ một lúc rồi trở nên yên tĩnh.

Thích Dĩ Lạo được băng bó lại vết thương. Năm ngày trước hắn tỉnh dậy ở viện nghiên cứu khoa học, sức khỏe không tốt lắm, về mặt tinh thần cũng không ổn, còn tiêm thuốc trong lúc kháng cự "bản năng". Ngày thứ ba sau đó hắn xảy ra sự cố trên núi, bị thương, hôm sau lại gặp tai nạn giao thông, thương tích chất chồng. Hiện tại thể lực của hắn kiệt quệ, ngọn lửa sinh mệnh đang chập chờn, hắn muốn ngồi dậy cũng không làm được.

Tóc mái và thái dương Chương Chẩm ướt sũng. Anh vừa rửa mặt xong, như thể nước chảy ra từ vòi có tác dụng giống một loại thuốc an thần: "Anh ba, ngoại trừ khám nghiệm tử thi, tất cả kiểm tra đều đã hoàn thành, xác nhận chính là Bạch Bạch."

"Nguyên nhân cái chết không phải tai nạn xe cộ, mà là đột tử do tim."

Đây là một nguyên nhân tử vong phổ biến trong những năm gần đây, tỷ lệ người trẻ tuổi phát bệnh ngày càng tăng.

Cái chết của em trai không tìm được điều gì kỳ lạ, chỉ có một chuyện nghĩ mãi không ra, tại sao cậu phải ra bờ sông.

Nhưng cậu đã không còn, tất cả đều không có ý nghĩa nữa.

Chương Chẩm không chịu nổi kích thích thế này, anh đã uống rất nhiều thuốc. Nếu không phải bác sĩ tâm lý kịp thời phát hiện rồi đưa anh đến bệnh viện rửa dạ dày, hiện giờ anh đã nằm dưới đất rồi.

"Em ấy chưa chết." Trên giường bệnh vang lên thanh âm yếu ớt.

Chương Chẩm chậm chạp quay đầu.


Thích Dĩ Lạo nhắm mắt lại, khuôn mặt không chút hồng hào chìm trong tĩnh lặng, đôi môi tái nhợt bật ra ba chữ: "Vẫn còn sống."

Đôi mắt đỏ hoe của Chương Chẩm mở to. Anh vẫn luôn xem anh ba như một người anh trai, một người thân, kính trọng và ngưỡng mộ, nhưng anh đã đứng cạnh theo sát suốt quá trình kiểm tra thi thể của em trai, không rời khỏi dù chỉ một bước, ngay cả việc xử lý thi thể cũng là do anh chính tay thực hiện.

Bạch Bạch đi rồi, anh ba điên rồi.

Chương Chẩm lấy tay che mặt khóc thảm thiết, từng tiếng khóc nghẹn ngào nối tiếp nhau, bao bọc nặng trĩu những bi thương đau đớn.

"A Chẩm, đừng ồn ào ở đây nữa, tôi phải nghỉ ngơi." Thích Dĩ Lạo khàn giọng nói.

Chương Chẩm cúi thấp đầu đi ra ngoài. Mỗi khi anh nức nở, khớp xương nhô ra trên lưng lại run lên. Anh là một tay đấm, đội trưởng đội vệ sĩ được nhà họ Thích huấn luyện cẩn thận, đã trải qua vô số lần sinh ly tử biệt đếm không xuể, nhưng khả năng chịu đựng dần trở nên kém đi từ lúc nào không hay, kém tới nỗi phải dựa vào thuốc mới có thể tiếp tục tồn tại.

Cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong, tất cả anh em nhao nhao lo lắng cho anh Chẩm, sau đó họ lén lút liếc nhìn trong phòng bệnh, khổ sở cúi gằm hô: "Thích gia, xin ngài nén bi thương."

Cánh cửa khẽ khàng khép lại.

Không ai nhìn thấy, người trên giường bệnh mở mắt ra nhìn chằm chằm vào khoảng không, tàn ác đáng sợ, như thể đang nhìn chằm chằm kẻ thù diệt cả nhà hắn.

.

Chương Chẩm không tổ chức tang lễ cho em trai mình, phía nhà trường chỉ biết là sức khỏe không tốt, nghỉ học tĩnh dưỡng.

Thi thể của em trai được chôn cất trong nghĩa trang ở sân sau Lan Mặc Phủ, chôn trong ngôi mộ mà anh ba chuẩn bị cho chính mình. Sau khi xong việc, Chương Chẩm mới nói cho anh ba, là anh tự quyết định.

Anh ba xuất viện trở về sớm, biết chuyện cũng không nói gì, cũng không tới nghĩa trang, chỉ phân phó mọi người đi tìm khắp thế giới.

Người đang được tìm kiếm không ai khác mà chính là em trai của Chương Chẩm.

Chương Chẩm nghe bác sĩ tâm lý nói rằng, anh ba của giai đoạn hiện tại được bảo vệ bởi cơ chế phòng vệ tâm lý, trốn tránh hiện thực, sống trong ảo tưởng hy vọng do chính mình tạo ra, tốt nhất là người ngoài đừng can thiệp vào.

Vì thế Chương Chẩm cũng không dám đề cập chuyện Bạch Bạch đã chết với anh ba nữa. Anh nhận lệnh làm việc, tâm trạng khá hơn rất nhiều. Không phải là anh đã chấp nhận, mà là do anh đã uống một loại thuốc, làm tê liệt cùn mòn cảm xúc.

.

Vào ngày thứ ba sau khi Thích Dĩ Lạo phái người tìm kiếm người yêu của mình, Sầm Cảnh Mạt đến nhà thăm hỏi.

Khắp Lan Mặc Phủ không ai tiếp đãi hắn.

Sầm Cảnh Mạt mặc quần áo rất tùy tiện, cũng không phải tới phúng điếu. Hắn mang tư thái tới gặp gỡ bạn thân, trong đôi mắt hẹp dài hơi nhướng của hắn rải rác ý cười nhẹ nhàng: "Cậu Giao đâu?"


Thích Đại siết chặt nắm đấm, những người đằng sau Sầm Cảnh Mạt rút súng ra.

Thích Nhị và một số anh em khác không ra ngoài cũng chĩa súng nhắm ngay người nhà họ Sầm.

Nhà họ Sầm ở Đông Thành bị điên rồi à, chạy tới Tây Thành cũng thôi, còn ngang ngược trên địa bàn nhà họ Thích, nếu không phải lúc này nhà họ Thích có tang lễ, không thể thấy máu...

Lúc đang sặc mùi thuốc súng, Sầm Cảnh Mạt trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Hắn phong độ lịch sự gọi: "Anh Chương."

Chương Chẩm phất tay bảo các anh em lùi lại, cả người anh tỏa mùi thuốc Bắc: "Thái tử gia có chuyện gì không?"

Sầm Cảnh Mạt đút hai tay trong túi áo gió: "Tôi đang tìm em trai anh."

"Nếu đã đến đây, chắc hẳn thái tử gia đã nghe được lời đồn đại gì đó, biết em ấy không còn nữa." Chương Chẩm hít sâu, anh ba phái người điều tra, động tĩnh giấu được người ngoài nhưng không giấu được người trong giới. Anh đã lường trước việc sẽ có người tới cửa, chỉ không ngờ Sầm Cảnh Mạt là người đầu tiên.

"Nhà tôi không phúng điếu, mời trở về." Chương Chẩm ra lệnh tiễn khách.

Sầm Cảnh Mạt mím môi thành đường thẳng: "Tôi đến đây, là vì không tin."

"Anh không tin cái gì mà không tin, tôi sẽ rảnh rỗi rách việc đi nguyền rủa em trai tôi chết à!" Chương Chẩm gào thét.

"Anh Chương, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý khiêu khích..." Sầm Cảnh Mạt giải thích, "Chẳng qua tôi cảm thấy, em trai anh có điểm vượt trội đặc biệt, người duy nhất được ông trời yêu thương. Cậu ấy vượt qua bao nhiêu chướng ngại thì sẽ nhận được bấy nhiêu..."

Giọng Sầm Cảnh Mạt ngưng bặt, hắn thấy bóng người trong căn nhà cách đó không xa, cái nhìn đầu tiên chưa nhận ra là ai, cái nhìn thứ hai mới biết —— đó là Thích Dĩ Lạo đã mọc thêm rất nhiều tóc bạc, như một ông già góa bụa.

"Chết thật rồi à..." Sầm Cảnh Mạt lẩm bẩm, sau đó thâm trầm bật cười, "Làm gì vậy, cậu Giao, cậu đây là..."

Chương Chẩm đấm hắn một quyền ngã xuống đất, chân đá liên tục mấy lần, lần nào cũng tung ra mười phần sức mạnh, gió lốc đẫm máu hung ác. Những cảm xúc tiêu cực bị thuốc men đè nén trong lòng Chương Chẩm mượn cơ hội trút ra ngoài. Đánh xong Sầm Cảnh Mạt nửa điên nửa tỉnh châm chọc mỉa mai không còn sức trả đòn, anh chán nản quay người rời đi, bước chân suy yếu, bóng lưng hiu quạnh.

Người nhà họ Sầm và người nhà họ Thích cũng bắt đầu đánh nhau.

Sầm Cảnh Mạt nằm trên mặt đất thở hổn hển, lồng ngực phập phồng khó khăn, Giao Bạch chết rồi.

Xì, cậu ta thế mà lại chết rồi.

Sao cậu ta chết được?

Nếu ngay cả cậu ta cũng đã chết, vậy trên đời này còn có gì đáng để mình quan sát nghiên cứu đây?

Sầm Cảnh Mạt nhớ lại hai đời của mình, mang nhóm vệ sĩ rời khỏi. Đoàn người vừa đi thì xe của nhà họ Thẩm đến.

Thái độ của người trong Lan Mặc Phủ đối với Thẩm Nhi An vẫn được. Họ thấy đại ca không lộ mặt bèn gọi điện hỏi, nhận được phê chuẩn mới dẫn Thẩm Nhi An ra sân sau.

Thẩm Nhi An ở lại sân sau tới khi trời tối mới rời bước. Lúc y đi, trên tay có vài vết cắt, đều do kéo gây ra.

Cây kéo nhỏ y đã dùng nhiều năm, đây là lần đầu tiên nó không thuận tay như vậy, làm y dính máu bê bết.

Thẩm Nhi An đứng cạnh xe, ngoái đầu nhìn Lan Mặc Phủ mà Giao Bạch sinh sống trong quãng thời gian dài nhất, nơi được cậu coi là nhà.


"Nhi An, người chết không thể sống lại, cậu phải giữ gìn sức khỏe." Đàm Quân an ủi.

Thẩm Nhi An kìm nén nỗi đau buồn trong mắt, lạnh lùng chế giễu: "Lúc mẹ tôi qua đời, chú cũng đã nghĩ thế này à?"

Đàm Quân cứng đờ, hắn ta đưa mắt nhìn người thanh niên ngồi vào trong xe: "Nhi An, rồi sẽ qua thôi."

Thẩm Nhi An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Giao Bạch đi rồi, đi ngay trước mặt y.

Vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời y đã trống rỗng, gió tuyết len lỏi chui vào, phút chốc bị đông kết thành băng.

.

Nửa đêm, bãi cỏ sân sau bị đế giày giẫm bẹp, tiếng sột soạt kéo một đường lan đến trước một ngôi mộ mới.

Trước bia mộ có mấy con chuồn chuồn giấy, được gấp lại từ giấy cũ lâu năm, các bộ phận của chuồn chuồn đều dính máu, nhỏ yếu mà đẹp thê lương.

Gió thổi qua, tất cả chuồn chuồn bay lên.

Thích Dĩ Lạo nắm lấy bia mộ, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó lại từ từ ngồi bệt dưới đất. Hắn hơi ngửa đầu, phun ra một làn khói xanh đắng chát, "Tôi biết người được chôn ở dưới đây không phải là em."

Khói mù bốc lên khuôn mặt Thích Dĩ Lạo, hắn "Ha" một tiếng: "Em còn sống."

Giây tiếp theo, độ cong bên môi Thích Dĩ Lạo biến mất, như thể chưa từng xuất hiện. Hắn hờ hững vuốt bia mộ, tất cả tài nguyên tích lũy nhiều năm đều đang được điều động, nhưng vẫn mãi không có tin tức gì.

Chuyện này nằm trong dự liệu của hắn, vì cơ bản không biết bắt đầu tra từ đâu.

Thích Dĩ Lạo không tin mèo rừng nhỏ hoạt bát vui vẻ và cực kỳ kiên cường không còn nữa. Hắn cũng không thể tin, bằng không con đường dưới chân hắn sẽ sụp đổ.

Vì thế chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ tiếp tục điều tra, chờ đợi một kỳ tích suốt cả quãng đời còn lại

"Tiểu Bạch..."

Thích Dĩ Lạo áp trán lên bia mộ, giữa môi lượn lờ khói thuốc. Hắn nhíu chặt mày, giọng khản đặc, "Trước đây mỗi lần ra đề, tôi đều hướng dẫn em giải đáp. Em thì sao, có để lại manh mối gì cho tôi không?"

"Em trốn ở đâu rồi? Không cân nhắc đến tuổi tác và tình trạng sức khỏe của tôi sao?" Dứt lời, Thích Dĩ Lạo còn cười lắc đầu một cái. Hắn luồn một tay vào mái tóc ngắn điểm bạc của mình, đầu ngón tay chà xát da đầu một cách thô bạo nôn nóng, các khớp ngón tay đều run lên.

"Sớm xuất hiện đi nào, cho người của tôi phát hiện ra tin tức của em, đừng để tôi chờ quá lâu."

Trước bia mộ chìm trong yên lặng một lúc lâu, sau đó vang lên một giọng nói trầm thấp đến không thể nghe thấy.

"Chú nhớ em."

.

Hư không đột nhiên xuất hiện một dòng chữ.

"Gãy Cánh" phần hai —— chưa xong còn tiếp...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.