Bye Bye

Chương 36: C36: Chương 35



Chương Chẩm lấy khăn giấy trước, sau đó cầm một cái túi chườm đá tới.

"Tự cậu chườm đi."

Giao Bạch ngoài miệng nói cảm ơn, song sự chú ý lại rơi trên avatar Chương Chẩm.

Những khối màu sắc đó vẫn vậy.

Ban đầu cậu đoán đó là một loại kẹo hoặc giấy gói kẹo, hiện tại vì avatar không thay đổi nên cậu chỉ có thể giữ nguyên suy đoán đó.

Thấy Chương Chẩm chuyển xe lăn ra ngoài, Giao Bạch một tay cầm giấy lau nước mắt nước mũi, thản nhiên mở miệng: "Ngài Chương, anh muốn nói gì thì nói đi, đừng kìm nén, dễ kìm nén ra bệnh trĩ lắm đấy."

Chương Chẩm: "..."

Lời nói được nói ra từ miệng, bệnh trĩ thì mọc trên mông, lời này làm sao nghe như đang nói móc anh thế nhỉ?

Hơn nữa, chẳng hiểu sao lần trước ở Đế Dạ người này gọi anh là anh bé, lần này lại chính là ngài Chương xa lạ.

Gọi anh bé vì muốn bắt lấy tay anh, làm anh vui lòng, lợi dụng anh để thoát vây.

Lần này trên người anh không có thứ đối phương muốn lợi dụng.

Chương Chẩm xoay đầu xe lăn lại, nhìn người trên giường. Dì Liễu nói cậu tên là Giao Bạch, đã sửa cả họ, mới tý tuổi mà có tâm kế như thế, chẳng trách trở thành một thứ nằm ngoài nguyên tắc của chủ tịch Thẩm.

"Trong một bữa tiệc đầu hạ năm nay, chủ tịch Thẩm dẫn theo một tình nhân, đứa bé trai kia nằm úp sấp trong lòng anh ta, hệt con mèo nhỏ."

Chương Chẩm không ngừng lâu mà kể hết luôn: "Ăn được nửa bữa, đứa bé đó bị một lão giám đốc sờ s0ạng tay trên bàn rượu. Cậu ta vội vội vàng vàng rút tay về, núp cạnh chủ tịch Thẩm không dám nhúc nhích. Cậu đoán sau đó thế nào?"

Giao Bạch không muốn đoán.

"Lúc đó tôi đứng ở cửa." Chương Chẩm nói, "Tôi thấy chủ tịch Thẩm rót một tách trà nóng lên tay của đứa bé, nước vừa đun sôi."

Giao Bạch thoa cao giảm sưng, đầu lưỡi li3m li3m khóe miệng nứt vỡ.

"Tuy đứa bé trai không chủ động, nhưng cũng không đủ lanh lợi, không né tránh đúng lúc, vì vậy bị phạt." Chương Chẩm không quá tán thành cách làm đó, nhưng cũng sẽ không phát biểu ý kiến của mình, "Người của chủ tịch Thẩm, chỉ cần anh ta còn chưa vứt thì không thể để người khác nhiễm lên."

Giao Bạch biết rõ chứ, không phải tra công toàn cái sắc mặt ghê tởm đó à?

Cho nên trước đây khi Thẩm Ký ăn giấm vì mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Nhi An và hiểu lầm tâm tư của cậu với Thích Dĩ Lạ, cậu mới nghĩ rằng đây là chiếm địa bàn. Cái gọi là d*c vọng độc chiếm không liên quan đến tình cảm, thậm chí cũng không trộn lẫn nhân tính, chỉ là độc tài thuần túy.

Lúc trước sở dĩ Thẩm Ký dùng nguyên chủ đổi Khương Yên với Thích Dĩ Lạo, bởi vì y coi nguyên chủ là chó, không phải người.

Chó thì tùy tiện thôi.

"Anh ba của tôi và chủ tịch Thẩm là bạn bè kết giao khoảng hai mươi năm nay. Ở ngay trước mặt anh ta, cậu ngồi lên đùi của anh ba tôi, thế mà còn có thể sống sót." Chương Chẩm chớp mắt, "Tôi không thể nào hiểu được."

Xem ra chủ tịch Thẩm chỉ tát một cái, quất thắt lưng, không đánh chết người. Anh ba của anh cũng rất quái, người cuồng sạch sẽ như thế, chân bị ngồi lên cũng không đẩy người ra.

Làm sao Chương Chẩm biết, là bởi nếu anh ba động thủ, tên Giao Bạch này nhất định sẽ bị đẩy ngã xuống đất, trán và tay sẽ bầm dập nghiêm trọng.

Nhưng hai chỗ đó của cậu vẫn nguyên vẹn và không có vết thương.

Giao Bạch không đáp lại Chương Chẩm, cậu phát hiện độ sinh động của Thẩm Ký lại bắt đầu tăng, tăng một chút giảm một chút, tăng một chút giảm một chút, liên tục nhiều lần.

Nếu đó chỉ là tính thú thì hoặc là tăng hết, hoặc là giảm hết, sẽ không xoắn xuýt như thế.

Giao Bạch lười chứng kiến lão Thẩm chó tự dằn vặt bản thân

Trong lúc Giao Bạch trầm mặc, độ sinh động của Chương Chẩm biến thành 0.9.


Giao Bạch sững sờ rồi lập tức hiểu ra. Chương Chẩm tò mò cậu là người như thế nào mà có thể sống sót dưới tay Thẩm Ký.

Những người này trong cùng một vòng xã giao, xử lý chung khá dễ dàng, giống bây giờ, kéo tới một mốc nhất định là những người khác cũng động theo.

"Anh có thể đi hỏi chủ tịch Thẩm." Giao Bạch nể mặt Chương Chẩm tăng độ sinh động mà nói một câu nửa đùa nửa thật.

Chương Chẩm mím môi: "Anh ta đang nổi nóng, tôi lại bị thương, đánh không nổi."

Đại mỹ nhân tỏ ra đáng yêu, Giao Bạch nhận. Cậu chế nhạo: "Anh sợ cái gì, sau lưng anh còn có chủ tịch Thích mà."

Chương Chẩm nhận ra mình bị trêu đùa, anh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm nghị.

Giao Bạch nhịn cười hỏi: "Làm sao anh lại bị thương?"

Chương Chẩm nói: "Cứu một đứa trẻ."

Đáy lòng Giao Bạch không khỏi bật ra một phỏng đoán rất khó tả: "Cứu ở đâu?"

Đôi mi mỏng của Chương Chẩm giật giật, miệng người này nứt cả ra rồi, nói chuyện không đau à, sao còn hỏi thăm về những điều không liên quan thế? Anh ngẩn người trước ánh mắt nghiêm túc của đối phương, nói ra địa điểm.

Giao Bạch không cười nổi.

Chị gái Chương à, hóa ra tên xui xẻo đó chính là anh nha.

Giao Bạch đổi tay giữ túi chườm nước đá, nghĩ thầm, cốt truyện đã thay đổi thật nhiều, vượt quá sự tưởng tượng của cậu.

Trong nguyên tác, phần diễn của Thích Dĩ Lạo ít, phần diễn của Chương Chẩm càng ít hơn. Anh cũng không phải là một thành viên trong nhóm nam phụ của Lễ Giác, chỉ coi đối phương như người em trai đáng thương bị chấp niệm tù cấm.

Mà chuyện Lễ Giác nhặt vỏ hộp giữ nhiệt gặp tai nạn rồi được Chương Chẩm cứu, đây là tình tiết không có truyện tranh, mới thêm vào.

Chương Chẩm và cậu ta gặp nhau kiểu này, không biết về sau sẽ mang đến hiệu ứng cánh bướm gì nữa.

"Điện thoại của Trần Nhất Minh." Chương Chẩm lấy chiếc di động đang rung ra, quan sát sự thay đổi trong biểu hiện của Giao Bạch, Anh thật sự nổi lòng hiếu kỳ và hứng thú với một người có thể thành ngoại lệ của cả chủ tịch Thẩm và anh ba của anh.

Giao Bạch thờ ơ như không nghe thấy.

"..." Chương Chẩm không trả lời điện thoại Trần Nhất Minh tại chỗ, anh xoay xe lăn ra khỏi phòng.

Cuộc trò chuyện với Chương Chẩm tiêu hao gần hết tinh lực Giao Bạch có. Cậu quá đau, cảm giác đau đớn lan khắp người, rất thống khổ.

"Aiz."

Miệng Giao Bạch miệng đầy vị tanh ngọt. Cậu thở dài, ai có thể làm trợ thủ của cậu đây? Không có. Cậu không trông cậy được người khác, phía sau không đường, tiền đồ xa vời.

Nếu không... Quên nó đi? Cái mạng rách này không cần cũng được.

"Vừa nãy là tôi nói dối." Giao Bạch lầm bầm.

Tôi muốn sống.

[Người chơi Giao Bạch có tinh thần đáng khen ngợi vì không bỏ cuộc không rút lui khi đối mặt với khốn cảnh không còn nơi để đi.]

Giao Bạch: "... Không có thưởng à?"

[Tạm thời không có.]

"Bye bye."


Giao Bạch buồn bực chốc lát rồi thở dài, Chương Chẩm không điều tra thông tin tư liệu của J, nếu không vừa rồi sẽ không có thái độ như vậy.

Trên thực tế, với tình hình hiện tại, Giao Bạch rất hy vọng mình lộ tẩy.

Cậu có một phần mười niềm tin rằng Chương Chẩm sẽ không trách cậu lừa dối, còn tiếp tục chú ý đến cậu.

Tại sao chỉ có một phần mà vẫn gấp gáp lộ tẩy như thế?

Vì Chương Chẩm là người duy nhất vừa có lòng tốt vừa có năng lực, tính tình đơn thuần dễ lừa, đồng thời được Thẩm Ký và Thích Dĩ Lạo sử dụng quan tâm.

Thế nhưng,

Tại sao Chương Chẩm còn chưa điều tra cậu???

Chỉ cần có chút để ý cũng sẽ quan tâm tại sao em trai suốt bốn tháng ngày ngày check-in bỗng dưng biến mất chứ?!

Đối với anh, điều tra một người bạn trên mạng cũng chẳng phải việc khó gì. Đến đám anh em cũng biết là phải điều tra.

Giao Bạch phàn nàn với trần nhà, xem ra cậu phải tự lộ tẩy thôi.

Còn phải lộ một cách tự nhiên.

Tự nhiên nhất có thể.

.

Trước tòa tháp, Chương Chẩm hắt hơi một cái, anh kể trạng thái của Giao Bạch cho Trần Nhất Minh nghe: "Là như thế."

"Cậu ta thật sự nước mắt nước mũi đầy mặt à?" Trần Nhất Minh thấy kỳ quái.

"Tôi lừa anh làm gì." Chương Chẩm phất tay, nhường các anh em đi về phía này bước qua, "Chủ tịch Thẩm tha thứ, cho ngoại lệ đặc biệt trước nay chưa từng có, nhưng người trong cuộc không nghĩ như vậy. Mặt bị tát, tay bị quất, thương tổn xương cốt khắp người, không chỗ nương tựa, không có người thân bạn bè, Cậu ta cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường."

Nửa câu sau, Chương Chẩm nói có hơi nhẹ. Anh không nhìn thấy cảm xúc "khó chịu" từ trên người Giao Bạch cho lắm.

Trần Nhất Minh nói: "Vậy làm phiền anh canh chừng cậu ta, có chuyện gì thì báo cho tôi."

Chương Chẩm thở phào, chủ tịch Thẩm còn muốn Giao Bạch.

Vì thế anh ba giữ người lại, dốc lòng chăm sóc ở Lan Mặc Phủ, nhưng thật ra là do nể mặt chủ tịch Thẩm?

Như vậy cũng tốt.

Nếu không anh thật sự lo lắng anh ba có ý đồ khác với Giao Bạch.

"Trợ lý Trần, có lẽ tôi không thể canh chừng cậu ta được." Chương Chẩm khó xử nói, "Tôi có việc riêng phải giải quyết." Anh mất trí nhớ thời thơ ấu, vết thương ở đầu khiến anh nhớ ra chút ít.

Trong trí nhớ có một thanh âm gọi anh là anh bé, còn ôm thứ gì đó nhét vào trong lòng anh.

Chương Chẩm muốn tìm lại ký ức không trọn vẹn, tìm kiếm đứa trẻ đã gọi anh là anh bé. Còn cả màu sắc rực rỡ quen thuộc đó.

Về phần học sinh cấp ba qu3n trên mạng có avatar trông như những mảng màu kia, chỉ đành tạm bỏ qua trước, anh sẽ tìm sau.

Trần Nhất Minh nỗ lực thuyết phục anh, gã cần đồng minh này để hiểu được động tĩnh của Giao Bạch: "Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."

Chương Chẩm lần nữa xin lỗi rồi từ chối. Anh làm việc không thích nửa vời, làm chuyện nào chỉ làm chuyện nấy, xong chuyện này mới đến chuyện tiếp theo.


"...Được rồi."

Trần Nhất Minh cúp điện thoại, đứng ở bến cảng bị gió biển thổi qua đầu. Gã lau mặt, muốn viết đơn từ chức.

Xe vốn chạy ra sân bay, chủ tịch đột nhiên bảo đổi hướng, đến bến cảng.

Đây là du lịch trên biển à, đây là địa ngục thì có.

Trần Nhất Minh liếc nhìn một người phụ nữ thuỳ mị đến gần chủ tịch. Gã vừa chớp mắt thì tay của chủ tịch đã xoa lên.

Sức mạnh đáng sợ mang theo cơn tức giận không biết từ đâu mà đến, người phụ nữ vô cùng đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo nhưng vẫn đưa tay ôm cổ chủ tịch.

Đau đớn cũng vui sướng.

Trần Nhất Minh thu hồi tầm mắt sang nhìn mặt biển mênh mông vô tận, chỉ mong Chử nhị thiếu tham dự chuyến đi trên biển này có thể chuyển hướng sự chú ý của chủ tịch.

.

Giao Bạch ở lại Lan Mặc Phủ. Trong phòng cậu không có bất kỳ sản phẩm điện tử nào, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

Người cậu gặp ngoài dì Liễu, hộ lý, bác sĩ, vật lý trị liệu, thì chính là chủ nhân Lan Mặc Phủ.

Mỗi ngày Thích Dĩ Lạo tan làm xong đều đến xem Giao Bạch, trên người mặc bộ âu phục sẫm màu, giữa chân mày dày đặc vẻ mỏi mệt. Hắn mới ngoài ba mươi, không biết tại sao luôn mệt mỏi như vậy.

Cảm giác mệt nhọc ấy dường như đã hòa với sinh mạng của hắn, xen lẫn trong từng lời nói việc làm của hắn, vĩnh viễn không thể loại bỏ.

Mới đầu Giao Bạch còn ôm thái độ liên quan gì đến tôi, qua một hai ngày, lòng hiếu kỳ của cậu bị treo lên. Cậu nhẫn rồi nhẫn, cuối cùng đã hỏi ra vào một ngày Thích Dĩ Lạo tiến vào phòng cậu như thường lệ.

"Chủ tịch Thích, ngài sắp phá sản à?" Giao Bạch chọn mở đầu bằng một câu nói đùa.

Thích Dĩ Lạo ngồi trên chiếc ghế dựa sát tường, nhắm mắt lại, nghe xong liền thốt ra một âm tiết có phần lười biếng: "Hả?"

Giao Bạch cầm lấy một ít chà là tươi lớn từ khay trái cây trên tủ đầu giường. Cậu đưa một quả đến bên mép, cắn miếng rộp rộp: "Tôi thấy ngài ngày nào cũng bận."

Ánh tà dương chậm rãi hắt vào từ ngoài cửa sổ, làm mờ đi đường viền sâu sắc rõ nét như con lai của Thích Dĩ Lạo. Một vài đốm sáng màu vàng ấm áp đọng lại trên sống mũi thẳng của hắn. Hắn nói: "Bận bịu mới tốt."

Giao Bạch ăn chà là tươi, quai hàm chuyển động khi nhai: "Vậy sao trông anh lúc nào cũng mệt mỏi thế?"

Vừa dứt lời, trong bóng sáng bên cửa sổ nhảy ra một ánh mắt, chòng chọc vào cậu.

Cặp mắt kia lộ ra màu đỏ không bình thường.

Viền mắt mèo trắng cũng có một vòng đỏ, tử khí của nó nặng hơn.

Nặng đến mức thực chất hóa, từng sợi len lỏi vào trong hơi thở của Giao Bạch, chạy đến trên người cậu, như thể đang cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

Luồng tử khí như thể tiếng kêu thầm lặng của mèo trắng, hy vọng cuối cùng.

—— giúp tôi một chút.

—— mau cứu tôi.

—— van cầu cậu.

Tầm mắt Giao Bạch bị bóng đen chặn lại. Cậu nhìn người đang đứng trước giường mình, chà là tươi trong miệng vẫn đang cắn rôm rốp.

Thích Dĩ Lạo đút hai tay vào túi, phong độ nhẹ nhàng: "Muốn biết à?"

Giao Bạch kiềm chế kích động muốn gật đầu. Con người dễ dàng bị mê hoặc bởi những thứ thần bí, cậu cũng không biết mình có thể chống cự bao lâu.

Trên người Thích Dĩ Lạo có mùi trầm mộc hương ẩm ướt. Trải qua mấy ngày quan sát, Giao Bạch xác định mùi hương tản ra từ cổ áo sơmi của hắn.

Trên cổ của hắn có đeo gì đó.

Bùa hộ mệnh à?

Thích Dĩ Lạo dường như không bắt được sự tìm tòi của Giao Bạch: "Tôi mệt mỏi, là vì lớn tuổi, lực bất tòng tâm."


Giao Bạch: "..."

Cậu muốn đâm thủng cái giây phút ông chú già này làm bộ: "Anh đang độ tráng niên mà đã mệt mỏi rồi hả?"

Thích Dĩ Lạo cười: "Ba mươi ba."

Giao Bạch cũng cười, độ cong còn lớn hơn hắn, trong mắt tràn đầy khát vọng với sinh mệnh và cuộc sống: "Mới ba mươi ba."

Thích Dĩ Lạo nhìn Giao Bạch bằng ánh mắt rất sâu cũng rất cạn, khó phỏng đoán. Hồi lâu sau hắn lắc đầu: "Tuổi thọ của con người có hạn."

Giao Bạch nhíu mày, vị này không giống làm bộ.

Sao thế, chẳng lẽ ông trùm ngành bất động sản Tây Thành không những tin quỷ thần, mà còn đoản thọ?

Suy nghĩ này không dừng trong đầu Giao Bạch mấy giây, thoáng cái là biến mất.

"Lúc nằm thì đừng ngậm hạt chà là trong miệng, dễ bị nghẹn." Thích Dĩ Lạo bỗng nhiên cúi người, đưa tay đến bên miệng đứa nhóc, hai ngón tay nắm lấy cái hạt dài đỏ sẫm còn dính ít thịt quả.

Giao Bạch vô thức cắn chặt, giống như một con vật nhỏ bị cướp thức ăn.

Thích Dĩ Lạo không thô bạo cưỡng ép móc hạt chà là ra. Hai ngón tay của hắn duỗi vào bên trong một chút, ngón tay đè lên xúc cảm mềm mại, tiếng nói trầm thấp: "Buông ra."

Hàm răng Giao Bạch khẽ hé.

Thích Dĩ Lạo ném hạt chà là ướt nhẹp vào thùng rác, trên đầu ngón tay dính chất lỏng trong suốt: "Chà là tươi không phù hợp cho người nằm trên giường ăn. Ngày mai tôi sẽ bảo dì Liễu đưa cho cậu loại hoa quả khác. Đi ngủ sớm một chút." Nói xong cũng rời đi.

Hồi lâu sau Giao Bạch mới phục hồi tinh thần.

Sống ở Lan Mặc Phủ, Giao Bạch biết lão bi3n thái là kẻ cuồng sạch sẽ, bây giờ cậu còn chưa rõ đối phương cuồng sạch sẽ về mặt tinh thần hay là thân thể, hoặc cả hai.

Tóm lại là bệnh cuồng sạch.

Thích Dĩ Lạo móc hạt chà là cho cậu, thế cái tay kia chẳng phải là cần rửa trôi một lớp da à?

Giao Bạch chậc lưỡi, sờ sờ phần cằm mới tăng được ít thịt, sau đó lại bắt đầu ăn chà là tươi. Nhớ đến Thích Dĩ Lạo nói như vậy rất dễ mắc họng, cậu tức giận bỏ chà là tươi xuống.

Mặc kệ, tạm thời không quản bí mật của tầng ba nữa. Chỉ cần Thích Dĩ Lạo không giày vò cậu giống lão Thẩm chó là được, cậu quá cần một chỗ yên tĩnh dưỡng xương.

.

Vào buổi tối, hộ lý đến đưa sữa như thường lệ, Giao Bạch uống hết rồi ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, một âm thanh điện tử đột nhiên vang lên trong đầu người đang ngủ.

[Bạn tốt của bạn đã online.]

Avatar xếp thứ nhất sáng lên, con mèo trắng mắt vàng dùng hai móng vuốt túm lấy sợi sắt mỏng trên cổ, trong miệng phát ra tiếng thở phì phò đau đớn tuyệt vọng. Tuy nhiên, đôi mắt rưng rưng vì cơn đau của nó vẫn bình tĩnh, không hề có tý gợn sóng nào.

Dường như đã sớm chấp nhận nỗi đau không thể thoát khỏi, chấp nhận cái chết sắp đến.

Giao Bạch không tỉnh.

Khóa cửa xoay một chút, một bóng đen cao to xuất hiện ở cửa. Hắn nhấc chân bước vào trong, chậm rãi tới bên tường, xách cái ghế kia tới trước giường.

Sau khi ngồi xuống, hắn khom lưng chống tay lên trán, nhìn chằm chằm vào người đang say ngủ trên giường. Đôi mắt như lạnh nhạt, lại cũng giống nóng bỏng, phấn khởi, ẩn chứa một ngọn lửa u ám.

"Uống sữa mỗi ngày, ngủ mỗi ngày, sáu ngày liên tiếp, lòng phòng bị của cậu không nên yếu như vậy."

"Đến ngày thứ bảy mà cậu còn chưa phát hiện ra, vậy thì quá ngu."

"Không ai thích những đứa trẻ ngu ngốc cả."

Thích Dĩ Lạo vặn gương mặt nghiêng của đứa nhóc sang, ngón trỏ và ngón giữa bóp cằm cậu, cười một tiếng sát bên tai cậu.

"Ngày mai là hạn chót tôi cho phép cậu ngu xuẩn. Hy vọng giờ này ngày mai khi tôi tới đây, cậu sẽ tỉnh táo."

"Bé con, đừng làm chú thất vọng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.