Bye Bye

Chương 46: C46: Chương 45



Vào khoảnh khắc tầm mắt bị chặn lại, đầu óc Giao Bạch trống rỗng. Toàn thân cậu ướt đẫm ngồi xổm trong thùng gỗ, thân thể gầy yếu run lên, cũng không biết trông mình giống như... Một con mồi mặc người khác làm thịt.

"Úc Lĩnh..." Giao Bạch sờ một tay lên miếng vải trên mắt, tay còn lại vùng vẫy bên ngoài thùng gỗ, bối rối hét lên, "Úc Lĩnh... Úc Lĩnh..."

Một lần rồi lại một lần, như một mảnh lá thông được hơ lửa, nhẹ nhàng khuấy động không khí ẩm ướt nóng nực.

Nước trong thùng gỗ đột nhiên lắc lư, có thứ gì đó bị ném vào, bắn nước tung tóe rồi rơi xuống cạnh chân Giao Bạch.

Là túi nước đá.

Tiếp đó có mấy túi khác rơi vào, rải rác xung quanh Giao Bạch.

Nước trong thùng gỗ trở nên lạnh căm căm, khí lạnh vấn vít như một làn sương trắng.

Mí mắt dưới lớp vải của Giao Bạch co giật không ngừng, toàn thân đau đớn, như thể có vô số mũi dao đâm vào xương từng chút một.

Mũi dao còn đã được mài.

Trong thùng gỗ, Giao Bạch ngồi không nổi, đầu dựa vào mép thùng, tấm vải đen và làn da tái nhợt của cậu tạo thành một hiệu ứng thị giác mạnh đến tê cả da đầu.

Sự tương phản về màu sắc như vậy, xen lẫn với những tiếng thở đè nén hỗn loạn và nhớp nháp, có thể dễ dàng k1ch thích bản chất thú tính trong máu của một người.

Tuy nhiên, khán giả có mặt không phải là một người bình thường. Vì thân phận của mình, hắn ta đã trải qua quá nhiều cám dỗ về tiền bạc hay x@c thịt, định lực của hắn ta đã sớm đến mức phi nhân loại.

Bởi vậy Úc Lĩnh cầm vòi hoa sen liên tục xả nước vào người Giao Bạch đâu ra đấy.

Chẳng qua,

Ánh mắt Úc Lĩnh lại hướng lên trần nhà phòng tắm.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ta đã không hề cúi đầu nhìn xuống nữa.

.

Thùng gỗ đầy ắp nước, chảy tràn cả ra, đến ống cống cũng không kịp nuốt xuống.


Lượng nước trong phòng tắm đã chảy ướt sũng ủng da của Úc Lĩnh, nhưng hắn ta vẫn vững như đá.

Thuốc mà Úc Hưởng hạ là của quân đội, người bình thường không lấy được, cũng không chống lại được. Giao Bạch là người có thân thể yếu ớt, nếu không phải niềm tin đủ mạnh thì cậu đã từ bỏ từ lâu rồi. Nhưng kể cả như thế, cậu cũng đã đến cực hạn, ý thức của cậu càng lúc càng mờ mịt.

"Đừng xả nước... Giúp tôi... Úc Lĩnh... Giúp tôi..."

Giao Bạch duỗi hai cánh tay ra ngoài. Quần áo dính chặt vào làn da lạnh lẽo của cậu đang nhỏ nước tong tong. Dưới khát khao sống sót, cậu không ngừng cầu xin Úc Lĩnh giúp mình, song thực tế là không biết mình đang nói gì.

Đáp lại cậu chỉ có nước lạnh, như tảng băng xuyên từ đỉnh đầu cậu qua đỉnh trái tim cậu, xuyên qua cơ thể đang run cầm cập, đóng đinh cậu vào thùng gỗ.

Mình sắp chết, cậu nghĩ. Mình lại phải chết.

Cằm Giao Bạch bỗng nhiên bị nắm lấy, hàm răng mở ra trước sức mạnh ấy. Có thứ gì đó vừa mặn vừa cứng áp vào môi cậu, kèm theo hai chữ trầm đục, "Cắn chặt."

Giao Bạch vô thức nghe theo.

Một chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng cậu. Cậu bất giác làm động tác hút thuốc.

Khi ý chí khôi phục một chút thời điểm, cậu mới phát hiện mình đang ngậm một miếng thịt trong miệng, kẹt giữa hàm răng cậu.

Mình uống máu?

Không đời nào? Chắc chắn sẽ không! Sẽ không sẽ không đâu! Sẽ không... Nhỉ?

Mùi tanh ngai ngái khắp miệng nói cho cậu biết rằng, đã uống rồi.

Đại não Giao Bạch vang ầm ầm, như gặp sét đánh. Cũng không biết lấy sức ở đâu ra, cậu kéo mảnh vải trên mắt mình xuống một cái.

Sau đó,

Cậu thấy Úc Lĩnh đang khom lưng, đầu gối tựa vào thùng gỗ, một cánh tay giơ bên miệng cậu.

Giao Bạch bất ngờ tỉnh táo. Cậu nhổ mạnh miếng thịt trên tay Úc Lĩnh ra, thấy chỗ đó trở nên trắng bệch không chút máu, hiển nhiên là bị m*t qua rất nhiều lần. Giao Bạch nhất thời cảm thấy buồn nôn.

"Anh làm gì đấy?"


Giây phút hét lên, Giao Bạch mới nhận ra khí lực của mình cũng không tệ lắm, xương cốt trên thân cũng không đau đớn như vậy.

Nét mặt cậu không ngừng thay đổi, đang gào thét từ tận đáy lòng.

Máu của Úc Lĩnh có tác dụng bồi bổ sức khỏe?

Giao Bạch kéo hết lớp vải lỏng lẻo trên mặt xuống, dùng ngón tay nhéo nhéo, thầm nghĩ, quả đúng là thế giới của truyện tranh máu chó.

Sau giam cầm, bắt cóc, bỏ thuốc, là xuất hiện cho uống máu.

Giao Bạch định bò dậy nhưng lại ngã ngồi trở lại, tay chân mềm nhũn lần thứ hai bị nguồn nhiệt nóng hổi quấn lấy: "Không được, tôi còn không thể..."

Cậu thở gấp, lông mi rung rung: "Tiếp tục đi."

Ý Giao Bạch là tiếp tục xối nước.

Song Úc Lĩnh lại liếc vết thương trên cánh tay của mình một vòng, sau đó lấy dao quân dụng rạch một cái rồi giơ ra.

Một vệt máu uốn lượn dọc theo cơ bắp màu đồng.

Giao Bạch chỉ giãy giụa vài giây là không khách khí đến gần, đôi mắt đỏ bừng trừng Úc Lĩnh, ông đây ra nông nỗi này là do em trai anh hại. Anh cũng có phần! Không bắt cóc thì đã không xảy ra chuyện gì rồi!

Úc Lĩnh im lặng đưa cánh tay của mình vào miệng người thanh niên có tính trả thù mạnh mẽ, lông mày cũng không cau lại. Mấy năm đầu chấp hành nhiệm vụ, hắn ta từng bị tiêm vào rất nhiều thuốc, dòng máu trong cơ thể có tác dụng kháng thể nhất định.

Đến thế mà thôi, cũng không phải là tiên đan thần dược.

Chỉ có thể để người trẻ tuổi này giảm bớt thống khổ khi đang chống lại tác dụng của thuốc.

"Ah..."

Hơi thở của Giao Bạch càng lúc càng khẽ khàng dính nhớp.

Vết thương ở cẳng tay của Úc Lĩnh được bao phủ bởi cảm giác lạnh băng lại mềm mại, cọ tới cọ lui, hệt mèo con yêu kiều nhõng nhẽo khi đang ăn. Xương hàm nhô cao của hắn ta giật giật, mấy giây sau hắn ta bỗng bỏ vòi hoa sen vào trong thùng gỗ rồi bước nhanh ra khỏi phòng tắm.


Giao Bạch ngỡ ngàng chầm chậm nhúc nhích mi mắt, vết máu dính bên khóe miệng bị cậu li3m sạch. Cậu vùi mình vào trong thùng gỗ, ngâm toàn thân.

Một lát sau, Úc Lĩnh trở lại phòng tắm. Hắn ta nhấc Giao Bạch đang ngâm trong thùng lên, sau đó tháo nắp rút nước, xả trôi hết dòng nước đục ngầu.

Giao Bạch mơ mơ màng màng nhìn hắn ta.

Thì bị dội một gáo nước lạnh.

"Đệt..." Giao Bạch bị sặc, hai tay bám trên thùng gỗ lập tức nắm chặt. Cậu bắt đầu ho khan từng cơn đứt quãng, khụ tới nỗi bả vai run lên.

Như bươm bướm rơi xuống nước đang vỗ cánh muốn bay.

Úc Lĩnh mím chặt môi hơn. Hắn ta đứng cạnh thùng gỗ, tiếp tục công việc cũ. Đầu vẫn ngửa ra sau, nhìn lên trần nhà.

—— dường như chỉ cần hắn ta nhìn xuống là sẽ rơi vào địa ngục A Tỳ hay tiên cảnh nơi nhân gian gì đó.

.

Giao Bạch ở trong thùng gỗ đến nửa đêm, chịu đựng suốt mấy tiếng. Khi được Úc Lĩnh ôm ra, cậu vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.

"Ấn lên xương cụt cho tôi..." Giao Bạch không mở mắt nổi, mò mẫm túm lấy Úc Lĩnh, vừa khéo chạm vào vết thương của hắn ta. Ngón tay ngâm nước lạnh trắng nhợt nhăn nheo bất giác bóp bóp, như người chết đuối vớ được cây trôi sông, "Ấn cho tôi."

"Cậu thay quần áo trước đã."Úc Lĩnh mặc kệ cậu túm lấy mình.

Giao Bạch nào có sức lực để thay chứ, cậu mơ màng nằm. Không biết bao lâu sau, quần áo ướt đẫm trên người đã không còn nữa, một chiếc chăn lớn bao bọc cậu.

Xương cụt được ấn một lúc thì Giao Bạch thả lỏng. Cậu thu hết gai nhọn khắp người, nằm sấp trong chăn, nhắm chặt lông mi thấm ướt mồ hôi lạnh và nước mắt s1nh lý rồi bước vào cơn mơ.

Yên tĩnh và ngoan ngoãn.

Úc Lĩnh đặt điều khiển từ xa của máy điều hòa lên trên hộc tủ. Hắn ta vào phòng tắm, vớt băng gạc của mình từ trong thùng gỗ, cũng không vắt khô nước mà cứ thế quấn quanh cổ tay mình.

Khi cửa phòng được mở ra, Úc Hưởng ngồi dưới đất không ngẩng đầu. Trên mặt và cằm của cậu ta toàn nước mắt, đôi mắt cực kỳ sưng đỏ, môi bị hàm răng cắn nát, máu đông thành từng mảng.

Úc Lĩnh trở tay đóng cửa lại, nghe thấy giọng nói oán hận đến cực điểm của em trai.

"Em tưởng anh bắt cóc anh ấy là vì muốn biến ước mơ của em thành hiện thực, nhưng hóa ra anh cũng có tư tâm!"

Úc Hưởng cắm ngón tay vào kẽ nứt trên sàn nhà, móng bị chẻ, không biết đã cào bao nhiêu lần. Cậu ta lầm bầm lầu bầu, "Do em, đều tại em cả. Nếu lúc ấy em sắp xếp ảnh cẩn thận hơn, không cho anh thấy thì tốt rồi..."

Nói xong là cậu ta nhảy dựng lên, chỉ vào mũi anh trai mình mà mắng to, khàn cả giọng, vô cùng phẫn nộ khổ sở: "Vất vả mãi em mới nhìn trúng một người, ưng ý từ đầu đến chân, ngay cả móng tay gồ ghề của anh ấy mà em cũng thấy đáng yêu. Nhưng anh cứ nhất định phải giành với em, ở cái thời buổi 0 bay đầy trời này, cũng không phải là anh không biết em sống thảm nhường nào, đội trưởng Úc! Anh ép em trai anh vào đường cùng!"


Úc Lĩnh bỏ qua những điều vô nghĩa xàm xí của cậu ta, bước thẳng lên gác, đế giày dính đầy nước, để lại một chuỗi dấu vết ẩm ướt theo mỗi bước đi của hắn ta.

Một loạt tiếng bước chân lộn xộn theo sau, Úc Lĩnh bị kéo, mặc đứa em trai ngửi tới ngửi lui.

Úc Hưởng không ngửi thấy mùi hương mình suy đoán, sắc mặt rốt cuộc không khó coi đến vậy nữa: "Anh để Qua Qua của em giải quyết tác dụng của thuốc kiểu gì?"

"Xả nước lạnh." Úc Lĩnh trầm giọng nói.

"... Qua Qua nhẫn nhịn khó chịu biết bao." Úc Hưởng thì thầm một câu. Cậu ta rụt cổ trong sự chỉ trích thầm lặng của anh trai, hư trương thanh thế kêu la: "Không phải anh thích anh ấy à, tại sao không giúp anh ấy vượt qua bằng biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất, có phải là anh không được không?"

Úc Lĩnh tiếp tục lên gác.

"Các chị em trong nhóm chat của em nói rằng, Qua Qua vẫn còn là trai tân, sao anh không chớp cơ hội bắt tới tay?" Úc Hưởng vẫn đang trách móc. Chỉ số IQ cao của cậu ta chỉ giới hạn trong lĩnh vực học thuật, không thể dùng cho các lĩnh vực khác. Có rất nhiều chuyện mà cậu ta không hiểu, chẳng hạn như chuyện này. Nhưng anh trai cậu ta sẽ không giải thích điều đó cho cậu ta nghe.

"Thôi..."

Úc Hưởng nhìn ảnh gia đình trên tường, bên trên không có cha mẹ, mỗi cậu ta và anh trai. Không có bụi bặm gì, được lau thường xuyên.

Hạ quyết tâm lớn lao, đau đớn như cắt thịt, cả khuôn mặt vặn vẹo, cậu ta lặp lại, "Thôi, thôi."

"Thôi, Qua Qua nhỏ hơn em, em thì không làm 1 được. Khi ở cửa, em đã tưởng tượng hình ảnh kia rất nhiều lần, nhận ra nó vẫn không hài hòa. Em không thể ngậm nước mắt làm 1 được." Úc Hưởng chua xót lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi gào một câu với anh mình, "Để anh ấy làm chị dâu của em đi!"

Úc Lĩnh đang lên gác, chưa cho bất kỳ phản hồi nào.

"Anh, anh đừng khiến em thất vọng." Úc Hưởng gặm móng tay "rắc rắc" mấy lần rồi nhổ ra. Cậu ta uy hiếp, "Không là em sẽ rời nhà trốn đi!"

Dứt lời, Úc Hưởng mở cửa bước vào phòng, ngồi xổm bên giường, không chớp mắt mà canh giữ người đang ngủ.

Ở tầng hai, Úc Lĩnh tháo khẩu súng sau thắt lưng đặt trên bàn. Hắn xoay lưng về phía bức tường gắn đầy súng ống, đối diện với ban công và màn đêm.

"Tách —— "

Đột nhiên có một tiếng vang khẽ bên chân của Úc Lĩnh, để lại một vết ướt nhỏ.

Là nước trên miếng băng quấn cổ tay của hắn ta.

"Chậc."

Úc Lĩnh như đã nếm thứ gì đó, hiện tại mới tỉnh táo lại, giữa răng môi cọ xát bật ra một âm tiết mơ hồ. Hắn ta đốt một điếu thuốc, lững thững ra ban công, nghiêng nửa người về phía trước, nằm nhoài trên lan can, hút từng hơi một.

Làn khói bò lên khuôn mặt sắc sảo và trưởng thành của hắn ta, che giấu nét mặt sóng ngầm tuôn trào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.