Ăn cơm, tắm rửa. Tiêu Luân thuỷ chung không nói một lời nào
Trải qua một đêm trằn trọc, Tiêu Luân rốt cuộc cảm nhận được ngủ trằn trọc cùng trắng đêm không ngủ là hai cụm từ khác nhau
Đồng tính luyến ái, bốn chữ này, đánh chết hắn cũng không nói với Trương Tích Lan.. Tiêu Luân cũng không phải là người yếu đuối, hắn chỉ là không thể nói ra. Rất nhiều chuyện, hắn có thể nhẫn nhịn, có thể tha thứ. Tuy loại tính cách này có đôi khi làm người khác thực đau đầu, nhưng mà, ở một vài thời điểm, trầm mặc cũng có thể chữa bớt đau xót của hắn. Cho nên, trái qua một đêm tự hỏi, Tiêu Luân quyết định cái gì cũng không nói. Cùng với mẹ cãi nhau long trời lỡ đất, người ngã ngựa đổ, kia không bằng cứ an an ổn ổn mà sống, Trương Tích Lan tuy rằng không phải mẹ ruột của hắn, nhưng có bà mẹ nào lại hy vọng con mình sống không vui vẻ đâu?
Ngày hôm sau, mang theo đôi mắt thâm quần, Tiêu Luân hướng Trương Tích Lan cười sáng lạn
Lão mẹ, sớm a!
Trương Tích Lan là lạ nhìn hắn một cái,
Tiểu tử nhanh như vậy mà vết sẹo đã hết đau? Đừng hòng giả bộ với lão nương
Ách. . . . . . Tiêu Luân có chút xấu hổ, ha hả, vẫn là lão mẹ hiểu con nhất, không cần bóc trần con mà !
Tiêu Luân cười cười, ngồi xuống, sắc mặt lại khôi phục nghiêm túc,
Kỳ thật, con đã suy nghĩ thật lâu, con cùng hắn kết quả thật xa vời. Điểm ấy con rất rõ ràng, nhưng mà, cùng hắn một chỗ rất hạnh phúc. Con hy vọng đem phần tình cảm này cất vào trong lòng. Cho nên, con về nước là hy vọng quên được hắn, đồng thời cũng hy vọng có một bắt đầu mới.
Trương Tích Lan nhìn Tiêu Luân có chút suy nghĩ, cảm thấy được một tháng này Tiêu Luân đã trưởng thành không ít.
Vậy con có trở lại nước Mỹ không? Trương Tích Lan nói trúng tim đen, hỏi một vấn đề mấu chốt
Con. . . . . . . . Tiêu Luân nghẹn lời, Sau một lúc lâu, mới giống như đã hạ quyết tâm nói,
không đi.
Đứa con, đây là con nói nha, nếu muốn tinh tường. Mẹ có thể chiếu cố con, nhưng điều kiện so với ba con ở nước Mỹ thì rất kém nha.
Con biết rõ chứ, trên đời này, con còn có một phụ thân là Tiêu Quý Phong. Con như vậy đã đủ rồi. Ít nhất, con biết được diện mạo của ba ba, ít nhất, con biết được con có một người cha thật tài năng. Mặt khác, cũng không để ý. Hơn nữa. con cũng không hy vọng lão mẹ một mình ở Trung Quốc sống cô đơn. Mẹ chúng ta lại giống như trước cùng nhau sống, bấy nhiêu là đủ rồi
Ân, có lời này của con, ta cũng không cần gì nữa. Trương Tích Lan hòa ái sờ sờ đầu đứa con, rất vui sướng
Đến, bữa sáng đều đã nguội lạnh , mau ăn a.
Ân, hảo.
Có phải hay không ở nước Mỹ không quen ẩm thực ở đó? con xem con kìa, gầy thế này!
Nào có a? Con của mẹ thực cường tráng nha!
Còn cường tráng? Nhìn con gầy thế , cứ như da bọc xương!
Ôi~ mẹ đừng có bóp con nữa!
Ha ha
. . . . . .
Vài ngày trôi qua, Tiêu Luân giống như trước, ở nhà giúp Trương Tích Lan làm gia vụ, mẫu tử nhàn rỗi thì cùng nhau nói chuyện phiếm, xem TV. Trong khoảng thời gian này tin Tiêu Luân về nước được lan ra, có một ít người chạy đến tìm Tiêu Luân ngoạn, mấy ngày này tựa hồ tốt. Hi hi ha ha nháo loạn như trước. Chỉ có ban đêm lúc nằm trên giường, thời gian đó Tiêu Luân mới là chính mình
【 không biết, Lý Âu, hiện tại thế nào . . . . . . 】
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ sáng to, Tiêu Luân mới dám biểu lộ lòng mình. Kì thật, trong khoảng thời gian này, Tiêu Luân cũng có ngĩ đến gọi điện cho Lý Âu, nhưng mà, mỗi khi thừa dịp đi mua đồ chạy đến điện thoại siêu thị, hắn lại do dự
【 rất muốn nghe một chút thanh âm của y. . . . . Bảo bảo của Lý Âu và Luân hẳn là đã sinh ra rồi đi. . . . . Ai. . . . . Đó là quà duy nhất y tặng hắn 】(có ai còn nhớ hai bé thỏ không ^^)
Trong đầu không ngừng hiện ra những chuyện đã phát sinh trong một tháng ngắn ngủn ấy. Ngọt ngào cũng có, ghen tuông cũng có. Đều thật rõ, giống như có thể chạm vào. Y sẽ nhớ mình sao? Tiêu Luân thì thào tự nói. Không lâu liền nặng nề ngủ.
Về nước được chín ngày
Như trước sau giờ ngọ thật nóng bức, Trương Tích Lan ở dưới lầu cùng nhà Trương bá nói chuyện phiếm. Lưu lại Tiêu Luân một mình ở nhà trông cửa.
Thùng thùng đông.
Âi vậy? Tiêu Luân hỏi.
. . . . . . Không có hồi âm.
Thùng thùng đông, lại là một trận tiếng đập cửa.
Ai vậy! Tiêu Luân không kiên nhẫn từ chiếc ghế nằm đứng lên
Thật đáng ghét, trời nóng như vậy đánh thức mộng đẹp của người ta.
Tiêu Luân lẩm bẩm, mở cửa
Chi ——
Cửa mở.! ! !
Tiêu Luân kích động đến không thể phát ra thanh âm
Lý. . . . . . Lý Âu. Nhịn không được xông lên ôm lấy thân thế cao lớn này, Tiêu Luân cảm thấy mình đang mơ
【 nhiều ôm trong chốc lát, bằng không đợi lát nữa đã tỉnh, sẽ không có. . . . . . 】
Tiêu Luân gắt gao địa nhắm lại hai mắt, hy vọng cảnh trong mơ có thể kéo dài
Luân, em còn muốn ôm bao lâu?
Tiếng nói tràn ngập từ tính gần trong gang tấc, bàn tay to ấm áp vuốt ve tóc Tiêu Luân
Mau mở to mắt a.
Không, ta không cần mở to mắt! Mở to mắt Lý Âu liền có thể không thấy . Tiêu Luân đã muốn nức nở
Đứa ngốc, như thế nào có thể? Lý Âu nâng mặt Tiêu Luân lên, ủng hôn, đầu lưỡi xúc cảm thực thật
【 đó là hương vị của Lý Âu. . . . 】
Chính là anh như thế nào tìm được nhà của tôi? anh sao lại đến đây?! Tiêu Luân nhịn không được hỏi. tim kịch liệt nhảy loạn, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng
Kia. . . . . . Lý Âu cười thần bí, cũng không thể cho anh vào uống miếng nước sao?
Ách —— ân. Tiêu Luân cuống quít cầm lấy tay Lý Âu, mang hắn vào nhà.
Anh sẽ ở lại đây
Uống xong nước, Lý Âu hướng Tiêu Luân tuyên bố quyết định của mình.
A? ! Tiêu Luân giật mình quát to một tiếng. Này. . . . . .
Không được sao? yên tâm, sinh hoạt phí tiền thuê linh tinh anh sẽ trả. Lý Âu hỏi.
Không, không phải vấn đề này. Tiêu Luân đáp.
Đó là. . . . . . ?
Lý Âu, chuyện của chúng ta, mẹ anh. . . . . . . tôi nói là ma ma bà ấy . . . . .. . chấp nhận? Tiêu Luân cẩn thận nói.
Nếu không đồng ý, anh sẽ đến sao? Lý Âu mỉm cười.
Thật sự? ! . . . . . . Chính là anh nói sao để thuyết phục mẹ?
Anh cũng không thuyết phục mẹ. Anh trực tiếp nói chuyện với ba ba
A? Cái gì? Ba ba đã biết? ! Tiêu Luân la to lên
Kỳ thật ba ba, lúc chúng ta ở La Luoxie thì đã biết
Này. . . . . .thấy Tiêu Luân mặt lộ vẻ khó xử, Lý Âu vỗ vỗ đầu của hắn.
Yên tâm, không có việc gì
Thật sự? Tiêu Luân bất an nhìn Lý Âu
Ân. Một tay ôm lấy Tiêu Luân vào ***g ngực, Lý Âu tiếp tục nói,
Ngày đó, ở La Luoxie, ba ba muốn anh bồi ông ấy chơi bô linh
Ba ba nói, ông ấy nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển
Nga. 【 xem ra, hai người bọn họ là cùng nhau thấy chúng ta. . . . . . 】 kia ông ấy nói sao? Tiêu Luân quay đầu nhìn Lý Âu.
Lý Âu tựa đầu vào vai Tiêu Luân, em biết đấy, ở nước ngoài nam nhân tay trong tay là đại biểu cái gì, anh cũng không muốn giấu diếm cái gì. Liền trực tiếp nói với ba ba.
Lý Âu cảm thấy người trong lòng ngực thân thể cứng đờ, lại ôm hắn chặt thêm một chút
“ông ấy lúc đó thực kinh ngạc. Nhưng là người đã trải qua nhiều sóng gió nên tính tự chủ rất mạnh, Ông ấy bình tĩnh ném vài cái bô linh, Mới nói với anh, ông ấy đã nợ mẹ em rất nhiều, hai người chúng ta đều là con ông ấy, ông ấy không hy vọng ai trong chúng ta thương tổn. Đối với chuyện hai chúng ta yêu nhau, ông ấy nói, này chỉ có thể xem như thiên ý. Vốn tưởng rằng ba ba đồng ý , anh sẽ không cần phải nói với em, nhưng là thật không ngờ, sau khi về đến nhà, em liền chạy về nước.”
Anh biết là ma ma giúp em về nước. Nếu anh đã quyết định ở bên em, như vậy, anh cũng đã chuẩn bị rất tốt. Anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, anh yêu em. Ma ma ở bên kia cứ tạm thời như vậy đi, thời gian dài qua đi, ma ma cũng sẽ nghĩ thông suốt. Hiện tại vấn đề là ở em
Tôi? Tôi có vấn đề gì?!
Em còn chưa đồng ý cho anh ở lại đây? Hiện tại anh không có nhà để về nga!
~ thiết! Mới không phải đâu! Tiêu Luân ở trong ngực Lý Âu nhẹ đánh một cái
anh vừa tới, em liền câu dẫn anh? ~
Ai câu dẫn ngươi ! A —— không cần! Chúng ta hiện tại đang ở phòng khách~
. . . . . . . . . . .
Chạng vạng, Trương Tích Lan về đến nhà, ngay sau đó liền gặp vị “nghiên cứu sinh” từ nước ngoài đến Lý Âu
Lý Âu tiếng Trung hảo, nhân bộ dạng suất, miệng cũng thực ngọt. Trương Tích Lan lúc này nguyện ý thu người ngoại quốc này làm con nuôi. Hơn nữa còn làm một bữa cơm thịnh soạn mời Lý Âu
Lão mẹ cũng thật là! Nhanh như vậy liền đã quên con. Tiêu Luân quyệt miệng
Con nếu tốt được một nửa như ca ca con, mẹ cũng sẽ thương con như vậy
A? ! con kém như vậy sao?! Tiêu Luân lườm Lý Âu, Lý Âu vẻ mặt đắc ý cúi đầu dùng bửa.
Ta. . . . . .
Hừ ~
Tiêu Luân cũng cúi đầu nhai nhai
Vì thế, cuộc sống lưu học sinh của Lý Âu chính thức bắt đầu