A! Không cần, kỳ thật chiều nay tôi. . . .còn chưa nói xong, tiêu luân đã bị Lý Âu lôi đi.
【 uy! Rốt cuộc có hay không nghe người ta nói a! 】 Tiêu Luân vẻ mặt không được tự nhiên theo sau Lý Âu.
【đáng giận! Cư nhiên còn bị người như vậy nắm tay! coi ta là nữ nhân a!】
Bất quá, nói thật chiều nay vì vội vàng bố trí phòng mình Tiêu Luân có thật không hảo hảo tham qua biệt thự Baroque Locker này.
Đi dạo qua hành lang có chút mang phong cách Châu âu xa hoa, ánh vào mi mắt chỉ là bức màn màu trắng trải dài xuống đất, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ẩn ẩn pha trộn mùi hoa thản nhiên, tháng bảy ở đây quả thật trêu lòng người.
Nơi này rất được. Đứng ở phía trước cửa sổ, Tiêu Luân tự đáy lòng phát ra tán thưởng.
Ân, đúng vậy, nhưng vì có người xinh đẹp đứng ở đây, nên cái này sẽ không tính là đẹp.
Lý Âu đi đến bên người Tiêu Luân lấy tay ôm bờ vai hắn.
!
Tiêu Luân trong lòng cả kinh
Ách —— cái kia, ca ca, ba ba có phải bề bộn nhiều việc hay không, rất muốn nhìn thấy ông ấy!
Tiêu Luân không dấu vết xoay người, cố ý tránh khỏi Lý Âu.
Nga? Đúng vậy, hắn bề bộn nhiều việc. Không thèm để ý Tiêu Luân tránh né, Lý Âu lại đến gần Tiêu Luân hơn một chút.
Gọi anh Lý Âu, khồng cần gọi anh ca ca. Thản nhiên cười với Tiêu Luân, đôi mắt đẹp lưu chuyển, hồn xiêu phách lạc.
– Ân •••【 như thế nào cảm thấy được là lạ •••】
A! Đúng rồi! Tiêu Luân dường như nhớ tới cái gì
Cái kia, tôi nói ca, không, Lý Âu, cũng có thể không gọi tôi Tiêu Luân?
【 bởi vì ngươi đích phát âm không đánh dấu a! Goi tên ta dường như mất hồn a •••】
Chính vì lí do này Tiêu Luân không thể nào nói ra khỏi miệng được.
Ách —— là bởi vì, anh bảo tôi phải gọi anh Lý Âu, cho nên ngươi nên gọi tôi thân thiết một chút.
Hoang mang rối loạn tùy tiện nói lung tung một đáp án, lại biến mình đỏ mặt đỏ tai.
【 quả nhiên, ta không thích hợp nói dối ~】
Tốt, Lý Âu thình lình từ phía sau ôm lấy Tiêu Luân, ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng nói.
Từ nay về sau ta gọi ngươi là Luân, ngươi thấy tốt? Luân? thanh âm ôn nhu làm cho lổ tai cảm thấy ngứa .
Không biết có phải do trời quá nóng hay sao mà Tiêu Luân có chút không thở nổi
Lý Âu . . tôi cảm thấy nóng quá. . .Tiêu Luân rốt cục chịu không nổi.
Thực nóng sao? sao anh không thấy thế. Lý Âu làm bộ không biết nói.
Sao lại nóng thế này?
Ánh mắt lơ đãng bay tới làn da trắng ngần trên cổ cùng xương quai khiêu gợi.
Nếu nói như vậy, đem quần áo cởi đi không tốt sao.
Nói xong, liền chủ động lấy tay cởi bỏ nút thắt trên quần áo Tiêu Luân
A, việc này không cần phiềnanh, Ách_______ tôi nghĩ là nên đi tắm
【 ha hả, Luân, có ý tứ a ••】
【 ta giống như đối với ngươi nhất kiến chung tình ••••】