Vài ngày sau, , vì có xông việc quan trọng, mỗi ngày Tiêu Quý Phong chỉ gọi điện thoại về ân cần hỏi thăm một tiếng, Lý Âu cùng Tiêu Luân ở nhà trừ bỏ ăn uống ngủ thì không làm việc gì khác, thành ra Tiêu Luân cũng dần có thói quen bị Lý Âu “quấy rầy” . Mỗi ngày đều trái trốn , phải tránh, chính giữa thì chạy qua, nhưng vẫn không tránh được Lý Âu, hai huynh đệ ở nhà người tìm người trốn thật giống tán tỉnh.
Hôm nay,Tiêu Luân dậy sớm gọi điện về nhà trước kia của hắn.
Đô —— đô —— hai tiếng trường âm qua đi, bên kia đầu dây truyền đến thanh âm của Trương A Di (Lão mẹ trên danh nghĩa của Tiêu Luân, tên Trương Thiếc Lan, này cũng chính là lúc hắn phải đi nàng mới nói)
Uy?
Đầu dây kia truyền đến thanh âm ôn nhu, quen thuộc, vừa mới nghe được câu đầu tiên, hắn liền không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên
Uy? Rốt cuộc có người không a?
Mẹ ——
Đầu dây bên kia nhất thời trầm mặc
Lão mẹ, con rất nhớ người. Thanh âm Tiêu Luân có chút nức nở.
Tiểu Luân •••• Trương Thiếc Lan cũng trở nên thương cảm
Ngươi ••• ngươi ngốc nha! Hảo ngươi cái thằng nhóc! Vừa đến Mĩ liền đã quên Lão nương ta nha! Ngay cả điện thoại cũng luyến tiếc gọi! Trong chốc lát nàng liền mắng xối xả
Mẹ, thực xin lỗi ••• Tiêu Luân không có giống bình thường tranh luận, ngược lại mở miệng nói lời xin lỗi.
••• bên kia đầu dây truyền đến một trận ẩn ẩn tiếng khóc
Thằng nhãi ranh con, chỉ biết chọc mẹ ngươi khóc.
Mẹ, thật sự thực thật có lỗi a.
Được rồi, ngươi ở bên kia thế nào, có hay không hảo ăn ? Cơm ở nước ngoài không biết ngươi ăn có hợp không
Thu hồi tiếng khóc, Trương Thiếc Lan lau lệ, bắt đầu thân thiết hỏi cuộc sống hằng ngày của Tiêu Luân
Con ở bên này tốt lắm, ba ba ma ma và cả ca ca đều đối xử rất tốt với con. Hôm sinh nhật con bọn họ còn tổ chức tiệc mừng, con vẫn khỏe mạnh người không cần lo lắng
Nghe thấy thanh âm của Trương Thiếc Lan khôi phục lại như trước, tâm tình hắn bình tĩnh hơn đôi chút
Yêu, phải không? Vậy ba ba ngươi đối với ngươi không tồi nha. Hảo hảo đọc sách biết không? Một mình ngươi ở nước ngoài ta không cách nào chăm sóc ngươi a.
Ân, ân, đúng vậy, mẹ. Mẹ, người sống ra sao? Có hay không nhớ đứa con ngoan của người? Tiêu Luân cười hì hì hỏi.
Ngươi còn tự xưng là đứa con ngoan? Thôi đi, 16 năm nay ta nưôi ngươi lớn, không giảm thọ là may!
Ân ••• đúng vậy, mẹ, người dưỡng con 16 năm ••• người nên hảo bảo trọng a. Thanh âm Tiêu Luân có chút trầm xuống
•••• bên kia đầu dây cũng một trận trầm mặc, tiếng khóc nho nhỏ càng rõ ràng
Hảo ngươi •• ngươi cái thằng nhóc, trưởng thành có phải hay không, chỉ biết chọc giận lão nương rơi nước mắt ••• cái gì hảo hảo bảo trọng? Giống như sinh ly tử biệt?
Con biết, người nên hảo hảo nghỉ ngơi, lúc trời lạnh người hay bị chứng phong thấp, nhớ rõ phải giữ ấm, không cần làm quá nhiều việc, thắt lưng và chân mẹ hay đau tê rần không rời giường được.không có con ở đấy, ai giúp mẹ bóp chân đây? Lần sau con giúp mẹ tìm một bác sĩ tốt ở đây, có thể bác sĩ bên này tốt hơn một chút. . .
Nghe Tiêu Luân không ngừng nói xong, Trương Thiếc Lan gạt lệ
Tốt lắm tốt lắm, đứa con ngoan, ngươi có tâm là đủ rồi, mẹ ngươi thân thể vẫn tốt, không có việc gì đâu, đừng gọi điện thoại, gọi điện thoại quốc tế rất đắc tiền, ngươi cũng nên giúp ba mẹ ngươi tiết kiệm! Biết không!
Mẹ, người vĩnh viễn là mẹ của ta! Tiêu Luân cắn cắn môi, suýt nữa khóc ra.
Ân, đúng vậy. Trương Thiếc Lan ở bên kia đầu dây nở nụ cười vui mừng
Mẹ, con cúp máy đây
Sau khi Trương Thiếc Lan vài lần thúc giục Tiêu Luân cũng luyến tiếc mà tắt máy đi.
Mới vừa buông điện thoại, lại thấy Lý Âu ở phía sau mình, tay cầm một cái khăn mặt chuẩn bị đưa cho hắn
Khóc sao? nhìn thấy hốc mắt Tiêu Luân sưng đỏ, Lý Âu cảm thấy thực đau lòng
Nào có !? hắn cậy mạnh mở miệng nói, Tiêu Luân còn hút mạnh nước mũi
Còn nói không có? Đi đến bên người hắn, Lý Âu giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt. Tiêu Luân cứng ngắc ngồi một chỗ, không giãy dụa cũng không nói gì
Nhớ nhà đi. Lý Âu ngồi bên người hắn hỏi
••• Tiêu Luân không nói gì.
Đúng vậy, rời đi dưỡng mẫu đã dưỡng dục mình 16 năm, mặc kệ là ai, đều cũng sẽ thương tâm. Lý Âu cảm khái nói.
•••• Tiêu Luân như trước không nói gì, Lý Âu cũng không nhiều lới, đứng dậy đến nhà bếp lấy lên một ly nước trái cây, đưa đến trước mặt Tiêu Luân
? Tiêu Luân ngẩng đầu nhìn Lý Âu.
Uống ít nước trái cây đi, đã khóc một lúc cổ họng sẽ rất khó chịu
Nga, cám ơn. Tiêu Luân tiếp nhận lấy, hớp một ngụm nhỏ. Để lại trên bàn
Nếu nhớ nhà thì liền gọi điện thoại về, điện thoại phí thì không cần lo lắng. Lý Âu ôn nhu an ủi Tiêu Luân
!
Tiêu Luân xoay mạnh người ôm lấy Lý Âu
Luân? Đối với cái ôm bất thính lình này, Lý Âu có chút kinh ngạc.
Đừng nói gì, ta rất ít khóc trước mặt người khác, ngươi là người đầu tiên.
Cảm thụ được trên vai một mảnh thấm ướt, Lý Âu trong lòng trào ra một cỗ ôn nhu, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, không nói gì nhưng lại tiếp thêm sức mạnh cho Tiêu Luân.