Ca Ca Xuất Giá

Chương 14



Kỳ thật chỉ cần ta tỉnh táo suy nghĩ một chút sẽ phát hiện, việc ta thích Thẩm Hiên là hoàn toàn không có khả năng. Ta đối Thẩm Hiên đến cùng vẫn chỉ vì nhị ca, vì cái gì hắn lại không hiểu? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua câu thành ngữ ‘ái ốc cập ô’ (yêu ai yêu cả đường đi lối về) sao? [này đương nhiên chỉ tình thân]

Cả đêm mất ngủ ta vẫn nghĩ không ra, ta liền không nghĩ nữa, nghĩ ngày mai nhất định phải dậy sớm xin lỗi nhị ca, cứ thế ta ôm suy nghĩ đó rất nhanh đi vào giấc ngủ. Kết quả, hôm sau ta vẫn là chậm một bước.

Ta ở đây ảo não, Thẩm Hiên bên kia cũng không khá hơn là bao, vốn chuyện lập hậu đã đủ phiền, Thẩm tu lại đúng là bị bệnh, cái gọi là không có biện pháp phân thân chính là chỉ việc này. Thời điểm gặp lại Thẩm hiên ta thật là bị dọa chết, hắn cả người gầy đi một vòng, nhìn qua muốn có bao nhiêu tiều tụy liền có thừa bấy nhiêu. Thẩm Hiên thấy ta cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Trẫm ngầm phái người đi điều tra, Lâm Quảng cùng Toàn Cơ đường có sổ sách ghi chép các hoạt động ngầm của chúng, đây xem như là chứng cứ lớn nhất. Nhưng rất khó xác định nơi cất giấu nó. Ngươi viết thư nói cho nhị ca ngươi một tiếng, nhắc bọn họ để ý. Trẫm gần đây rất bận không có khả năng cùng đến.” Nhìn Thẩm Hiên đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, ta cảm thấy một trận đau lòng.

“Ta cùng ca ca cãi nhau, vẫn là ngươi cho người đưa tin đi.” Ta không được tự nhiên mở miệng nói. Nên để cơ hội này cho hắn, vì nhị ca ngu ngốc mà một người hăng hái như hắn lại biến thành cái dạng này.

“Ngươi cãi nhau với Vân Thư?” Hiển nhiên trọng điểm câu hỏi khong phải cái này “Vì sao?”

“Không có gì. Cũng vì chuyện của Lăng Lang, ta ngại nên không muốn nói.” Ta cuối cùng vẫn không thể nói là vì ngươi a.

“Vậy sao? Lăng Hạo…..” Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn trong lòng ta kêu một tiếng ‘Không xong’. Sao ta lại nhắc tới Lăng Lang a, nói tới Lăng Lang sẽ nghĩ ngay đến Lăng Hạo, nói tới Lăng Hạo sẽ khiến Thẩm Hiên loạn nghĩ a. Trời a, ta sao chỉ toàn gây họa mà không giúp được gì chứ!

“A, không phải muốn đưa tin sao? Địch Mặc Viễn không đi cùng, đem việc này giao cho hắn là được rồi.” Ta vội nói sang chuyện khác.

“Cái kia hộ vệ?” Thẩm Hiên gật đầu “Hảo.”



Mấy người Lăng Hạo lúc này đã đến biệt uyển của Nhất Kiếm trang tại Dương Châu. Toàn Cơ đường Đường chủ là thúc thúc Lăng Lang, Lăng Hổ, là người lạnh lùng, tâm ngoan thủ lạt, làm việc không từ thủ đoạn, danh xưng “Bạch diện hổ”, chính vì vậy mà năm xưa mất đi tư cách kế thừa sơn trang. Việc Toàn Cơ đường gần đây dần dần thoát ly khống chế phỏng chừng là âm mưu đã dự tính từ lâu.

Lần này bọn họ dám lớn mật như vậy cũng là do Lăng Hổ hiện tại không ở Dương Châu, là cơ hội ngàn năm hiếm có.

Nhưng chính tại lúc này bốn người lại xảy ra nội chiến.

Vốn Lăng Hạo muốn thừa dịp này trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), nhưng Kỳ Vân Thư lại không quan tâm tới sự tồn vong của Toàn Cơ đường mà muốn tìm ra danh sách hối lộ của chúng cho quan phủ. Nhưng nếu giấu Lăng Hạo thực hiện thì sẽ đả thảo kinh xà, đến lúc đó, chẳng những không lấy được chứng cứ mà còn khiến Lâm Quảng đề phòng, sự tình sẽ rất khó thực hiện.

Trong biệt uyển, nồng đậm mùi thuốc súng. Lăng Hạo mặt lạnh nói: “Ngươi có biết hay không ngươi là đang hành động theo tình cảm. Thật vất vả mới có dịp Lăng Hổ đi vắng, nếu hắn nghe tin trở về liền khó giải quyết.”

Kỳ Vân Thư cũng không chịu yếu thế: “Ngươi cũng biết ngay từ đầu mục đích cuối cùng của ta không phải là Toàn Cơ đường.”

“Ngươi hẳn biết làm vậy là mạo hiểm cỡ nào.” Lăng Hạo thở dài, bắt đầu cảm thấy đau đầu, rốt cuộc vì cái gì lại cố chấp như vậy a? [Lăng Hạo chưa biết thân phận của Thẩm Hiên]

“Vậy ngươi cũng biết nếu làm theo kế hoạch của ngươi, ta sau này sẽ gặp biết bao nguy hiểm không?” Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây là vì cái gì! Bỏ qua cơ hội này ta liền là đồ ngốc.

Lăng Lang đứng một bên nhìn hai đứa đấu khẩu, vừa há miệng định khuyên can thì bị Kỳ Vân Ý kéo trở về, lắc đầu ý bảo hắn tốt nhất nên im lặng, chính mình đi tới mở miệng: “Các ngươi tốn thời gian cãi nhau không bằng cùng ngồi xuống nghĩ một kế sách vẹn toàn, làm thế nào hạ được Lâm Quảng trước khi Lăng Hổ trở về?”

Hai tên ồn ào lập tức ngậm miệng.



“Ta cũng muốn đi!” Ta thở phì phì trừng mắt nhìn Địch Mặc Viễn. Thật không rõ, hắn chẳng lẽ đúng là đồ đầu gỗ, nghe không hiểu ta nói gì sao?

“Không được!” Trời biết hắn là cái loại gì, bình thường nửa câu cũng không nhả, ai biết khi ương ngạnh lại là cái dạng này.

“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói ta muốn đi! Ngươi bằng vào cái gì không cho ta đi!” Ta cáu tiết hét lên, hoàn toàn không có chút khí chất của một thục nữ. [tuy là ta vốn cũng chả phải thục nữ gì ]

“Không được!” Vẻ mặt kiên định, ngay cả lời nói cũng lạnh lùng.

Nói tới nói lui vẫn là hai câu đó, tức chết ta a! Đối phó loại đầu gỗ này phải dùng trí. Ta nói với bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh! Sau đó ta mở miệng: “Ngươi không cho ta theo cũng được, nhưng ngươi đi rồi ta có thể lén theo sau nha. Ngươi cũng biết ta võ nghệ không tinh, nếu nửa đường có xảy ra chuyện ta cũng chỉ có thể tự trách mình không may. Ai!” Nói rồi cố ý thở dài một hơi thật to, quả nhiên thấy Địch Mặc Viễn mặt mày thoáng lộ vẻ nhăn nhó. Hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Hảo, ta mang ngươi đi.”

Nhưng lần xuất hành này cũng không được như ý, bởi vì ta không biết cưỡi ngựa nên dọc đường cứ đi một chút lại nghỉ một lần. Tuy lo lắng cho nhị ca, nhưng là có lòng mà không có sức a. Đây vẫn chưa là vấn đề lớn nhất, ta là không chịu được ánh mắt thương hại của Địch Mặc Viễn [hắn thương hại cho con ngựa đúng hơn], khiến ta có một loại xúc động muốn cho hắn một cước. Ta tuyệt không muốn bị hắn chê cười!

Song ta đã quên có câu ”người không may thì đến uống nước cũng bị tắc ở răng”. Ở thời điểm không hay ho gì này ta lại liều mạng học cưỡi ngựa, nhưng khi ta liều mạng vất vả học xong thì ta lại bi ai phát hiện: Ta lạc đường! *cười chết ta*

Nếu chỉ lạc đường thì chỉ là chuyện không may, nhưng ta đã lạc đường lại còn gặp phải thổ phỉ thì đúng là chỉ có thể khóc a. Nhưng, này không phải trọng điểm, trọng điểm là trên người ta một văn tiền cũng không có, cướp tiền, tốt nhất đừng mơ, nhưng ta lại cũng không muốn bị cướp sắc, cho nên? Đánh thôi.

Song ta lại quên một vấn đề trọng yếu, ta là mèo ba chân (ý là võ mèo quào ấy), bọn chúng người đông thế mạnh, nên ta nhất định không hay ho rồi.

Ở thời khắc ta ngã xuống kia, ta ở trong lòng cầu nguyện: Cho ta được toàn thây, cứ vậy chôn là được, đừng để cho dã thú ăn ta!

Ta bị một trận đau đớn đánh tỉnh. Mở mắt nhìn, một căn phòng xa lạ, một bộ bàn ghế, mọt giường, bài trí đơn giản, hẳn là một khách ***? Chân trái đau nhói, bị chặt đứt rồi sao? Nhìn sa trướng màu trắng trên đầu, ta nhếch miệng tự giễu: “Nguyên lai mạng ta lớn như vậy a, xem ra ta vẫn có thể về nhà a. Đau!” Đau đến hít một ngụm khí lạnh, hóa ra mặt cũng bị sưng, thật đáng thương cho gương mặt như hoa như ngọc của ta! (Ta nói Khanh Khanh a, ngươi chỉ có mỗi cái mặt là còn tạm coi được phải biết giữ gìn a~ bị thương còn ai dám lấy ngươi =3= … Khanh Khanh: Câm! *tiểu Nhã bị đá bay* )

Đang miên man suy nghĩ, cửa “chi” một tiếng mở ra. Địch Mặc Viễn bưng một chậu nước đi vào, thấy ta tỉnh cũng không nói gì, chỉ thấm ướt khăn, nhấc chăn đắp lên chân trái của ta.

“!!” Ta hít mạnh một hơi, nước mắt lập tức không chịu thua kém mãnh liệt trào ra, trong lòng oán hận mắng, chết tiệt Địch Mặc Viễn, làm cái gì cũng đều nặng tay nạng chân, muốn hại chết ta a!

Đại khái là thấy được nước mắt của ta, Địch Mặc Viễn thoáng dừng tay, ôn nhu hỏi: “Rất đau sao?” Ta hung hăng liếc, âm thanh khàn khàn đến chính mình cũng bị dọa.

“Chân ta bị chặt đứt sao?” Ta gian nan mở miệng, chân trái đau quá, kéo theo trái tim cũng đau theo, hảo muốn nôn.

“Không có, nhưng bị thương đến gân cốt, sưng to, hai ngày tới không thể rời giường. Chờ lát ta bôi thuốc cho ngươi.” Địch Mặc Viễn do dự một lát hỏi, “Ta bôi thuốc cho ngươi không sao chứ?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu, giờ là lúc nào còn nghĩ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân? Nên Địch mặc Viễn cẩn thận cởi giày, tháo tất, lộ ra cái chân sưng lớn ngang chân voi, đỏ như cái mông khỉ của ta, cầm bình dược nhỏ bên giường giúp ta thượng dược.

Thay thế đau đớn là cảm giác mát lạnh thanh lương, ta thở phào một hơi, sau mới nhớ hỏi hắn: “Ngươi sao tìm được ta?”

“Lúc ngươi té xỉu ta đã chạy tới.” Địch Mặc Viễn đơn giản nói. “Võ công ngươi còn quá yếu, sau này để ta bảo hộ ngươi!”

Này, Này xem như là tỏ tình sao? Ta trợn mắt nhìn hắn, mặt không khỏi đỏ lên, ha ha, là vì còn choáng đi? Nóng quá.



Bên Dương Châu không có tin gì mới, Lâm Quảng quả nhiên là lão hồ ly, muốn tìm được chứng cứ phạm tội của lão thật không dễ a, Lăng hạo đều đã hết kiên nhẫn chờ đợi. Kỳ Vân Thư nhu nhu huyệt thái dương, đau đầu trở về.

Trở lại biệt uyển, quản gia cung kính chào đón, nịnh nọt cười: “Kỳ công tử, có người trong cung tới nói là có chuyện quan trọng muốn báo, người đang đợi trong đại sảnh.”

“Vậy sao?” Thẩm Hiên phái người tới? Đến làm gì? Kỳ Vân Thư vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ.

Ngồi trong đại sảnh là một người toàn thân phong trần mệt mỏi, khuỷu tay đỡ đầu, một bộ buồn ngủ.

“Thẩm Hiên!” Kỳ Vân Thư kinh hô “Ngươi sao lại đến đây!”

Thẩm Hiên mở mắt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Vân Thư, cười cười: “Ta mệt quá, trước để ta nghỉ ngơi một lát, chờ ta ngủ dậy tái nói sau.”

Kỳ Vân Thư chạy tới đỡ hắn, cảm nhận được sức nặng của hắn không khỏi có chút đau lòng, trong khoảng thời gian này, hắn làm sao có thể tới được đây!

Lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt ngủ say của Thẩm Hiên, Kỳ Vân Thư trong lòng một trận đảo lộn. Người này, gầy quá! Vì cái gì hắn không quản đường xa ngàn dặm chạy tới đây? Nhìn gương mặt gầy yếu của hắn, đường cong kiên nghị, mũi thẳng, mắt nhắm nghiền, tay không tự giác xoa lên. Cằm đã mọc đầy hồ tra (râu), ngón tay lưu luyến cảm giác ram ráp, từ ngón tay lan khắp toàn thân, giống như gợn sóng từ từ lan rộng.

“Ngô ~~~” Tựa hồ bất mãn có người quấy nhiễu, Thẩm Hiên nhíu mày, trở người. Vân Thư toàn thân như bị sét đánh, ngơ ngác rút tay về, thật lâu không nói nên lời.

Thẩm Hiên ngủ thực thoải mái, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng. Vân Thư ngồi tựa đầu giường, hai mắt nhắm nghiền, hình như là đang ngủ. Thẩm Hiên im lặng ngắm nhìn, nhìn hắn lông mi thật dài khẽ rung rung, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc dâng trào, ấm áp, liền không tự chủ cười ra tiếng. Vân Thư bị tiếng cười trầm thấp này đánh thức, nhu nhu đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ nói: “Ngươi tỉnh? Đi tắm rửa một cái, bẩn muốn chết!” Thẩm Hiên cũng thực vui vẻ đảo mình ngồi dậy, thậm chí còn thực lưu manh huýt sáo, te te chạy ra ngoài.

Bữa tối, Lăng Hạo giống như nhìn thấy quỷ nhìn Thẩm Hiên sau khi rửa mặt chải đầu khôi phục lại vẻ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Ngươi! Ngươi! Ngươi, sao lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.