Ca Ca Xuất Giá

Chương 25



Thẩm Hiên gần nhất có thể nói là đường làm quan rộng mở, không chỉ là vì chuyện của Vân Thư, vây cánh của Lâm Thừa tướng cũng bị hắn diệt trừ không ít, Lâm phi hiển nhiên là bị thất sủng, hậu cung nhất thời đều bình lặng.

Hôm nay Vân Thư vừa hạ khóa, mới ra khỏi Thái tử điện đã bị một người ở phía sau ôm lấy. Vân Thư hoảng sợ hung hăng dẫm mạnh lên mu bàn chân của kẻ kia. Thẩm Hiên ăn đau, rên một tiếng, bất mãn oán hận nói: “Ngươi sao biết là ta a!”

“Bị ngươi bế như vậy nhiều lần không càn đoán cũng biết là ai. Nói lại, chân ngươi bị ta dẫm là đáng lắm.’’ Vân Thư chọn chọn mi, tà liếc hắn một cái.

Thẩm Hiên lại mặt dày mày dạn bò tới: “Ngươi nào có bị ta ôm ~~~ nhiều lần a!” ‘Ôm’ này cố tình nhấn mạnh, miệng cũng chiếm được tiện nghi.

Vân Thư trừng mắt liếc một cái: “Ngươi hôm nay tìm ta sớm như thế có chuyện gì?”

Thẩm Hiên cười cười: “Tứ ca từ Lạc Dương tặng vài khóm mẫu đơn, đều là tuyệt phẩm nga, mang ngươi lại coi.”



Chính Dương cung [ tẩm cung của Thẩm Hiên ], trong thiên viện hoa uyển, vài khóm mẫu đơn khai hoa nở rộ, dưới ánh trăng lại càng toát ra vẻ kiêu sa quý phái, trong không khí vấn vương hương thơm say nồng, Vân Thư không khỏi ngâm một câu:” Hạ nguyệt dao thai thiên song diễm, xuân sắc nhân gian đệ nhất hương.” [ ta chém, ko raw nên ko rõ nghĩa là gì ><] Thẩm Hiên vỗ tay: “ Hảo thi! Ngươi thích gốc nào nhất?” “Kia gốc bạch dạ mẫu đơn.” Vân Thư luôn yêu thích những màu sắc thanh lịch, này gốc mẫu đơn có thể nói là bạch trung chi dạ, nhất là hiện tại dưới ánh trăng tỏa ra quang mang lấp lánh ôn nhu, thanh cao nhưng không làm mất vẻ cao quý, thật rất giống với con người Vân Thư. “Vậy ta liền đem hoa này cho ngươi.” Thẩm Hiên mãn nguyện nhìn gương mặt tươi cười của Vân Thư, đem thắt lưng hắn ôm vào trong lòng. Vân Thư tức giận trừng mắt: “Tay ngươi để nhầm chỗ rồi!” “Không tốt sao?” Thẩm Hiên chính là cười cười, Vân Thư không biết khinh công cho nên hắn có thể ăn được nhiều đậu hũ hơn. [đoạn này hai ảnh đang ngồi trên nóc nhà. ] “Bất quá chúng ta cũng lâu rồi không cùng nhau ngồi nói chuyện như vầy.” chỗ này phong cảnh hảo, có thể thấy toàn bộ hoàng cung, giống như toàn bộ thiên hạ đang ở dưới chân mình. “Ngươi đợi một chút, ta đi lấy vài thứ.’ Thẩm Hiên nói rồi nhảy xuống, nửa khắc sau trở lại cùng một thực hạp. Mở ra thì thấy bên trong là Thúy ngọc cao mà Vân Thư thích ăn nhất cùng một bình rượu. Vân Thư bĩu môi bất mãn: “Của ta đâu? Ta cũng muốn uống.” “Ngươi tửu lượng không tốt.” “Mặc kệ, ta cũng muốn uống!” Thẩm Hiên bất đắc dĩ, đành phải rót cho Vân Thư một ly. Kia nhưng là liệt rượu [rượu mạnh] lâu năm a! Thẩm Hiên có chút hối hận, sớm biết vậy sẽ không lấy lại đây. Quả nhiên, một lát sau, Vân Thư thân mình vựng nhuyễn, vì chính mình tìm một điểm dựa, Vân Thư không nghĩ ngợ gì tựa vào vai Thẩm Hiên. Gió lạnh phất phơ, Vân Thư tuy đầu óc còn thanh tỉnh nhưng chính là nghĩ lười di động, đơn giản liền nhắm hai mắt lại. “Vân Thư?” Nhận ra người bên cạnh đã không còn âm thanh, Thẩm Hiên khẽ lay lay bả vai Vân Thư, thế nhưng lại không có phản ứng. Thật cản thận đem hắn ôm vào trước ngực, nhẹ nhàng như có như không vuốt ve tóc hắn. Người này, luôn thích cùng mình giận dỗi, Chỉ có khi ngủ, hắn mới là ngoan ngoãn nhất. Hắn rốt cuộc có hiểu tình cảm của mình hay không? Thẩm Hiên nhìn người trong lòng, gương mặt trắng nõn vì rượu mà nhiễm ửng một tầng hồng sắc diễm lệ, lông mi nhẹ nhàng rung động, Thẩm Hiên nhịn không được đem tay chạm nhẹ lên mí mắt Vân Thư, cảm nhận làn mi hơi hơi rung động, như lông chim nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay, ngứa ngáy, trong lòng ba đào mãnh liệt. Thẩm Hiên khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cố gắng áp chế xúc động muốn hôn lên. “Vân Thư? Vân Thư?” Thẩm Hiên gọi vài tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, cuối cùng nhịn không được trộm hôn lên. Chỉ là môi chạm môi Thẩm Hiên đã thỏa mãn muốn hét lên. [*chấm chấm nước mắt* Thẩm Hiên, ca hảo tội nghiệp a~], tuy là trước đó cũng đã trộm hôn mấy lần, nhưng lần này cảm giác rất khác, người kia ở trong lòng mình, không chạy trốn, không sinh khí, cũng không phản kích. Vân Thư kỳ thực cũng không có ngủ, trên môi đột nhiên truyền đến độ ấm làm hắn hoảng sợ, ngây người một lúc mới biết được là do đâu. Thế là khẽ giãy dụa, độ ấm trên môi nhanh chóng rời đi, Thẩm Hiên mất tự nhiên ho khan vài tiếng. Vân Thư mở mắt ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Hiên vành tai hồng hồng, cảm thấy hảo đáng yêu, liền vươn tay chạm vào, còn nhéo nhéo vài cái. Thẩm Hiên cúi đầu trừng mắt: “Ngươi đang câu dẫn ta sao?” Bất quá gương mặt ửng hồng làm cho khí thế suy giảm nghiêm trọng. Vân Thư nhịn không được bật cười: “Nhĩ hảo đáng yêu nga.” Đáng yêu? Đường đường Hoàng đế một phương cư nhiên bị người ta nói đáng yêu, bất quá nếu là Vân Thư, cái kia không tính. “Ta muốn hôn ngươi.” Nói ra ngay cả chính mình cũng bị dọa đến. Vân Thư không trả lời, một đôi con ngươi sâu thẳm nhìn hắn, bịt kín một tầng hơi nước, Thẩm Hiên còn thấy được cả bóng mình phản chiếu trong đó. Thế là, lại lần nữa, hôn lên. Vân Thư cư nhiên không có giãy. Ngay lập tức, đầu lưỡi cấp tốc khai mở khớp hàm, trằn trọc, duyện liếm, truy đuổi, dây dưa. Một sợi chỉ bạc vội vàng rớt xuống, dưới ánh trăng lấp lóe quang mang *** mĩ. Vân Thư không tự chủ đem tay quàng lên cổ Thẩm Hiên, hô hấp dồn dập, độ ấm nhanh chóng tăng cao, tiếng rên rỉ nhỏ vụn vỡ ra. Vân Thư như từ trong mộng tỉnh lại, lý trí muốn đẩy Thẩm Hiên ra, nhưng thân thể lại không nghĩ như vậy. Mặc kệ là do rượu hay là do ánh trăng mê hoặc, vẫn là xuôi theo chính nình tâm đi. Ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu Vân Thư chính là: Mình điên thật rồi! Thẩm Hiên dở khóc dở cười nhìn người đang nhắm nghiền mắt trong lòng, đem hắn hôn đến thiên hôn địa ám (trời đất u ám, ý là rất kịch liệt ấy :”> ), hắn cư nhiên, cứ thế, ngủ mất!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.