Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 18: Tôn Nghiêm Của Thế Thân 17





Editor Đậu Nành
Số chữ 2750 (20/03/2021)
Giang Noãn lau miệng nói: “Cảm ơn Vệ tổng hôm nay đã mời tôi ăn, tôi về trước đây.”
Vệ Lập Uẩn gật đầu, Giang Noãn liền vẫy tay rồi quay đi.

Vệ Lập Uẩn cảm thấy anh nên về thảo luận với Tiểu Trần phải làm gì Giang Noãn mới chịu ngủ cùng anh, vừa rồi ngồi trên xe cả người mệt mỏi rã rời.

Mà giờ Tiểu Trần đang hẹn hò, đành để mai nói vậy!
Lúc Giang Noãn về đến nhà, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô nhìn khắp nơi, hai ngày nay cô không trở về nhà, Dịch Thư Dung cũng không gọi điện cho cô, cô tưởng mình tát hắn một cái mạnh như vậy xong không để hắn kịp phát điên chửi lại đã chuồn đi, đúng ra hắn phải giận tím người mới đúng.
Nhưng trên thực tế Dịch Thư Dung không những quét dọn sạch sẽ, thay cửa và ổ khóa mới còn mua đồ ăn về chất đầy tủ lạnh.
Giang Noãn vừa vào nhà liền nhận ra Dịch Thư Dung thuê người đến sửa sang lại nhà cửa.
Đại khái nghe được tiếng cửa mở, Dịch Thư Dung từ phòng ngủ đi ra.

Hắn vẫn an tĩnh như cũ ngồi trên xe lăn, yên lặng nhìn Giang Noãn.
Thời tiết lạnh run, Giang Noãn vừa từ ngoài trở về, trên cổ vẫn còn quàng khăn choàng màu hồng, tay cầm bóp tiền cũ mèm cực kỳ quê mùa.
“Quay về rồi à?”
Dịch Thư Dung chịu không nổi đành lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh đáng ghét này.

Giang Noãn hơi cúi đầu, Dịch Thư Dung không đợi Giang Noãn hỏi, đẩy xe lăn đi vào phòng khách nói: “Anh thấy em không quay về nên đã quét dọn sơ rồi.”
Giang Noãn liền ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Sao tôi lại không quay về chứ? Dù sao đây cũng là phòng tôi bỏ tiền ra thuê, có đi thì phải là anh đi mới đúng.”
Chắc do nghe được giọng nói giận dỗi của Giang Noãn, tâm tình của Dịch Thư Dung bỗng nhẹ nhõm, hắn khó có dịp lộ ra nụ cười tươi tắn nói với Giang Noãn: “Được.”
Giang Noãn đóng cửa, đi đến phòng khách, nhẹ giọng hỏi: “Tự anh dọn dẹp đấy à?”
Dịch Thư Dung đang cúi đầu, Giang Noãn không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe giọng hắn nói: “Đúng vậy, em ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.” Giang Noãn nói, đồng thời đặt một hộp cơm lên bàn ăn, nhìn Dịch Thư Dung nói: “Anh thì sao, ăn tối chưa?”
Dịch Thư Dung gật đầu, hắn nhìn trên người Giang Noãn vẫn mặc bộ đồ y chang hôm giận dỗi bỏ đi, hỏi Giang Noãn: “Hai ngày nay, em ở đã đâu?”
Giang Noãn ở đây không quen biết ai, cũng chẳng có bạn bè, mấy người bạn chơi thân đều ở thành phố khác.

Bởi vậy Dịch Thư Dung nghĩ rằng Giang Noãn thuê một khách sạn nào đó gần đây để ở, không ngờ đến nghe Giang Noãn nói: “Cửa hàng bán thức ăn nhanh đó! Mấy quán này mở 24 giờ mà.”
Dịch Thư Dung lập tức choáng váng hỏi: “Em không thấy lạnh sao?”
Giang Noãn liền quay đầu lại nhìn hắn, lộ ra nụ cười xán lạn, nhẹ giọng nói: “Nhưng nó không tốn tiền.”
Một lần nữa Dịch Thư Dung lại bị lời nói của Giang Noãn làm cho choáng váng, hắn nhìn Giang Noãn trở về phòng ngủ thay quần áo, trong lòng nhất thời chua xót.
Tại sao hắn lại khiến cho Giang Noãn phải sống khổ cực như vậy?
Kỳ thật lấy năng lực của hắn mà nói, dư sức cho Giang Noãn một cuộc đời giống như phu nhân hào môn.
Lần đầu tiên Dịch Thư Dung tỉnh ra, cũng là lần đầu tiên hắn nghĩ cho Giang Noãn, muốn mở lòng với cô.
Mà lúc này Vưu Thi Kết đang cầm điện thoại nghiến răng nghiến lợi, miệng lẩm bẩm: “Dám giành người đàn ông của tao, đừng trách tao ác, tao ăn miếng trả miếng giành lại người đàn ông của mày.”
Giang Noãn đang ở nhà ăn súp thì nhận được điện thoại đạo diễn Vương của bộ phim “gián điệp”.
Hai ngày vừa qua, Dịch Thư Dung giống như bị ma nhập đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ hào phóng, chẳng những giúp cô đóng tiền thuê nhà cho sáu tháng sau, còn mua cho cô một đống canh bổ cơm ngon.
Má ơi, đừng có nói là tên này tự dưng nổi hứng muốn cùng cô sống an nhàn đến cuối đời nha? Chẳng lẽ hắn thích bị ngược đãi? Mới tát hắn có một cái đã giúp hắn tìm ra hứng thú cuộc đời? Hay là hắn bị vọng tưởng sợ bị đánh tiếp nên đối tốt với cô?
Giang Noãn suy nghĩ cẩn thận, dù là phương hướng nào thì cũng tổng kết được một điều tên này xưa giờ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nay bị đánh xong nên biết điều, vội vàng lấy lòng cô.
404: “… Ký chủ có lẽ lương tâm hắn đột nhiên trổi dậy.”
Giang Noãn: “Chị thấy cái này gọi là biết điều thì đúng hơn.”
404: “…” Cạn lời.
Di động của Giang Noãn bỗng vang lên, lúc này cô đang ngồi đối diện Dịch Thư Dung, hắn giương mắt nhìn qua.
Giang Noãn cũng không thèm kiêng dè hắn, nhận điện thoại ngay tại chỗ.

Giọng Vương Nhất truyền đến: “Cho hỏi cô là Giang Noãn đúng không?”
Giang Noãn hắng giọng trả lời: “Đúng vậy.”
Vương Nhất liền nói: “Chào cô, tôi là Vương Nhất, đạo diễn của bộ phim “gián điệp”, chuyện là không biết cô có hứng thú tham gia phim này không?”
Giang Noãn đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước Vưu Thi Kết nói cô đã đắc tội toàn bộ giới giải trí, miệng cô ta linh thật sự.

Bây giờ đúng là cô không thể làm diễn viên đóng thế nữa, mà trực tiếp đi làm nữ chính luôn.
Giang Noãn nghĩ một hồi, cười thầm sau đó hỏi ngược Vương Nhất: “Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý chú lắm?”
Vương Nhất tuy rằng đang cười nhưng Giang Noãn nghe được âm thanh nén giận, nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ qua điện thoại: “Đúng vậy mời cô làm nữ chính.”
Trong đầu Giang Noãn chậm rãi hiện lên hình ảnh Vưu Thi Kết tức điên, cô vui vẻ nhận lời: “Đương nhiên là được nha!”
Giang Noãn nghe được âm thanh Vương Nhất đá phải cái gì đó, chửi lên một tiếng: “Chết tiệt!”
Vẻ mặt của Giang Noãn vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn súp, chờ Vương Nhất tự mình trải qua cảm giác tâm tình khó chịu, đại khái lúc này ông mới sực nhớ mình còn chưa cúp điện thoại, cắn răng nói: “Ngày mai cô đến phim trường một chút để thử vai được không.”
Giang Noãn không ngốc, đương nhiên đoán được tại sao cái bánh ngon như vậy lại đến tay mình, bất quá, cô vẫn vui vẻ nhận lời, cũng không phải cô đi xin xỏ mà có người tự tay dâng đến, mắc gì phải ngượng ngùng không nhận.

Bên này Giang Noãn vừa cúp điện thoại, bên kia điện thoại của Dịch Thư Dung cũng vang lên, Dịch Thư Dung lấy ra nhìn tên hiển thị ở trên đấy, sau đó nhíu mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Noãn, cuối cùng vẫn bấm nghe.
Giang Noãn không nghe được người bên kia nói cái gì nhưng cô thấy sắc mặt của Dịch Thư Dung càng ngày càng khó coi, trong lòng hỏi 404: “Vưu Thi Kết gọi đến đúng không?”
404 chỉ cần xem sơ qua liền biết được người đang gọi là ai, nó lập tức quay về báo cáo: “Là bạch liên hoa khóc thút thít tìm tra nam kể khổ vụ bị cướp mất vai diễn, kể luôn vụ bị chị làm nhục ở nhà hàng.”
Giang Noãn cuối đầu húp canh, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không biết người Dịch Thư Dung đang nói chuyện là ai.
Dịch Thư Dung cũng cúp điện thoại rất nhanh, toàn bộ quá trình đều không nói câu nào.
Hai ngày này Giang Noãn rời đi, lương tâm hắn đột nhiên trổi dậy, nói đúng ra là hắn bị cô tát nên tỉnh mụi, đột nhiên hắn không muốn làm cô buồn nữa.

Dù sao đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc, người ta thường nói, nước mắt của những người ít khóc là giọt nước mắt có giá trị nhất.
Giang Noãn chưa bao giờ khóc, việc gì cũng cắn răng chịu đựng.

Cá chép nhỏ chưa từng than vãn, Dịch Thư Dung cũng không có tâm trạng để ý đến, hai người đương nhiên không hiểu cho nhau.

Dịch Thư Dung tất nhiên không biết được Giang Noãn đã phải mệt phải khổ như nào.
Thời điểm Giang Noãn rơi nước mắt, hắn bỗng nhớ đến tình cảm của họ mấy năm qua ở cùng nhau, Giang Noãn chưa từng đòi hỏi hắn phải đáp trả.

Nhưng giờ đây hắn muốn giúp đỡ cô, hắn nói cho Giang Noãn rằng mình tìm được công việc làm qua mạng, kiếm cũng được chút tiền lời.
Đầu tiên hắn thanh toán tiền nhà sáu tháng sau, sau đó sai người đi đến nhà hàng trên toà tháp trung tâm đặt một phần canh gà tiềm về.

Thật ra hắn muốn cùng Giang Noãn ăn một bữa ngon.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn có một điểm mềm yếu, đó chính là Vưu Thi Kết.
Hắn biết Vưu Thi Kết sớm hơn cả Vệ Lập Uẩn, lúc đấy hắn chỉ là kẻ hèn mọn nghèo nàn, hắn cùng Vưu Thi Kết trầy trật mưu sinh để sống qua ngày.
Khi đó hắn ngồi trên xe lăn ở ven đường vẽ tranh kiếm sống, còn cô ấy nhận đủ mọi vai diễn từ quần chúng đến diễn viên nữ phụ ác độc làm nền.

Hai người trong lúc khổ cực nhất đều ở bên cạnh nhau, nhưng đến khi đi được đến đỉnh vinh quang lại rời xa nhau.
Trong lòng hắn Vưu Thi Kết lúc nào cũng có một vị trí đặc biệt.

Hắn kết giao cùng Giang Noãn cũng không có giấu Vưu Thi Kết, cho nên chuyện Giang Noãn là bạn gái của mình Vưu Thi Kết cũng biết.
Đương nhiên nói đến bạn gái, hắn không phải tự nguyện quen với Giang Noãn, chỉ là lúc hắn thống khổ nhất, đêm đó hắn đã gặp Giang Noãn.

Hắn vẫn nhớ rõ hôm đó mưa rền gió dữ, Giang Noãn cầm dù đến hỏi thăm hắn? Hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Giang Noãn liền nói: “Tôi cũng rất cô đơn, hay là hai chúng ta quen nhau đi!”
Khi đó, Dịch Thư Dung đối với Giang Noãn cảm thán không nói nên lời, chỉ cần vài ngày quen biết với một người xa lạ, cô đã nguyện ý phó thác cả đời mình cho hắn.
Dịch Thư Dung không biết được, trên đời này có một loại cảm giác tên là cô độc có thể cắn nuốt tâm can.
Mà lúc này…
“Chuyện gì thế? Tự nhiên nhìn em dữ vậy?” Giang Noãn buông chén, ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Dung.
Trong lòng Dịch Thư Dung đang rất bối rối, một bên thì muốn cùng Giang Noãn trãi qua cuộc sống êm đềm, nhưng không thể nào quên được lời nói lúc nãy của Vưu Thi Kết, hắn khó xử khi đứng giữa Giang Noãn và Vưu Thi Kết.
“Em… có cướp vai diễn của cô ấy không?” Dịch Thư Dung giống như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Giang Noãn, hai mắt đen nhánh.
“Gì cơ?” Giang Noãn đương nhiên biết hắn nói ai, cô ngẩng đầu cười to, nước mắt liền chảy xuống: “Cô ta nói tôi cướp?”

Giang Noãn chỉ ngực nói: “Dịch Thư Dung anh có trái tim không? Chỉ cần là cô ta nói anh liền tin sái cổ? Trong lòng anh tôi là cái gì?”
404 kinh ngạc nói: “Ký chủ lại tiếp tục diễn?” Nó phục sát đất, một người chán đời cấp độ nặng, ngày thường lúc nào cũng buồn bã ỉu xìu, chỉ nghĩ đến chuyện chết cho khỏe, vậy mà trong nháy mắt nói diễn liền diễn?
Giang Noãn nhìn Dịch Thư Dung, cười khổ nói: “Nếu anh thật sự không quên được cô ta, tại sao không buông tay tôi đi? Đúng là tôi thích anh, nhưng tôi cũng có tự trọng, tôi sẽ không dây dưa với anh nếu anh dứt khoát.”
Chính bản thân hắn cũng không trả lời được câu hỏi này, ảo não đáp: “Anh…”
“Anh không cần phải trả lời nữa,” Giang Noãn ngắt lời hắn, tiếp tục nói: “Tôi hiểu ý anh mà, tôi không nên chiếm vai diễn của cô ta.

Nhưng mà tự cô ta không muốn quay những cảnh khó, đạo diễn bắt tôi phải diễn thay, đây là lỗi của tôi sao? Sao cô ta không tự coi lại bản thân mình, đạo diễn tình nguyện kêu đóng thế diễn cũng không nghĩ đến việc kêu cô ta tự mình diễn, có phải cô ta đã quên mất sơ tâm không?”
404: “Chị gái ơi, đạo diễn thà năn nỉ cô ta tự mình diễn chứ không hề muốn dùng diễn viên đóng thế nha, tại ổng hết cách nên mới phải kêu chị diễn thay thôi.” 404 ở trong đầu Giang Noãn lạnh lùng nhắc nhở cô.
Giang Noãn mặc kệ nó, hai mắt ngấn lệ nhìn Dịch Thư Dung đầy thâm tình nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Dịch Thư Dung sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn Giang Noãn, miệng mấp máy, tính nói rồi lại thôi, cuối cùng quyết định im lặng.

Hắn không tài nào mở miệng giữ cô được, nhưng trong lòng lại không nỡ buông tay cô.
Giang Noãn đứng dậy, đưa lưng về phía hắn, lau nước mắt nói: “Thư Dung, đúng là tôi yêu anh, nhưng tôi thừa biết anh không có tình cảm với tôi.

Tôi nguyện ý buông tay để anh được hạnh phúc, nếu anh thích cô ấy vậy hãy đi tìm cô ấy đi!”
“Anh…”
“Anh không cần nói nữa.” Giang Noãn tiếp tục ngắt lời hắn nói: “Tôi tự biết bản thân mình mãi mãi không thể sánh bằng cô ấy.”
404: “Sao ký chủ cứ ngắt lời hắn mãi vậy? Để cho hắn nói đi chứ chị hai! Sao không để hắn cầu xin chị đừng bỏ hắn?”
Nội tâm Giang Noãn vẫn bình tĩnh như mọi khi, cô nói: “Tra nam tiện nữ, xứng đôi vừa lứa như vậy, tội tình gì phải chia cắt họ?”
404: “Ồ ra là vậy! Nhưng sao vẫn thấy hành họ chưa đã cái nư cho lắm?”
Giang Noãn liền nói lại: “Không được làm bạch nguyệt quang thì ít nhất chị đây cũng phải làm nốt chu sa, sau đó tra nam quen với tiện nữ nhưng không quên được chị, đảm bảo đủ khiến cô ta tức chết.”
* “Cuộc đời mỗi người đàn ông sẽ tồn tại ít nhất hai cô gái quan trọng.

Một người là Bạch Nguyệt Quang (Ánh trăng sáng) là người mà họ đem lòng yêu thuở niên thiếu.

Người còn lại được gọi là Nốt Chu Sa (Nốt ruồi son) là người con gái mà họ muốn cười về làm vợ, sống bên nhau đến đầu bạc răng long.

Bạch Nguyệt Quang chính là niềm khao khát trong lòng nhưng không thể khắc lên thân thể còn vết chu sa một khi đã ngự trị thì không thể quên đi.

Một người yêu mà không có được, một người là có được rồi lại không biết trân quý.” – trích tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh.
404 thét chói tai: “A a a a!!! Tôi đã bảo mà ký chủ ác số hai không ai đứng số một nha! Yêu chị, yêu chị, yêu chị!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.