Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 20: Tôn Nghiêm Của Thế Thân 19





Editor Đậu Nành
Số chữ 2801 (06/09/21)
Vệ Lập Uẩn là kiểu người nghĩ gì nói đó, anh vô cùng hoài nghi Giang Noãn đang châm biếm anh, bởi vậy sau khi anh nghĩ tới nghĩ lui liền hỏi: “Nói như em ý là xưa giờ em cho rằng tôi có mắt như mù?”
Nhóc đỏ trong nội tâm anh hiện lên, không vui nói: “Ngươi nghĩ đi đâu thế? Giang Noãn rõ ràng là một thiếu nữ đáng yêu lương thiện, làm sao mà mắng ngươi được.”
Nhóc đen từ trên trời rơi xuống, dùng chân đạp dẹp nhóc đỏ, sau đó cười lạnh nói: “Tại sao Giang Noãn không khen thẳng là ngươi có mắt nhìn người? Một hai phải nói là mắt ngươi vẫn còn tinh tường? Rốt cuộc ý cô ta là khen ngươi có mắt nhìn người hay là chửi ngươi có mắt như mù?”
Nhóc đỏ ở dưới chân nhóc đen giãy giụa nói: “Ngươi làm sao có thể đem cô ấy bôi đen như vậy chứ???”
Đương nhiên, dù cho nội tâm đang chiến tranh kịch liệt nhưng Vệ Lập Uẩn vẫn đứng bất động như núi nhìn Giang Noãn.
Giang Noãn nhìn anh nở nụ cười thật tươi, sau đó nói: “Đợi tôi thử vai xong anh liền hiểu ý tôi nha.”
Vương Nhất bước đến, nghe được Giang Noãn nói thử vai, ông tức đến trào máu.

Ngày hôm qua nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này – Tiêu Hoán đột nhiên gọi điện thoại đến nói muốn đổi vai nữ chính.
Anh ta nói đổi là đổi ngay lập tức, đã vậy còn chỉ thị nữ chính phải do một diễn viên thế thân cỏn con đảm nhận, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến ông tức chết, anh ta mẹ nó vậy mà chẳng thèm báo cho Vưu Thi Kết người đáng lẽ sẽ nhận vai nữ chính này một tiếng, bắt ông đây thân là đạo diễn tự xử lý, anh ta ngại ông chưa đắc tội đủ người hay gì?
Ông cố tình cao giọng, hành vi lỗ mãn, thậm chí lúc kêu Giang Noãn thử vai cũng cố ý nói cho cô hiểu rằng: Diễn viên đóng thế thì nên biết điều một chút, nữ chính không phải ai muốn đóng là đóng.
Vậy mà ngày hôm sau ông vẫn thấy Giang Noãn ung dung tới.

Thời khắc nhìn thấy Giang Noãn bước vào, ông thiếu chút nữa là hộc máu tại chỗ.

Tại sao cô ta không thử ra ngoài hỏi thăm, mở mang tầm mắt một chút chứ!!! Có đoàn phim nào mà thế thân trực tiếp nhảy thẳng lên làm nữ chính không??? Vậy mà đoàn phim của ông phải trải qua chuyện kinh hoàng tưởng chỉ có trong phim này.

Thanh danh một đời của ông coi như xong!!!

Vương Nhất thấy Giang Noãn tới, đang định khuyên cô từ bỏ vai diễn.

Nhưng ngẫm lại, một diễn viên đóng thế nhỏ bé đột nhiên nhận được vai nữ chính, cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy có ai ngu mà vứt bỏ sao? Câu trả lời đương nhiên là không rồi, cho nên thời điểm Vệ Lập Uẩn đi vào, ông cực kỳ cao hứng.
Kim chủ đại nhân đến, anh ta là kim chủ của đoàn phim và cũng là kim chủ của Vưu Thi Kết*.

Nếu kim chủ đại nhân đã đích thân đến, như vậy ông trực tiếp tìm kim chủ nói lý không phải sẽ tốt hơn sao? Vì thế ông tiến lên nói với Vệ Lập Uẩn, khuyên anh để cho Vưu Thi Kết diễn vai chính đi! Ông đảm bảo sẽ đối đãi tốt với Vưu Thi Kết, không bao giờ ghét bỏ cô ấy nữa.

Cảnh bạo lực cắt hết, không cần diễn, chúng ta hòa bình đóng xong bộ phim này có được không? Đừng đùa giỡn tôi nữa có được không?
*Nguyên bản là Giang Noãn nhưng mình thấy nếu là Vưu Thi Kết thì hợp lý hơn vì ở đây đạo diễn Vương nghĩ Vệ Lập Uẩn thay nữ chính do ông uy hiếp không đối xử tốt với Vưu Thi Kết.
Ánh mắt kim chủ đại nhân nhàn nhạt lướt tới chỗ Giang Noãn đang đứng, sau đó quay đầu lại nhìn ông, nhẹ nhàng cười nói: “Không cần, tôi muốn nâng đỡ Giang Noãn, nữ chính bộ này là giành cho cô ấy.”
Vương Nhất: “…” Tại sao lúc đó ông lại tự đi tìm đường chết vậy? Kỳ thật Vưu Thi Kết cũng khá tốt mà.
Sau đó Vương Nhất liền thấy kim chủ đại nhân mang vẻ mặt đắc ý tìm Giang Noãn, ông biết anh ta đang tranh thủ đi kể công.

Nói thật lòng thì dù Giang Noãn và Vưu Thi Kết trông rất giống nhau, nhưng Giang Noãn không có được khí chất xinh đẹp như Vưu Thi Kết.
Vệ Lập Uẩn đã lên tiếng, ông cũng đành ngậm ngùi từ bỏ ý định đuổi Giang Noãn đi.

Ủ rũ cụp đuôi đi đến chỗ của họ, thì nghe được Giang Noãn nói đến chuyện thử vai.

Thử vai? Đúng vậy! Cô ta còn chưa có thử vai nha!
Thường thì kim chủ sẽ chẳng quan tâm đến chuyện thử vai này, nếu anh ta muốn nâng đỡ Giang Noãn, đương nhiên cô không cần cực khổ thử vai tranh giành với người khác.

Giang Noãn chỉ là một diễn viên đóng thế, nếu không có kỹ thuật diễn? Vậy thì sau khi cô vào đoàn phim mời người đến dạy là được.
Nhưng Vương Nhất vẫn ôm hy vọng Giang Noãn biết khó mà lui, sau khi nghe tin Giang Noãn được nâng lên làm nữ chính, ông đã cùng đoàn phim thảo luận về chuyện này.
Cũng may Giang Noãn và Vưu Thi Kết có vẻ ngoài cực kỳ giống nhau, thế thân của Vưu Thi Kết luôn do Giang Noãn đảm nhiệm, cho nên có rất nhiều đạo diễn ấn tượng với cô.

Đa phần họ đều bình phẩm cô rằng: Rất chăm chỉ nỗ lực, nghiêm túc và chuyên nghiệp.

Còn về kỹ thuật diễn? Chưa từng nghe ai khen qua.
Thời điểm Vương Nhất gọi điện cho Giang Noãn bảo cô đến thử vai, ông hy vọng Giang Noãn có thể hiểu rõ thân phận của chính mình.

Nhưng sự thật cho thấy, cái kế này không có chút tác dụng gì với cô ta.
Vệ Lập Uẩn sửng sốt sau khi nghe Giang Noãn nói, đành hỏi lại: “Thử vai?”
Giang Noãn gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Nhất hỏi: “Đạo diễn Vương, cháu diễn thử phân đoạn nào thế?”
Nhóc đen trong lòng Vệ Lập Uẩn nóng nảy chạy toán loạn khắp nơi, bụm mặt thét chói tay: “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, quà tặng đầy thiện ý như vậy mà vẫn không đả động được cô ấy! Thì ra là do lão già này ở giữa chơi chiêu, ông ta thêm bước thử vai nữa.”
Nhóc đỏ liền an ủi nhóc đen nói: “Ngươi không cần lo lắng quá, Giang Noãn nhất định có thể khiến ông ta tâm phục khẩu phục.”
Nhóc đen xoay người nhìn nhóc đỏ quát: “Có thể? Có thể kiểu gì mà có thể? Có thể cái quỷ gì? Nếu như cô ấy có thể diễn tốt thì cần gì phải làm diễn viên đóng thế? Hèn gì cô ấy không chịu ngủ cùng tôi, đảm bảo do lão già đạo diễn này.”
Nhóc đen nắm tóc, dùng sức vò đầu bứt tai, sau đó quỳ xuống đất khóc lớn: “Tôi lên kế hoạch hoàn mỹ như vậy, đều tại lão già chết tiệt này.”
Nhóc đỏ lo lắng tới gần sờ đầu nhóc đen nói: “Không sao đâu, chúng ta lại nghĩ cách khác, khẳng định sẽ khiến Giang Noãn cảm động chịu ngủ cùng chúng ta.”
Đương nhiên, ngoài mặt Vệ Lập Uẩn vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt anh nhìn về phía Vương Nhất không được tốt lắm.

Không ngờ ông ta dám chơi xấu với anh!
Vương Nhất cố gắng đứng vững trước áp lực của Vệ Lập Uẩn, toàn thân chảy mồ hôi lạnh nói với Giang Noãn: “Cô xem qua kịch bản “gián điệp” chưa?”

Giang Noãn lắc đầu, Vương Nhất liền nói: “Nữ chính là một gián điệp được cài vào quân địch để thu thập tình báo.

Hiện tại chúng ta liền diễn thử khung cảnh cô pha cà phê cho nam chính.”
Giang Noãn gật đầu hỏi: “Vậy ai làm nam chính?”
Vương Nhất vẫy tay với một người đàn ông đứng đằng xa, chỉ thấy dáng người anh ta chuẩn như giá treo đồ, diện mạo tuấn tú nước da trắng nõn, khi đi tới anh ta còn trộm liếc nhìn Vệ Lập Uẩn một cái.
Vương Nhất cười nói với Giang Noãn: “Vị này là Cổ Tư, chắc cô đã từng nghe danh đúng không?”
Giang Noãn gật đầu, Vương Nhất tiếp tục nói: “Năm năm trước Cổ Tư đã nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, lần này là tôi hao tâm tổn phí mời anh ta tới.”
Giang Noãn tất nhiên biết những việc này, hỏi ngược lại: “Bây giờ tôi pha cà phê cho anh ta đúng không?”
Vệ Lập Uẩn sửng sốt, cà phê? Sao tự nhiên có cảm giác… khát nước, bây giờ có cốc cà phê để uống cũng không tồi.
Vương Nhất còn chưa kịp gật đầu, Vệ Lập Uẩn liền dùng tay ngăn Vương Nhất lại, sau đó nói: “Tôi sẽ uống ly cà phê đó, để tôi làm bạn diễn với cô ấy!”
Vương Nhất ngơ ngác nhìn Vệ Lập Uẩn: “Vệ tổng đang nói đùa hả.” Đường đường là tổng tài tại thượng vậy mà phối hợp diễn với một diễn viên đóng thế nho nhỏ? Ông chưa bao giờ dám nghĩ tới tình cảnh bất hợp lý như vậy bao giờ.
Nhưng mà vẻ mặt Vệ Lập Uẩn nghiêm túc nhìn ông nói: “Tôi chưa bao giờ biết nói đùa.”
Vương Nhất: “…” Thôi được! Nếu như không phải anh đang nói giỡn vậy anh muốn diễn cứ việc diễn, chỉ là một cảnh uống cà phê mà thôi.
Vương Nhất khuất phục trước tiền tài mê hoặc của Vệ Lập Uẩn, ông cùng Cổ Tư ngồi sau camera quan sát hai người diễn.
Vệ Lập Uẩn hỏi Vương Nhất: “Tôi diễn vai gì?”
Trong lòng Vương Nhất bất mãn gào thét: Anh thích diễn sao thì diễn vậy đi.

Nhưng nghĩ đến đầu tư của “gián điệp”, ông không dám nói như vậy, rốt cuộc ông chỉ là một đạo diễn nhỏ bé.

Cho nên ông cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Anh sẽ là một đại tướng quân, cũng là họ Vệ! Vệ đại soái.”
Vệ Lập Uẩn sờ cằm nói: “Vệ đại soái? Tôi thích vai này đó, tôi cũng thích uống cà phê nữa.”
Anh ưu nhã đi đến bên cạnh bàn, sau đó ngồi xuống, nói với Giang Noãn: “Giang tiểu thư, phiền em pha cho tôi một ly cà phê.”
Vệ Lập Uẩn nhập vai vô cùng lẹ, mọi động tác, tư thế của anh đều phù hợp với khí phách ưu nhã của một đại quân phiệt.
Vương Nhất: “…” Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của Vệ tổng vậy mà không tồi.
Giang Noãn đối với Vệ Lập Uẩn nhẹ nhàng khom lưng nói: “Tuân lệnh đại soái.”
Biểu hiện của Giang Noãn cũng ngoài dự kiến Vương Nhất, lần đầu tiên diễn, ít nhiều gì cũng sẽ khẩn trương.

Đặc biệt là những người không được học qua trường lớp biểu diễn, bản thân muốn biểu đạt ra nét mặt hưng phấn, thì khuôn mặt phải mang theo vẻ tươi cười hợp lý.

Nhưng mà trên thực tế, đóng phim không chỉ đơn giản như vậy, nếu không thì đã không có nhiều diễn viên chỉ vì một loại biểu cảm nhỏ mà ngày đêm luyện tập để biểu tình của mình trông hợp lý, độ cong của nụ cười khác nhau sẽ biểu hiện cảm xúc khác nhau.
Cách khóc thút thít cũng cần phải học, thậm chí ánh mắt phải như thế nào, điều chỉnh vị trí tròng mắt sao cho phù hợp, tất cả điều này đều phải không ngừng luyện tập mới có được.
Nhưng Giang Noãn chỉ là một diễn viên đóng thế, cô ta tất nhiên không được huấn luyện bài bản.

Cho nên không cần đến khi Giang Noãn thoại kịch bản, chỉ cần một nụ cười, một động tác nhỏ đều sẽ trở nên không thích hợp, ông liền có thể kêu dừng.
Đặc biệt phim này nói về thời kỳ dân quốc, Giang Noãn diễn vai hồng nhan tri kỷ của Vệ đại soái.

Nhất cử nhất động của cô đều có tiêu chuẩn nhất định.

Lần trước khi Vưu Thi Kết thử vai cũng diễn đoạn này.
Cảnh này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra khảo nghiệm kỹ thuật diễn rất nhiều.

Đầu tiên là đưa cà phê cho đại soái, không phải chỉ đơn giản đặt cà phê xuống bàn liền xong.


Nữ chính tuy rằng là gián điệp nhưng thân phận đối ngoại là một ca sĩ.

Cho nên phân đoạn này phải dùng một chút kỹ xảo diễn xuất.

Lúc sau còn có một đoạn cô cùng nam chính đối thoại, đây cũng là lần đầu tiên nam chính hoài nghi thân phận của cô.
Khi đó nam chính đã thích cô, cho nên anh cũng không có ngả bài mà chỉ uyển chuyển thăm dò.
Đoạn này giữa hai người tranh luận gay gắt cũng thử thách kỹ thuật diễn rất nhiều.

Đương nhiên, Vương Nhất hoàn toàn không ôm hy vọng nhiều, ít nhất khi Vưu Thi Kết cùng Cổ Tư kết hợp, Cổ Tư đã thể hiện ra được tâm trạng đại soái.

Nhưng diễn xuất của Vưu Thi Kết thì lại giống như nữ tử phong trần, hoàn toàn không phù hợp với thân phận ca sĩ.
Đương nhiên ít nhất cô ấy vẫn diễn ra được nét phong trần.

Hiện tại Vương Nhất lo rằng Giang Noãn diễn đơ như người gỗ nhưng hiện trường lại ngoài dự kiến của ông.
Chỉ thấy Giang Noãn đối mặt với Vệ Lập Uẩn lộ ra một nụ cười câu hồn, sau đó xoay người pha cà phê, động tác pha cà phê của cô cực kỳ lưu loát, giống như đã làm ngàn lần rồi, nhưng cũng còn một chút gì đó hơi cứng nhắc nhẹ.

Đoạn mang cà phê đi đến bàn đại soái cực kỳ mê người, dường như đang cố ý câu dẫn người nào đó, tựa như một cành hoa lan, xinh đẹp thần bí câu mất hồn phách đàn ông.
Cô nhìn Vệ đại soái, đem cà phê đặt lên bàn, sau đó lơ đãng hỏi: “Hôm nay sao đại soái trở về sớm vậy.”
Vệ đại soái duỗi tay lấy cà phê, anh nhìn những gợn sóng nhỏ trong ly cà phê, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì mà em lại đến phòng của tôi?” Anh tựa hồ nghi ngờ bởi vì sau khi trở về phát hiện Giang Noãn ở trong phòng mình, nhưng trong giọng nói lại không mang theo bất cứ hoài nghi nào.
Tay Giang Noãn vuốt áo của anh, cô rũ mắt xuống nói: “Em… chẳng qua là do hôm nay sinh nhật ngài.”
Vệ đại soái cong môi cười nói: “Em chuẩn bị lễ vật cho tôi?”
Giang Noãn hơi hơi đỏ mặt, cô khẽ ừm một tiếng, bàn tay đang nắm chặt phía sau lưng rốt cuộc cũng thả lỏng.

Cô cười nói: “Em không biết ngài thích cái gì…”
Vương Nhất nghiêm túc xem, ở trong lòng tán thưởng Giang Noãn, không phải cực kỳ hoàn mỹ nhưng kỹ thuật diễn tuyệt đối không kém cạnh Vưu Thi Kết.
Giang Noãn chỉ cần thoại thêm một câu cuối “Cho nên em chuẩn bị một bộ bút máy, em đặt trong ngăn kéo của ngài” là xong phân đoạn này.

Ông đang đợi Giang Noãn nói xong sẽ hô cắt.
Nhưng mà… mọi người nhìn thấy Vệ Lập Uẩn ngước mặt lên nhìn về phía Giang Noãn, bá đạo chen ngang: “Không biết tôi thích gì? Vậy chi bằng em ngủ cùng tôi một đêm đi?”
Giang Noãn lưu loát đáp: “Không nhé.”
Vệ Lập Uẩn: “…”
Vương Nhất: “???” Hả?
*Lời editor: các bạn biết vì sao anh Vệ lại thích vai Vệ đại soái khum =))) câu trả lời nằm ở thế giới cuối cùng cũng là thế giới mình thấy ấn tượng nhất, các bạn chờ xem nhé ^^.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.