Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 24: Tôn nghiêm của thế thân 23



Editor Đậu Nành

Số chữ 2635 (13/09/21)

Kiếp trước lúc Giang Noãn chưa bị liệt toàn thân, vẫn có thể sinh hoạt như bình thường, cô đi dạy dương cầm cho người ta còn bị lừa đưa cho hai ngàn tệ tiền giả. Lúc về nhà phát hiện tiền giả, tâm tình liền bực bội, đã vậy còn không có tiền ăn phải nhịn đói mấy ngày, cho nên cảm giác này cô hiểu rõ. Đôi khi, người đó nghĩ đấy chỉ đơn giản là một việc nhỏ chẳng đáng là bao, nhưng họ nào biết được nhiều việc nhỏ như vậy có thể dẫn đến hậu quả không thể tưởng.

Cho nên khi 404 đề nghị gian lận hệ thống trả tiền giúp cô, Giang Noãn đã từ chối. Bởi vì cô vẫn còn khả năng tự làm để ăn cho nên cô không muốn mình trở thành loại người mình ghét. Thật buồn cười kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, cô chả thích điều đó tí nào.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì sợ tổn thương người khác mà mình phải ôm khổ vào thân. Thật ra không phải vì Giang Noãn là bạch liên hoa, mà do đạo đức làm người của cô có điểm mấu chốt, không thể chỉ vì sống sung sướng mà vứt đi đạo đức.

Lần này Vưu Thi Kết đăng lên mạng vụ cướp vai, kỳ thật Giang Noãn đã cẩn thận phân tích qua. Cô với Vưu Thi Kết náo loạn trên mạng khá lâu, lên hot search cũng không ít. Cư dân mạng đã dần mất hứng thú, dù cho Vưu Thi Kết có kể khổ thì trên mạng vẫn sẽ có người vào mắng cô ta chỉ đang giả vờ để cọ nhiệt.

Giang Noãn đăng bài tố ngược cô ta, thì không chỉ đơn giản có những bình luận mắng cô ta đang cọ nhiệt mà còn nhiều bình luận tàn nhẫn hơn nữa. Đó là bọn họ chẳng thèm quan tâm Giang Noãn có nói thật hay không, nhưng Giang Noãn với Vưu Thi Kết cứ liên tục lên hot search khiến họ chán ngáy đành phải chửi rủa: Có thấy phiền không, ngày nào cũng có nhiêu đó chuyện nói qua nói lại, mỗi ngày đều có tin tức về hai người nghe đến phát chán.

Rõ ràng bọn họ bảo là không muốn thấy tin như vậy, nhưng mỗi lần có tin tức mới vẫn mò vào xem, xem xong đảm bảo thế nào cũng phải bình luận chửi rủa một cái.

Cái gọi là bạo lực mạng chính là chỉ cần một người tiên phong, những người kia sẽ hùa theo, càng ngày càng nhiều người công kích việc đấy. Vưu Thi Kết muốn Giang Noãn bị bạo lực mạng nhưng cô ta không nghĩ tới khi cô ta cứ đăng tin về Giang Noãn sẽ khiến cư dân mạng phiền chán.

Giang Noãn cũng thừa biết, lần trước cho dù cô tố ngược Vưu Thi Kết khiến cô bị tổn thương tinh thần, nhưng bản chất nghề nghiệp của Giang Noãn là diễn viên đóng thế, nguy hiểm và vất vả là chuyện đương nhiên. Hơn nữa vụ Giang Noãn mém chết đuối không phải trách nhiệm của một mình Vưu Thi Kết, cô ta chỉ là ngòi dẫn mà thôi, chuyện đó liên quan đến cả đoàn phim. Còn chuyện cô bị bạo lực mạng càng không phải do Vưu Thi Kết, mà do cư dân mạng mới đúng.

Cho nên cô ta đem mọi chuyện phủi sạch sẽ trách nhiệm, chính vì thế trên mạng dần dần cũng không có ai chỉ trích Vưu Thi Kết nữa. Vưu Thi Kết lợi dụng điều này tiếp tục đăng weibo kể khổ, tố Giang Noãn cướp vai, khiến bản thân trở thành kẻ yếu cần được bảo vệ.

Lúc này, dù Giang Noãn có nói gì cũng không ai tin, chỉ khi đoàn phim ra mặt đính chính mới có thể khiến chuyện này hạ nhiệt, giúp Giang Noãn thoát khỏi mớ hỗn độn này. Còn không thì cô xác định tiếp tục bị bạo lực mạng. Tin tức Vưu Thi Kết đăng lên khiến cô trở thành loại người hẹp hòi, ác độc, âm hiểm. Huống chi chuyện diễn viên đóng thế được đưa lên làm nữ chính này chỉ có trong cổ tích, cho dù nhờ vào thực lực đi chăng nữa cũng không thoát được hoài nghi đi cửa sau.

Càng không cần phải nói Giang Noãn đúng là đi cửa sau, khi cô bị cư dân mạng gán cho tội đi cửa sau cướp vai này, vậy thì toàn bộ đoạn phim cô mém chết đuối lúc trước sẽ bị người ta chửi là làm bộ làm tịch.

Một diễn viên đóng thế vô danh, dựa vào chuyện bôi nhọ Vưu Thi Kết để kiếm fame, sau đó dựa vào kim chủ để đi cửa sau đá Vưu Thi Kết ra khỏi đoàn phim “gián điệp”, bản thân thì nhận vai nữ chính đấy.

Ra đây mà xem! Một câu chuyện chuẩn không cần chỉnh ra đời.

Không phải Giang Noãn không để tâm đến mọi chuyện, chỉ là cô quá chán đời mà thôi, cho nên cô làm việc không nể nan ai cả. Huống chi đằng sau Vưu Thi Kết cũng có người chống lưng, cho dù cô ta không giải quyết được, thì còn có người đại diện của cô ta, không chỉ vậy, Dịch Thư Dung cũng sẽ không để cho cô ta gặp phải chuyện gì.

Bản thân Giang Noãn không có đủ năng lực để thoát khỏi vũng bùn này, cô cần người đứng ra lên tiếng cho cô, cần người kéo cô khỏi vũng bùn.

Mà Giang Noãn thừa biết sẽ không có ai ngu mà giúp cô. Vưu Thi Kết là ngôi sao của giới giải trí, còn cô chỉ là bụi bặm không ai để ý, nhiều người dù chưa từng hợp tác với Vưu Thi Kết nhưng họ cũng không muốn đắc tội với cô ta. Muốn được tồn tại trong giới giải trí hỗn loạn này, thì không nên đắc tội với bất kì ai. Trong chuyện này một đứa vô danh đắc tội với ảnh hậu, ai ngu mới đứng về phía Giang Noãn.

Nhưng mà, vô danh thì sao? Bị bạo lực mạng, bị tổn thương tinh thần, bị đoàn phim sa thải, bị toàn bộ giới giải trí cho vào danh sách đen, vân vân mây mây, tất cả đều… không sao cả.

Giang Noãn chờ đến đêm khuya, xác định ngoài giờ hành chính không còn ai làm việc nữa, mới đăng weibo. Ít ra cô còn một chút lương thiện, không đem tất cả mọi người kéo xuống vũng bùn cùng cô, cô không đăng lên bất kỳ bằng chứng nào cũng không trả lời bình luận nào. Cô làm mọi chuyện vì muốn lấy lại công bằng cho cá chép nhỏ, nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ thay cá chép nhỏ luẩn quẩn trong cái vòng tròn phức tạp này, cô ghét việc đấu đá trong giới giải trí.

Ngày hôm sau, khi Giang Noãn rời giường, trên mạng vẫn còn náo loạn tranh cãi ầm ĩ chỉ vì một câu nói của cô.

Vưu Thi Kết hoàn toàn không dám đáp trả. Bởi vì hiện giờ người đứng sau lưng Giang Noãn chính là Vệ Lập Uẩn, đương nhiên trong tay Vệ Lập Uẩn có chứng cứ Vưu Thi Kết đi cửa sau.

Mà Vệ Lập Uẩn ăn tối cùng Giang Noãn nghĩa là gì cô thừa hiểu. Chỉ cần Giang Noãn muốn, Vệ Lập Uẩn sẽ đưa bằng chứng cho cô ta. Bây giờ mà cô đăng bài phản bác, lỡ như Giang Noãn đem bằng chứng đăng lên, vậy thì toàn bộ hình tượng của cô bao lâu nay sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Bởi vậy, Vưu Thi Kết dù có khẩn trương nhưng vẫn không dám nói gì, trốn ở trong nhà khóc rối tinh rối mù. Dịch Thư Dung thấy vậy đau lòng chịu không nổi, tức giận tăng cao, đẩy xe lăn đi ra ngoài tìm Giang Noãn tính sổ.

Vưu Thi Kết ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dịch Thư Dung, lau đi nước mắt trên mặt, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Dịch Thư Dung kêu tài xế chở tới nhà Giang Noãn, đó cũng chính là căn chung cư hai người từng chung sống, Dịch Thư Dung quen cửa quen nẻo thuần thục đi lên gõ cửa. Nhưng bên trong không hề có động tĩnh, điều này càng khiến hắn thêm tức giận, dùng sức gõ cửa mạnh hơn, đồng thời lớn tiếng kêu: “Giang Noãn, cô mau mở cửa ra, tôi biết cô đang ở bên trong.”

Cho dù anh hô lớn như vậy nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Tức giận của Dịch Thư Dung càng lúc càng nhỏ dần như tiếng đập cửa của hắn, hắn không còn tức giận nữa mà thay vào đó là lo lắng.

“Giang Noãn, Giang Noãn!!! Em có ở trong nhà không? Em có sao không?” Dịch Thư Dung nóng nẩy, hắn bắt đầu hối hận, kêu thư ký rời đi trước, hắn đẩy xe lăn đến chậu hoa bên cạnh cửa, nơi cô thường cất chìa khóa dự phòng.

“Giang Noãn? Em có bị gì không? Anh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa nhé?” Do quá nóng vội nên Dịch Thư Dung bị ngã xuống xe lăn, hắn cố nhịn đau, bò nhanh đến chậu hoa tìm chìa khóa.

Đúng vậy! Người bị bạo lực mạng không chỉ có Tiểu Thi mà người đã cùng hắn sinh sống mấy năm qua Giang Noãn cũng bị. Bọn họ vừa mới chia tay, cô lại gặp phải chuyện như vậy. Khẩu khí trên mạng giống như muốn đi tìm cái chết vậy, không giống như cách nói chuyện thường ngày của Giang Noãn. Cô… sẽ không gặp chuyện gì chứ?

“Xoạch!” Dịch Thư Dung sửng sốt, phía sau truyền đến tiếng mở cửa khiến lòng hắn căng thẳng. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người hàng xóm lúc trước hắn hay gặp nhô đầu ra nhìn, Dịch Thư Dung cũng ngơ ngác nhìn lại.

Người hàng xóm đấy là một người phụ nữ trung niên, ngày thường rất thích đi ngồi lê đôi mách. Nói chuyện luôn không có ý tứ nên đôi khi khiến mọi người khó chịu, bà ấy luôn chịu khó đi khắp nơi để nhiều chuyện. Nhưng chính vì sự nhiệt tình này mà Giang Noãn đã coi trọng và quyết định thuê căn nhà này.

Người phụ nữ kia đương nhiên nhận ra Dịch Thư Dung, bà ấy liếc nhìn cánh cửa sắt một cái rồi nói với Dịch Thư Dung: “À tiểu Thư đấy hả! Giang Noãn dọn đi cũng được mấy ngày rồi.”

Dịch Thư Dung chớp mắt trong lòng liền cảm thấy trống vắng, hắn chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa sắt trước mặt, ngây ngốc lập lại: “Cô ấy dọn đi rồi.”

“Dọn đi rồi, cô thấy Giang Noãn gọi người thu gom rác tới, phần lớn đồ dùng trong nhà đều bị vứt đi hết. Lúc đi Giang Noãn chỉ kéo chiếc va li nhỏ thôi, cũng không đem theo quá nhiều đồ!” Người phụ nữ kia nói.

Dịch Thư Dung lấy di động ra gọi điện cho thư ký nói: “Giang Noãn dọn đi rồi, cậu tra cho tôi xem cô ấy đã dọn đi đâu. Còn nữa, cậu tìm gặp chủ nhà mua lại căn chung cư này giúp tôi.”

“Vâng.” Giọng nói đơn điệu của thư ký vang lên từ đầu dây bên kia.

Mà lúc này Giang Noãn đang ngồi trước mặt Vương Nhất, nhìn Vương Nhất đưa hợp đồng đến.

Giang Noãn nhíu mày ngẩng đầu nhìn ông: “Đạo diễn Vương, chú không sao chứ?”

Vương Nhất mang bộ dạng khóc không ra nước mắt nói: “Cháu nhìn chú giống như đang bị gì hả?”

Giang Noãn chép miệng, thở dài nói: “Chú muốn nghe cháu nói thật không?”

Vương Nhất nhận thua, ông thở dài nói: “Thôi được rồi! Đúng thật là chú bị gì rồi, chú cảm thấy mình bị ngu đi, bây giờ chú ký hợp đồng với cháu đảm bảo không những bị chửi ngốc mà còn bị chê cười là bản thân thích bị ngược đãi.”

Giang Noãn gật đầu nói: “Vô cùng đồng cảm.”

“Cháu không cần lên tiếng.” Vương Nhất giơ tay ngăn cản Giang Noãn nói tiếp, ông tiếp tục nói: “Sau vụ ngày hôm qua, đến nay đầu chú vẫn còn đau này, ông trời ơi, tại sao đoàn phim của chú lại có người như cháu xuất hiện vậy. Cái gì cháu cũng dám nói!!! Chú thà bị toàn giới giải trí chê cười cũng không đi tìm cháu tính sổ bởi vì chú coi trọng cho cháu.”

Giang Noãn gật đầu tỏ vẻ cảm tạ. Vương Nhất tiếp tục nói: “Nhưng mà bây giờ chú cảm thấy chuyện này chỉ đơn giản giải thích là do chú coi trọng cháu thì không đáng tin lắm.”

Giang Noãn rướn người qua vỗ vai ông nói: “Không sao cháu hiểu mà. Đây là phúc lợi của kim chủ đúng không! Cái này tự cháu biết mà!”

Vương Nhất rít gào nói: “Cháu thì biết cái gì chứ? Ngày hôm qua toàn giới giải trí nói chú đáng thương, còn ngày mai họ sẽ cười nhạo chú là đồ ngu đó. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chú còn mò đi tìm cháu để ký hợp đồng, mẹ ơi coi có ngu hay không chứ?”

Giang Noãn duỗi tay cầm lấy cây bút máy trên bàn, một bên ký tên một bên gật đầu nói: “Đúng là rất ngốc nha.”

“Chú đâu có muốn đâu? Cháu nghĩ chú muốn hả?” Vương Nhất chỉ thẳng vào cánh cửa lớn tiếng rít gào: “Ngày hôm qua chú nhận được điện thoại của Vệ tổng bảo là cho dù chú có bị mắng chết cũng phải tìm cháu ký hợp đồng… KÝ HỢP ĐỒNG.”

Giang Noãn xoa tai mình, trợn mắt nói: “Cháu chưa có điếc, chú không cần phải lớn tiếng vậy đâu.”

Vương Nhất cầm hợp đồng bên cạnh Giang Noãn, vùi đầu khóc lớn: “Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này bị đày đọa như vậy nè trời?”

“Mọi người đều vì tiền mà sống, nghĩ thoáng chút nào đạo diễn Vương.” Giang Noãn vỗ ông.

Vương Nhất được an ủi, nhìn hợp đồng trong tay yên lặng hỏi: “Nếu lúc trước đã ký hợp đồng thì cháu có náo loạn trên mạng như hôm qua không?”

Giang Noãn suy nghĩ lắc đầu nói: “Tất nhiên là không, lỡ bị đòi bồi thường hợp đồng thì sao.”

Trong nháy mắt biểu cảm Vương Nhất liền trở nên khó coi, sắc mặt tái nhợt: “…” Để ông đi chết đi, đừng ngăn ông, tại sao ông lại quên ký hợp đồng với cô ta ngay bữa đó chứ, thực xin lỗi toàn bộ đoàn làm phim.

Giang Noãn dù chán đời nhưng tâm tình lúc này rất tốt, cô cười nói: “Đạo diễn Vương, chú vui lên đi, chú có thể nghĩ lạc quan là bây giờ không cần đổi nữ chính vậy thì những cảnh hai ngày vừa rồi cũng không cần quay lại! Quá tốt đúng không?”

Vương Nhất: “…” Nghĩ kĩ lại thì hình như cũng đúng.

Tuy vô lý nhưng rất thuyết phục, Vương Nhất vậy mà cảm nhận được lòng ông được an ủi không ít nha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.