Cá Chép Đỡ Đạn Phản Công / Lật Mặt Thịnh Thế Bạch Liên Hoa

Chương 25: Tôn nghiêm của thế thân 24



Editor Đậu Nành

Số chữ 2808 (14/09/21)

Quyết định ký hợp đồng với Giang Noãn, đương nhiên Vương Nhất biết rõ hậu quả sau này ông phải đối mặt. Nhưng mà ông cũng không còn cách nào khác, trong đoàn phim này ông không có quyền quyết định. Đầu tiên đoàn phim chọn mua kịch bản tốt nhất, sau đó kêu gọi đầu tư, hợp tác quảng cáo các kiểu, cuối cùng mới tìm đến ông để thuê đạo diễn.

Tiêu Hoán đồng ý bỏ ra giá cực cao để mời ông về làm đạo diễn, bộ phim này dự kiến sẽ công chiếu vào ngày kỉ niệm 70 năm thống nhất đất nước, Tiêu Hoán đầu tư vào bộ phim này chủ yếu muốn hướng về tổ quốc. Tiêu Hoán lại không thiếu tiền cho nên đoàn đội sản xuất đều là những tinh anh trong tinh anh.

Tiêu Hoán đã chọn Vương Nhất làm đạo diễn cũng bởi vì phim truyền hình dân quốc là sở trường của ông, ngoại trừ một vài diễn viên do Tiêu Hoán và nhà đầu tư nhét vào, những người còn lại đều do ông một tay tuyển chọn, chính vì thế Vương Nhất rất ưng ý với đoàn phim “gián điệp”.

Không những ông cực kỳ ăn ý với đoàn đội sản xuất, mà ông còn từng hợp tác với biên kịch “gián điệp”, người giám chế và chế tác cũng khá dễ tính. Tuy có vài diễn viên là đi cửa sau nhưng kỹ thuật diễn xuất của họ cũng không quá tệ, ông không cần phải lo họ sẽ kéo chân ông, hơn nữa vai nam chính lần này – Cổ Tư là do chính tay ông mời về.

Ông chắc chắn trăm phần trăm rằng bộ phim “gián điệp” sẽ vang dội. Kết quả, đoàn phim còn chưa kịp khởi máy, bọn họ đòi đổi nữ chính! Trong lòng Vương Nhất đành phải tự an ủi bản thân, không sao, không sao cả, chỉ là không nổi tiếng mà thôi. Dù sao kỹ thuật diễn của Giang Noãn cũng ổn áp, ông vẫn có thể chấp nhận được.

Bởi vậy ông đành cắn răng ngậm bồ hòn… nhịn xuống. Hai ngày vừa qua, ông cũng rất hài lòng với tác phong của Giang Noãn, nhưng mọi chuyện không dừng tại đó, u là trời, đêm hôm đó, Giang Noãn chơi cả đoàn phim một vố đau.

Lúc đấy ông nổi trận lôi đình! Tức hộc máu.

Vừa thấy bên kia bắt máy, ông không nhịn được rống lên. Nhưng giọng nói nhàn nhạt bình tĩnh của Giang Noãn khiến cho tâm tình kích động của ông ổn định lại, dù sao cũng là người trong nghề những lời Giang Noãn nói làm sao mà ông không hiểu cho được? Chỉ là do chưa từng có ai phản kháng lại như cô mà thôi! Những năm qua làm nghề này, ông đã thấy quá nhiều những kiểu bất công như vậy.

Ngày hôm sau, đoàn phim “gián điệp” đăng thông cáo về vấn đề của Giang Noãn. Đoàn phim khẳng định quá trình chọn vai diễn ra công bằng liêm chính, tự tay đạo diễn Vương đã cân nhắc rất lâu, cùng đoàn đội thỏa luận và nghiên cứu nhiều ngày mới đưa ra quyết định lựa chọn Giang Noãn cho vai nữ chính này.

Đương nhiên không có khả năng cư dân mạng biết rõ nội tình. Dù sao tin tức rầm rộ lên cũng chỉ là những bài đăng suông không hề kèm theo bất cứ văn bản, hay bằng chứng nào khác.

Như vậy không ai có thể khẳng định được bên nào đang nói dối. Cho nên những gì đoàn phim “gián điệp” đã đăng cũng rất có thể là sự thật.

Trên mạng chia ra nhiều ý kiến khác nhau, có người bất bình cho Vưu Thi Kết, công khai lên án đoàn phim và Giang Noãn. Có người tin tưởng Giang Noãn, giới giải trí phức tạp như vậy chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đương nhiên cũng có người tin vào đoàn phim, trách cứ Giang Noãn và Vưu Thi Kết cọ nhiệt khiến đoàn phim bị liên lụy, thậm chí còn khen năng lực Giang Noãn không tồi.

Tóm lại náo loạn như vậy cũng không quá xấu, ít ra qua chuyện này bộ phim “gián điệp” càng thêm nổi tiếng.

Nhưng ngay cả như thế thì tiếng tăm của Giang Noãn trong giới giải trí cũng rất là ba chấm, khả năng cao cô sẽ mất vai trong “gián điệp”. Không chỉ vậy, toàn bộ giới giải trí sẽ e dè không dám hợp tác với cô, trừ khi cô có kim chủ.

Mà cô có kim chủ thiệt.

Đêm qua sau khi Vương Nhất nghe những lời của Giang Noãn xong, trong lòng ông có chút khó chịu.

Ông đang bứt rứt thì Vệ Lập Uẩn tự mình gọi điện thoại đến nói: “Mấy người vẫn chưa ký hợp đồng với Giang Noãn đúng không?”

Vương Nhất hoảng hốt, trong lòng nơm nớp lo sợ, bởi vì Giang Noãn do chính tay Vệ Lập Uẩn nhét vào, cho nên ông cũng không vội đi ký hợp đồng với cô. Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, Vệ tổng đích thân hỏi tới vấn đề này! Anh ta đề cập tới nó rồi, phải làm sao đây!!! Người là do anh ta dẫn đến, nội dung hợp đồng như thế nào anh ta cũng chưa nói, phận tôi tớ như ông đâu dám làm đại cái hợp đồng được? Giờ anh ta định trách móc ông hả???

“Chưa ký hả? Vậy thì ngày mai liền tìm cô ấy ký đi! Ký rồi thì lần sau cô ấy sẽ không dám nói lung tung nữa.”

Tít tít tít, Vệ Lập Uẩn cúp máy.

Vương Nhất vẫn cầm “quả táo cắn dở” áp lên tai, đầu ông vẫn còn đang bận suy nghĩ: Vệ tổng nói có lý nhỉ! Ủa khoan…? Sao ông cứ cảm thấy sai sai?

Vương Nhất hồi tưởng một chút về tâm trạng lên voi xuống chó của mình vào tối qua, nhìn thoáng qua Giang Noãn đang ngồi đối diện, ông vẫn rất coi trọng Giang Noãn. Ông thích sự nhiệt huyết của cô giành cho nghề, thích cách cô chịu thương chịu khó học trộm kỹ thuật diễn rồi tự mình nỗ lực hoàn thiện bản thân. Thậm chí, ông đánh giá cao cô vì cô dám lên tiếng khi gặp chuyện bất bình.

Cái nghề đóng thế này vốn dĩ bèo bọt không có chút tiếng tâm, thậm chí có người chỉ cần nhìn thấy tên mình được ghi trong credit* liền vui vẻ cả ngày. Cho dù họ có bán mạng đóng những cảnh nguy hiểm, thì hơn phân nửa đều bị những minh tinh giành công bảo là tự mình đóng những cảnh khó không cần thế thân. Bọn họ không những không nổi tiếng, đôi khi chẳng có mấy ai biết đến sự tồn tại của họ.

*credit: phần chữ giới thiệu dàng cast chạy cuối phim.

Bản thân Giang Noãn là người đi lên từ những vai diễn đóng thế, cô làm việc cho Vưu Thi Kết nhiều năm, thời khắc mém chết giống như giọt nước tràn ly, cô vùng dậy đem mọi chuyện tính sổ với Vưu Thi Kết.

Cô không muốn nhịn nhục nữa, cho dù có bị phong sát cô cũng không sợ.

Nhưng ít ra cô không có kéo đoàn phim vào cuộc chiến của cô, vẫn để cho bọn họ có cơ hội biện minh. Thật lòng mà nói ông đánh giá cao hành động này của Giang Noãn.

“Hôm qua cháu có sợ mình không còn cơ hội được tiếp tục làm diễn viên không?” Vương Nhất đem hợp đồng đặt qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Giang Noãn.

Giang Noãn ngẩng đầu nhìn ông, cô lắc đầu nói: “Lúc cháu đăng bài lên đã không còn thiết tha cái nghề này nữa rồi.”

Vương Nhất thở dài nói: “Thật ra nếu cháu nhịn, một thời gian nữa chuyện này cũng sẽ trôi qua.”

Giang Noãn cũng thở dài nói: “Cháu không nhịn nổi nữa.”

Vương Nhất vỗ vai cô nói: “Chú hiểu mà, nhưng không sao, nếu bộ phim này nổi tiếng, tự nhiên sẽ có người tìm đến cháu. Yên tâm đi, lúc đó người ta nhìn vào giá trị cháu đem lại thì họ sẽ bỏ qua vụ này.”

Giang Noãn lại lắc đầu nói: “Không sao, cháu cũng dễ tính lắm, nếu không sống nổi nữa thì nhảy lầu là được chứ gì, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết nhanh gọn.”

Vương Nhất sợ hãi, chưa kịp ổn định tâm lý liền nghe Giang Noãn nghiêm túc bổ sung: “Mà nghĩ kĩ lại thì nhảy lầu hơi đáng sợ nhỉ, thôi vẫn nên chọn uống thuốc cho lành, nghe nói tự tử bằng thuốc không gây đau đớn. À đúng rồi, đạo diễn Vương này, chú làm đạo diễn đã lâu chắc phải biết cách chết nào nhẹ nhàng không gây đau đớn đúng không?”

Vương Nhất nhìn Giang Noãn đang muốn thảo luận chuyện tự tử với ông, trên mặt cô lộ rõ vẻ hứng thú trước nay chưa từng có. Vương Nhất vội vàng cầm hợp đồng phân loại chỉnh tề. Sau đó ông nhanh chóng bước ra ngoài, gấp gáp vừa đi vừa nói: “Dù sao cũng đã ký xong hợp đồng, chú còn có việc, chú đi trước đây.”

Giang Noãn chớp mắt, nhìn Vương Nhất rời đi, thở dài đầy đáng tiếc nói với 404: “Tiếc thật, nghe đồn làm đạo diễn là cái gì cũng biết, vậy mà chưa kịp nghe câu trả lời của ông ấy nữa.”

404 thét chói tai: “Ký chủ đại nhân, không có đáng tiếc xíu nào hết, không đáng tiếc!!!”

Giang Noãn thấy chẳng còn ai, liền khôi phục bộ dạng ủ rũ, cô híp mắt gãi đầu, bộ tóc xinh đẹp bị cô vò tả tơi, thậm chí có vài sợi tóc còn dựng ngược lên, Giang Noãn ngáp một cái rõ to, nhét đôi tay vào túi trước của áo hoodie, mơ mơ màng màng đi ra ngoài.

Vừa đi tới cổng liền bắt gặp Vệ Lập Uẩn cũng đang đến đây, Giang Noãn đố 404: “Cưng đoán xem anh ta đến đây làm gì?”

“Ký chủ, tôi không giám sát được hành vi của Vệ Lập Uẩn, nên tôi không biết đáp án nha.”

Giang Noãn liền nói: “Không sao cả, chị biết đáp án, chị đoán chắc là anh ta đến để kể công đấy.”

Quả nhiên, Vệ Lập Uẩn mang vẻ mặt đắc ý đi tới trước mặt Giang Noãn. Vệ Lập Uẩn phiên bản nhỏ màu đỏ* ở trong lòng đang bụm mặt hưng phấn nói: “Lần này không giống lần trước nha, lần trước mình chỉ đơn giản là dệt hoa trên gấm mà thôi, còn lần này mình đưa than trong tuyết lạnh đó nha!”

Nhóc đỏ lôi kéo Vệ Lập Uẩn phiên bản nhỏ màu đen* vui vẻ nhảy tưng tưng nói: “Ngươi mau nhìn xem, ngày hôm qua khi mọi người đều khi dễ cô ấy, thậm chí chính cô ấy cũng nghĩ rằng mình bị mất vai diễn, nhưng chúng ta đã đem vai diễn đưa đến cho cố ấy đấy.”

* Vệ Lập Uẩn phiên bản nhỏ màu đỏ sẽ gọi tắt là nhóc đỏ, Vệ Lập Uẩn phiên bản nhỏ màu đen sẽ gọi tắt là nhóc đen.

Nhóc đen mặt lạnh mặc kệ tên điên kia lôi kéo, nhóc đỏ tiếp tục thét chói tai: “Đưa than trong tuyết lạnh, anh hùng cứu mỹ nhân, quá ngầu, chúng ta là anh hùng đó!!!”

Bởi vì trong lòng đang tràn đầy lòng tin nên Vệ Lập Uẩn vô cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt Giang Noãn nói: “Anh là người đã giúp em đó.” Giọng nói cực kỳ kiêu ngạo và tự mãn, anh hãnh diện khoe khoang, sau đó nói tiếp: “Vậy bây giờ em có thể ngủ cùng anh chưa?”

“Không thể nha.” Giang Noãn lắc đầu

Mặt Vệ Lập Uẩn dại ra: “…”

Nhóc đen trong lòng cười lạnh, nhóc liếc nhóc đỏ một cái cực bén hỏi: “Nãy ngươi vừa nói gì nhỉ?”

Nhóc đỏ: “…” Không thể nào!!!

Từ trước đến nay Vệ Lập Uẩn giỏi nhất là che giấu cảm xúc, cho nên anh điều chỉnh tâm tình rất nhanh: “Để anh đưa em về!”

Giang Noãn nhíu mày hỏi: “Anh không định ăn cơm à?”

Vệ Lập Uẩn sờ bụng nói: “Vậy chúng ta đi ăn nhé!”

Giang Noãn không giống như Vưu Thi Kết, nếu nói Vưu Thi Kết là món khai vị thì Giang Noãn chính là sơn hào hải vị. Công năng không cùng đẳng cấp, chỉ cần có Giang Noãn, anh luôn muốn ăn ăn ăn.

Ngày hôm sau, Vệ Lập Uẩn liền quyết định thực hiện kế hoạch mà Tiểu Trần đã bày ra, giả bộ đáng thương.

“Vệ tổng có dự định sẽ làm gì chưa?” Tiểu Trần tò mò hỏi anh.

Vệ Lập Uẩn lắc đầu nói: “Tôi chỉ mới vừa biết được địa chỉ nhà cô ấy mà thôi.” Kỳ thật anh cũng đang bó tay bí ý.

Nhóc đen tỏ vẻ: “Vậy mà ban đầu còn dám bảo là kế hoạch hoàn mĩ lắm.”

Nhóc đỏ cũng kháng nghị: “Đâu có ai nghĩ tới đâu! Có chết cũng không nghĩ tới đưa than ngày tuyết cũng không có hiệu quả nha.”

Đành chịu vậy, đưa than ngày tuyết không có kết quả vậy cũng chỉ có thể dùng ý tưởng của người khác để tham khảo.

“Vậy thì…” Tiểu Trần hỏi: “Vệ tổng định giả bộ đáng thương như thế nào?”

Vẻ mặt Vệ Lập Uẩn trở nên nghiêm túc, anh hít thật sâu rồi thở ra nói: “Sáng nay tôi lại rụng thêm mấy cọng tóc.”

Tiểu Trần: “???”

Vệ Lập Uẩn sầu não: “Tôi sợ nếu tôi cứ không ngủ được, thời gian dài liệu tôi có bị hói không?”

Tiểu Trần: “!!!” Vệ tổng, nãy giờ anh vẫn luôn lo lắng về vấn đề này sao?

Vệ Lập Uẩn tỏ vẻ bản thân thật đáng thương, cứ như vậy anh còn liêm sỉ không?

Sự thật chứng minh là không. Hôm sau, anh cẩn thận mặc một bộ đồ được đặt may riêng cực kỳ phù hợp với anh, đứng dưới lầu chờ Giang Noãn, sau đó anh được Giang Noãn dắt đi ăn cơm trưa, vừa ăn xong cô liền chào tạm biệt anh để lên nhà ngủ trưa.

Vệ Lập Uẩn: “…”

Ngày tiếp theo, Tiểu Trần tìm Vệ Lập Uẩn để nhiều chuyện, Vệ Lập Uẩn đem mọi chuyện kể lại. Sắc mặt Tiểu Trần lập tức đỏ lên, khó khăn lắm mới nhịn cười được.

Vệ Lập Uẩn buồn rầu hỏi Tiểu Trần: “Cậu nói xem cô ấy mềm cứng gì đều không ăn là sao?”

“Vệ tổng ngài vẫn chưa áp dụng biện pháp cứng rắn.” Tiểu Trần nhắc nhở.

Vệ Lập Uẩn xua tay, ưu thương không nói gì, cô ấy trân quý như vậy, anh nào dám cứng rắn chứ! Ai dám ép buộc cô ấy liền biết tay anh, kể cả bản thân mình cũng không ngoại lệ!

Mấy ngày sau, ông trời rốt cuộc cũng nghe được lời thỉnh cầu tha thiết của Vệ Lập Uẩn đem đến một trận mưa xuân thật lâu, cái rét lạnh của mùa đông còn chưa kịp rời đi, sự ấm áp của mùa xuân thì chẳng thấy đâu. Mưa xuân tí tách kèm theo sự rét buốt, khiến người ta lạnh đến thấu xương.

Vệ Lập Uẩn ngồi trước cổng tiểu khu chờ Giang Noãn, cả người lạnh run bần bật.

Giang Noãn vừa bước xuống xe buýt, tay cầm theo chiếc dù đỏ, chậm chạp đi tới. Từ đằng xa cô đã nhìn thấy bóng dáng ai đó trước cửa, đến gần thêm một chút liền mơ hồ nhận ra, cô nghi hoặc mở miệng hỏi: “Vệ tổng?”

Vệ Lập Uẩn ngước đầu nhìn cô, nước mưa từ tóc mái rơi xuống mặt, dù cho hai hàm răng anh đang đánh lộn qua lại nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường nói: “Anh làm rơi điện thoại, cũng không mang theo tiền mặt nên không có tiền về nhà.”

Giang Noãn trầm mặc nhìn anh một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn cánh cổng căn hộ, cuối cùng không nhịn nổi phải hỏi: “Sao anh không đi vào trong trú mưa ngồi đây chi vậy?”

Vệ Lập Uẩn yên lặng nhìn thoáng qua cổng căn hộ mà trầm mặc: “…” Ồ, anh không nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.