Nhà Tân Hạ Noãn cùng
nhà Lục Tử Ngân chuyển nhà ba lần, đều vẫn là hàng xóm của nhau. Tân Hạ Noãn thật
đôi khi muốn thay đổi cái nghịch cảnh aày. Nhưng mà vô luận cô mong muốn thế
nào, chỉ cần ba Tân Hạ Noãn vẫn còn trong quân đội, nhà cô nhất định ở tại quân
khu A, là hàng xóm của lục gia.
Tân Hạ Noãn không phải là không muốn dọn ra ngoài ở , nhưng
lại ngại ba nghiêm khắc, cô chỉ đành từ bỏ ý nghĩ này. Cô không phải là con
trai, lại là con gái chưa xuất giá, nên tốt nhất là ở tại trong nhà, giữ khoảng
cách với đô thị phù phiếm. Cô biết ba vì muốn tốt cho cô, nên cô cũng không phản
kháng , an bổn phận trong nhà.
Mẹ Tần gõ của Lục
gia, mở của chính là bảo aẫu của Lục gia, dì Trương. Hiền nhiên mẹ Tân là khách
quen của Lục G Iao, dì Trương vừa thấy mẹ Tân, vội vàng chào đón, tủm tỉm cười:”
Vừa rồi bà chủ còn định cho tôi đi gọi chị đấy”.
Mẹ Tần đem kẻ không đượct ự nhiên THN đẩy lên trước, dắt cô
vào trong nhà. THN có chút chần hcừ, đi vào trong phòng, nhìn quanh. Kỳ thực Lục
gia có thể tính là người nhà THN, cứ hai ba ngày lại ghé một lần. Nhưng mà hiện
giờ trong phòng có một người khiến cô phải câu nệ.
Mẹ Tần đến gần THN, nhở giọng nói thấm “Đừng quên con đã đồng
ý cái gì với mẹ”.
Như mọi khi, làm ra vẻ lễ phép ngoan ngoãn, thể hiện như một
tiểu thư khuê các, yêu cầu của mẹ Tần đối với THN, cô sớm đã thuộcl òng. Khi
hai người đi tới phòng khác, THN cực lực khống chế mình không nhìn tới người mặc
âu phục nam màu đen sang trọng bên trái, bảo trì ánh mắt phía trước, mỉm cười
thực ngọt ngào “Thưa bác Lục,dì Tiền”.
“Hạ Noãn, đến đến….” THN lại gần Tiền Nam Nương, Tiền Nam
Nương trực tiếp kéo tay THN ngồi xuống bên cạnh rồi quay sang cười với mẹ Tần “
Đang chuẩn bị kêu Tiểu Trương gọi bà, Tử Ngạn từ Mĩ đã trở về”.
Mẹ Tần sớm đã nhìn ra Lục Tử Ngân, cười ha hả “Vừ rồi ở
ngoài cổng khu nhà đã thấy, Tử Ngân càng ngày càng đẹp trai, khí chất so với
trước kia càng lóa mắt”.
LTN hé miệng cười, ánh mắt trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, mặc
dù nhìn không ra được có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng vẫn lễ phép “Dì khen trật
rồi”. Anh tùy ý đem ánh mắt liếc về phái THN bên cạnh mẹ Tần, nét cười tản ra
toàn khuôn mặt. Vừa vặn lúc THN đang rình coi anh, bị nhìn trúng, cô chấn kinh
vội trốn tránh đôi mắt mang ý cười của anh. Lục Tử Ngân mỉm cười: “Noãn, em vẫn
đáng yêu như vậy”. Đây chính là nói tới nỗi đau của cô mà, nhiều năm như vậy mà
nét mặt tròn như trẻ cin của cô không thể đổi, ăn bao nhiêu kẹo cao su cũng
không gầy đi.
Mẹ Tần nháy mắt với kẻ không biết ứng xử là THN, như đang
nói, người ta nói chuyện với con sao con không phản ứng?
THN miễn cưỡng đáp lại anh “Anh Ngân”, “Anh khen em như vậy
không đúng, em không có đáng yêu”
LTN vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh anh, đôi mắt khẽ nheo lại, “Chúng
ta đã lâu không tâm sự, đến đây ngồi, chúng ta tâm sự chút đi”.
THN sửng sốt, nhìn chỗ ngồi bên cạnh anh hồi lâu, vội vàng lắc
đầu” Không cần, em ngồi…”
“AI nha,Hạ Noãn qua đó đi, Từ Ngân vừa về đã muốn nhanh gặp
con rồi”. Tiền Nam Nương khanh khách nở nụ cười, nhìn THN có vẻ không hài lòng.
Lục tham mưu cũng lên tiếng, tùy ứng mà nói “ Hạ Noãn, anh
em các con trước không phải rất tốt sao? Sao trở nên xa lạ như thế?”
THN nghĩ lại, cô cần gì phải khẩn trương như vậy, cô với anh
giống như lời vợ chồng bác Lưu nói, là anh em, không thể vì lâu không gặp mà
như xa lạ. Cô gượng cười, đi đến phía đối diện, đặt mông ngồi ở chỗ LTN vừa chỉ.
Không khí có chút quáy dị, mẹ của cô cùng ahi vị Lục gia đều
nhìn cô? Không màng tới nói chuyện?THN ho khan một tiếng, tùy tiện lấy thức ăn
trên bàn ăn.
“Tử Ngân, con không phải muốn hỏi chuyện dì Tần sao? Sao lại
không mở miệng?” Tiền Nam Nương nhắc nhở con trai.
LTN cũng lấy một vài tái cây trên bàn đưa cho THN, cười cười
liếc mắt nhìn cô, cười cười, “Ăn nhiều một chút, còn rất nhiều”.
THN ôm hận nhìn anh, từ khi cô bắt đầu bước vào phòng khách,
anh vẫn nhìn cô chằm chằm, làm cô cảm thấy không tự nhiên, thật xấu hổ. Anh cứ
tiếp tục nhìn cô chằm chằm, cô đành phải né mắt nhìn thẳng phía trước. Tên chết
tiệt này, rõ ràng nghe thấy cô vừa mới ăn cơm xong tới, sao có thể ăn thêm nhiều
được hcứ. Không phải có ý muốn chỉnh cô sao?
Mọi người dương mắt nhìn THN nén giận mà nhận trái cây LTN “ân
cần” đưa, tiếpt tục cố gắng ăn.
LTN thực vừa lòng, ngồi nghiêm chỉnh aại, hỏi mẹ Tần: “Dì Tần,
con nghe mẹ nói dì đang giúp Noãn chọn rể?” THN nghe xong lời này, không cẩn thận
mà bóp nát trái cây trên tay, không thể tin nhìn sang mẹ mình.
Trời ạ, mẹ còn muốn để cho cô sống hay không? Chuyện mất mặt
như vậy, đem nói khắp nơi, chuyện cô không có người yêu thực vinh quang như thế
sao?
Mẹ Tần mắt sáng lên, không thèm để ý tới ánh mắt như muốn ăn
thịt người của THN “Đúng vậy,Tử Ngân có bạn bè nào tốt, nhất định phải làm mai
cho Hạ Noãn”.
LTN hơi hơi nheo mắt, thản nhiên mà cười, “ Đương nhiên, con
luôn hiểu rõ Noãn nhất”.
THN lại đem trái cây trong tay bóp nát…Tên này, ở nước ngoài
vài năm, chẳng lẽ đã luyện được nói dối không đỏ mặt sao?
Đúng lúc này, điện thoại THN vang lên, cô sửng sốt, có chút
ngượng ngùng. Tiền Tam Nương thoải mái, thông cảm nói “Không có việc gì, con tiếp
điện thoại”.
THN cầm lấy di động, nhìn màn hình hiện số người gọi, quả
nhiên là bạn tốt Mạn Ny, cô mới vừa nghe máy đã nghe tiếng Mạn N y vang lên giữa
âm thanh ồn áo, “Hạ Noãn, nhanh tới quán bả Duy Nạp Tư”.
“Làm gì?” THN có chút thắc mắc, bình thường cô nàng này
không phải luôn cùng tình nhân triền miên bên nhau sao? Sao lại tìm tới cô?
Đang yên lành sao lại gọi cô tới quán bar?
“Tất Phương uống rượ, say bí tỉ, tớ một người khiêng không nổi”.
“Thế thì quan hệ gì tới tớ?” THN nhăn trán, vô lực nói.Đây
là lần thứ mấy rồi? Cô chẳng lẽ là người khuân vác riêng của cặp đôi này sao?
Có lúc THN thực hối hận lúc trước khi Mạn Ny ăn chơi trác táng đã giúp khiêng
cô ấy về, có lần đầu liền có lần thứ hai, về sau càng lúc càng phải giúp.
“Vốn cũng không muốn phiền toái cậu, nhưng gót giầy tớ bị
gãy, mà trong quán bar không quen ai cả, nếu có mấy tên háo sắc tới kiếm chuyện
tớ biết phải làm sao đây…” Đầu dây nêm kia bắt đầu khóc nức nở.
THN bất lực ngửa cổ nhìn trần nhà, nhưng sau lại thấy đây lại
là một cơ hội tốt, cô có thể mượn cớ này rời đi. Sau khi tắt máy, cô quay sang
nói cùng người lớn trong phòng “Thật ngại, một đồng gnhiệp của con tăng ca, muốn
con hỗ trợ, con phải chạy về chung cư một chuyến”.
“Không vội, công việc là quan trọng nhất”. Chiều này vừa
tung ra lập tức lừa được Lục tham mưu, người luôn lấy sự nghiệp là chính.
THN vội vàng cười, đứng lên, chuẩn bị ba mươi sáu kế tẩu là
thượng sách, không nghĩ Lục Từ Ngân cũng đứng lên theo cô”Để anh đưa đi”.
“ Không cần, em có xe, để tự em đi”.
LTN nhíu mày. Mẹ Tần ngay lập tức tiếp lời “Kỹ thuật lái xe
của con thật tệ, xe mới mua là đem làm trầy hết, trời đã tối muộn, vẫn nên là để
cho anh Tử Ngân đưa con đi”.
“Đúng đấy, trời tối rồi, Hạ Noãn, vẫn là để Tử Ngân chở con
đi”. Tiền Nam Nương cũng nói thêm vào.
Nhìn thấy bậc cha mẹ đều mong chờ cô đáp lời, cô cũng không
muốn trái ý họ, đành làm ra bộ cảm tạ, nói với LTN” “Phiền toái anh rồi”.
“Không có việc gì”.
…..
Đây là lần thứ hai THN ngồi trên xe đàn ông. Lần trước là ngồi
trên xe Tất Phương. Khi đó Tất Phương đưa Mạn Ny về nhà, vừa vặn Mạn N y cùng
cô đi chung một đường về , liền thuận tiện mang cô đi theo. Khi đó, ngồi phía
sau, nhìn thấy hai người yêu nhau trông thật tình cảm, trong lòng cô từng ảo tưởng
một ngày nào đó cô cũng sẽ cùng người yêu ngồi ghế trước, nhất định sẽ giống
như Mạn Ny, cười thật ngọt ngào hạnh
phúc.
Nhưng hôm nay, cô ngồi ghế trên, lại không có cảm giác ngọt
ngào như vậy, vì người bên cạnh trước tay tay lái không phải bạn trai cô mà là
vết thương lòng trước kia của cô. Vết thương ấy, tưởng nhiều năm sẽ liền lại, sẽ
trở thành quá khứ. Nhưng rõ ràng là không thể quên được, cô đã thầm mến chính
người con trai mười năm mình kêu là anh trai.
“Em muốn đi đâu?” LTN đem xe ra khỏi khu nhà, thâm thúy hỏi
lại. THN mới lấy lại tinh thần, sửng sốt vì chợt nhớ ra là mình đã nói dối, cô
ngượng ngùng nói” Kỳ thật là em không phải muốn đi công ty”.
“Anh biết”.
“Sao…” Cô nói dỗi dễ nhìn ra vậy sao? Anh như thế nào biết
cô sẽ không muốn tới công ty.
LTN liếc mắt nhìn cô, mặt không chút thay đổi hởi “Làm sao?”
“Quán bar Duy Nạp Tư, anh biết không?”
“Có hướng dẫn”. Dứt lời, anh quay đi, tiếp tục lái xe.
Anh tực hồ đối với việc cô đi quán bar không có vấn đề gì. Nếu
trước kia, anh thực sẽ có ý kiến bất kể cô làm gì. Cô không được làm cái này,
không thể làm cái kia, gì cũng hcỉ có thể nghe anh phân phó, bá đạo. Mà cô cũng
rất hưởng sự bá đạo của anh, cho tới bây giờ đều là theo giúp anh làm việc bá đạo.
Liền ngay cả khi anh vì một cô gái khác đánh nhau, cô vì anh mà nói dối cha mẹ
anh, nói anh ở trường học học bù.
Cô không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, cô biết anh từng có quá
khứ oanh oanh liệt liệt, hiện giờ gương mặt sao lại yên lặng thế, cô biết anh từng
bị bác Lục đánh cho trầy da tróc thịt
cũng không hề kêu đau, không hề rớt nước mắt. Cô cũng từng chứng kiến, đau lòng
nhìn thân ảnh mệt mỏi của anh, cái gì cũng không thể làm được. Chỉ có thể cho
anh mượn bờ vai mình dựa vào, yên lặng làm cô gái nhỏ phái sau anh. Cô chính là
thanh mai trúc mã của nah, mãi mãi là một đứa em gái mà thôi.
Cô cũng không còn trẻ tuổi, cô sợ đau, cũng không hi vọng
chính mình cùng anh có liên quan. Chỉ luôn nhắc nhở chính mình cảnh tỉnh và muộn
phiền vì chính mình vẫn yêu anh như cũ.
Cô nói:” Anh,anh nhất định phải giúp em tìm một người con
trai nào tốt ấy, hạnh phúc về sau của em gái, hoàn toàn dựa vào anh”.