Cá Cược Tình Yêu (Thiếu Gia Và Nữ Quái)

Chương 1



- Oái...oái lạ nhỉ sao hôm nay cái đồng hồ nó không ở trên tủ nữa mà nằm dưới sàn vậy ta, không lẽ ai vào đây đập cái đồng hồ của mình hở ta???-(bã đập chứ ai trời) cô đang mơ màng tự hỏi thì ngó ngang ngó dọc rồi đôi mắt xanh lam ấy dừng lại ngay trên tay trái chỗ cổ tay đeo đồng hồ- Cái gì cơ? sao bây giờ là 7H15......HẢ HẢ MẸ ƠI MUỘN RỒI- cô vùng dậy lao thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo với tốc độ kinh hoàng, ra ngoài ngắm mình trong gương nghĩ" mà thôi kệ đi trể hoài quen rồi mà, cơ mà hôm nay nhanh hơn hôm qua 2 phút 14 giây mày giỏi quá Ngọc Châu à hỳ hỳ".

Nghĩ đi nghĩ lại nó lao xuống nhà với tốc độ " tàu bay phóng", một nhạch chạy ra khỏi nhà, bác quản gia kêu lại:

- Tiểu thư cô chưa ăn sáng

- Cháu không ăn đâu, cháu đi đây muộn rồi

- Ngày nào chả muộn- bác quản gia lắc đầu

Nói thật chỉ với bản thân mình và người thân nó mới thoải mái như vậy , còn thật ra nó đúng là nữa quái đó bà con à, khắp khu biệt thự vùng này ai mà chả nghe cái tên " Châu Tỉ Tỉ" vang lừng, ăn chơi, đập phá, đánh nhau nó là trùm cái đất Sài Thành này, quả thực con người nso không đơn giản như vẻ bề ngoài nó đa nhân cách, sống theo hoàn cảnh với quan điểm" ai chơi tốt thì chơi lại ai chơi bẩn thì bếch bai"

Quay lại nào , mở gara lấy con moto phân khối "cũng vừa", đội mũ bảo hiểm phóng với tốc độ xé gió, đến cổng trường King thắng gấp nữa thức dậy là 7H15 bây giờ là 7h45 rồi thôi hết tiết ráng đợi vào tiết hai vậy, lấy cái kẹp tăm cài tóc chọt chọt cái ổ khóa " tưng" cổng trường mở ra, len lén dắt con moto vứt vào nhà để xe, rồi chạy lên lớp, bác bảo vệ có thấy cũng không dám làm gì vì biết "nó mà nó mà máu thì đừng nói bố cháu là ai" thả cho nó nhông nhông ngoài đường cho chắc vậy. Leo lên được 11C1 là ok rồi cơ mà làm sao vào lớp đây, lúc nãy mãi mê ngắm "bông" vào tiết hai rồi, đang lăm le ngoài lớp, thấy nhỏ NHã đang mãi mê ngồi ngắm "zai Hàn cuối lớp" chả ngại gì lấy mẩu giấy ghi ghi chép chép vài hàng "phóng" vèo xuống chỗ nhỏ. Cả lớp ai ai cũng sợ nó nên không dám mách cô là nó ở ngoài vì " chị 2 King" đang sợ bà "chằn lửa" này nói sợ cũng chả phải vì nó không sợ trời chả sợ đất mà lại sợ bà này ư? còn lâu chả là nó ngán ngẩm nghe bài " ca dao em và cô" thôi.

Đang ngắm "ZAI" thấy con bạn chí côt ngoài cửa, nhỏ liền cầm tờ giấy lên đọc" mày dụ bã tao vào cái coi"

- THưa cô- nhỏ đứng dậy nói

- Gì vậy em- Bà cô nói

- Cô à cô chỉ lại cho em chỗ này em chưa hiểu- nhỏ giả vờ

- À! có phải cách vào mà không bị phát hiện không- Bà cô quá quen với cảnh này

- VÂNG Ạ- Nó đáp lớn

-Sao giờ này em mới đi học. Biết là tiết hai rồi không- bà cô đang ca " cải lương"

- Ơ, cô tìm ra câu tra lờ cho câu hỏi của bạn Nhã hả cô- nó đáp lại

-EM..e..m- bà á khẩu

- Đi xuống phòng hội đồng ăn bánh uống nước hả cô- nó lạnh lùng đáp

- em xuống phòn làm kiểm điểm gấp, tai sao học giỏi mà quậy thế- bà cô lắc đầu

- Được cái này mất cái kia cô ơi- Nhã lên tiếng

- Em cũng đi đi vì cái tội bao che cho bạn- bà cô quát

- Ơ,em đi liền,Châu ơi chờ tao với- nhỏ ú ớ gọi theo

- Hia cái đứa này chắc tui chết quá, cả lớp chú ý! - bà quát to

---------------------Phòng hội đồng-----------------------

Bà cô giám thị Hoàng Liên đang ngồi giảng đạo :

- Hai cô có biết lafhai cô đi học như vậy là ảnh hưởng như thế nào đến thành tích trường không hả BLA BLO

- *Ngáp*- nó

- *Dụi Mắt* -Nhã

- Hai em tỏ thái độ gì vậy- cô quát lên

- nGÁN ngẩm thưa cô- đồng thanh

- hai ..e...m...e...m- cô nóng mặt

- Viết bản kiểm điểm cộng với trực nhật hả cô- đông thanh

- Thầy hiệu trưởng đã có quyết định đình chỉ học các em- cô nói lớn

- Ơ ơ- nó

- Hai em nên xấu hổ với ba mẹ chuẩn bị ăn đòn đi- cô đắc ý

- ẤY thật hả cô, muahaha thoát khỏi cái trường này rồi haha về ăn mừng Nhã ơi- nó nói mặt tươi hớn hở

- hai..em- cô ngã ngửa

- baibai cô, hẹn ngày không tái ngộ- nó cùng Nhã ôm ấp nhau ra khỏi phòng hội đồng , đi ăn kem, trà sữa, bánh tráng trộn,... rồi ai về nhà nấy

Nó đang hớn hở chạy vè nhà thì gặp ngay mặt " lão đại" đang sầm mặt ngồi ngay ghế:

- Ngọc Châu!

- Dạ , thưa ba- nó ngây thơ

- Đay là lần thứ mấy bị đuổi hả?- ông gằng giọng

- Dạ dạ là lần thứ 18 ạ- nó ngây ngô

- Vi phạm bao nhiêu lỗi- ông nghiêm mặt

- Dạ là lần thứ 18 bị đuổi, trốn học 225 lần, phá hoại tài sản lần thứ 132, đánh nhau tổng cộng 57 vụ ở 18 ngôi trường cấp ba trong vùng lấn nước ngoài, chưa kể ci phí xây dựng và bồi thương ..... thưa ba- nó tỉnh queo

- trơi ơi, đường đường là tiểu thư Dương gia mà con như vậy hả con gì là thể thống gia đình nữa- ông quát

- Ba ơi, con xin lỗi ba hu..h..u- nó khóc (giả vờ đó)

- Trơi ơi, ta đã quyết định rồi, ngày mai con sẽ chuyển đến trương Star để học- ông nói nhẹ nhàng vì ông biết Ngọc Châu hư hỏng như vậy là do nó thiếu tình thương từ bé vì nó đã mất mẹ.

Nó đang định quay lên lầu thì ông kêu lại:

- Châu à, ta có chuyện muốn nói với con

- Dạ con nghe- nó nói nhẹ nhàng thục nữ

- hây za za chuyện này rất kì cục không biết con có chịu không- ông lo lắng

- Dạ ba cứ nói- nó

- À trước khi ra đi mẹ con đã có ý nguyện với ba rằng: khi con đủ 17 tuổi con sẽ kết hôn với con của một người bạn thân của bà ấy, điều này cũng rất tốt cho sự hợp tác giữa tập đoàn nhà mình và bên ấy, hy vọng con vì mẹ và gia đình- ông nhẹn ngào

- Co..n- nó ấp úm

- con không đồng ý cũng đươc ba sẽ hủy hôn- ba nó nhẹn

- không con đồng ý- nó nói

- sao cơ?-ông lùng bùng tai

- con đồng ý ạ- nó nói lại

- Ừ ta rất cảm ơn on con con nghỉ sớm đi- ông vui mừng nói

Nó bỏ lên lầu, ông đang cười thầm gọi cho một người:

- Được rồi tôi hy vọng vào thắng bé, nso sẽ giúp Ngọc Châu và hoàn thành di nguyên bà nhà tôi- ông cười

-...............

-- tôi cảm ơn

-...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.