Cá Cược Tình Yêu (Thiếu Gia Và Nữ Quái)

Chương 12: Bạn mới rắc rối



“Vù vù”

Tiếng phi cơ đáp xuống sân bay xé gió vang lên tiếng vù vù.

Sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người qua lại, những bó hoa, băng rôn khẩu hiệu tràn ngập sắc màu khắp sân bay.

Tay đẩy đống valy nặng trịch, khẽ gỡ chiếc mắt kính hàng hiệu che nửa khuôn mặt xuống, hất nhẹ lọn tóc xoăn màu nâu kiểu cách sang một bên. Tay làm thành hình chiếc quạt phe phẩy, đôi đỏ khẽ mở :

- Nóng quá, đúng là Sài Gòn.

Nói rồi cô gái rảo bước nhanh về phía của sân bay, khoang khoái hit một hơi thật sản khoái

- Khụ Khụ... khói xe...khụ khụ...cái gì mà ô nhiễm quá vậy trời- Giong lãnh lót không ngừng vang lên mắng.

"Vèo"

- Bới người ta ăn cướp, trời ơi sao số tui khổ vậy hả trời- Tiếng la thất thanh của Mỹ Kiều vang vọng, cố thoáng nhìn chiếc xe máy của hai thanh niên cướp chiếc túi xách của cô chạy đi xa.

Đang tức tối, một làn gió mạnh quạt tóc Kiều bay phấp phới, tiếng con moto dội đi xa dần làm nhiều người kinh vía mà ngoái nhìn. Một nữ sinh ăn mặc đồng phục trường Star, con xe moto đen phóng bạt mạng trên con đường Sài Thành đông đúc, con moto trắng của Nhã dừng lại cạnh Kiều:

- Đợi một tý!

- Hả??? đợi cái gì?- Mỹ Kiều nhăn mặt hỏi.

Nhã không nói hất mặt về con moto phía trước, chiếc moto đen chạy vọt lên áp sát chiếc xe máy Exciter 150 đời mới màu xanh da trời. Hia chiếc xe lạng lách đánh võng một lúc, nó khẽ nhếch mép cười rồi tăng ga vọt mạnh lên phía trên không thèm chơi trò mèo vờn chuột nữa.

"Grưm"

Con moto đen đọt ngột quay đầu một trăm tám mươi độ đối diện với chiếc xe do hai tên ăn cướp câm lái đang chạy thẳng đến. Hai tên cướp ngày mở to mắt nhìn người con gái cá tính trước mặt họ.

"Kít" chiếc Exciter 150 phanh gấp tao thành một vệt dài màu đen trên đường lớn, chỉ một chút xíu nữa là hai chiếc xe va chạm.

Hoàng hồn hai tên trộm vứt xe bỏ chạy thục mạng, không nói không rằng Châu lấy đà tựa chân vào chiếc moto nhảy vọt lên chặn đầu hai tên cướp, hoảng hồn trước gương mặt bình tĩnh và sự lạnh lẽo trên gương mặt nó hai tên ăn cướp sợ hãi lùi về phái đằng sau, ra hiệu cho nhau hai tên gật đầu lập tức thủ thế. Tên thứ nhất xống lên tay cuộc thành nắm đấm, nhẹ nhàng lách qua bằng cú nghiêng người về bên trái nó thuận chân đạp cho tên đó hụt đà ngã xuống đất, lâp tức đứng đậy tên này xem ra cũng có võ nghệ tên đó lấy đà bay lên xoay người đạp mạnh về phía nó nhanh như cắt nó bắt được chân tên đó quăng người hắn về bên phải.

"Xoạt"

Máu tuôn ra ướt đấm một tay áo trắng của nó, nguy hiểm chỉ là xượt qua nhưng vết chém sâu đến một xen ty mét đúng là sơ xảy nếu như không sượt qua tay mà lên cổ thì thế nào. Tức giận lên đến đỉnh điểm, tay nó nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên trên làn fa trắng nõn nà, nó dùng chân đạp mạnh về bụng tên cầm dao làm hắn bắn ra xa một mét, chưa hết sự tức tối của nó đã lên đến đỉnh điểm, nó tiến lại gần không ngần ngại mà đấm cho tên dưới đát vào cú hắn ngất lịm, quya đôi mắt lạnh lẽo sang phía tên cầm chiếc túi xách hắn sợ hãi nhìn nó rồi quẳng chiếc túi về phía nó rồi chay biến, thuận tay bắt chiếc túi xách từ tên cướp bay đến nó đưa cánh tay bị thương đến chộp lấy, máu từ cánh tay nhỏ xuống mặt nó nhem nhuốc, khẽ nhíu mày nhìn lại vết thương, đưa lưỡi liếm vết thương gần khóe miệng mối bất giác nhếch lên một nụ cười quái đảm.

Mọi người kinh ngạc nhìn nó, bắt gặp anhs mắt mọi người nhìn mình hoảng sợ, có đôi mắt ngưởng mộ làm nó bất giác cau mày:

- Hết chuyện làm rồi à!

Mọi người nhanh chóng tỏa ra, bước từng bước chân đến con moto đi ngang qua tên cướp nó bước qua một cách tự nhiên chứng tỏ mình là kẻ thắng "muốn cướp đồ thì phải bước qua xác Ngọc Châu này"

Khởi động con moto lao nhanh về phía trước, máu vẫn chưa khô bị gió thổi bay về phía đằng sau tạo một đường nhòe trêm mặt đường.

Nhã thấy bóng cô bạn khẽ dơ tay chộp lấy chiếc túi xách trên không trung đang bay về phía mình, vứt sang cho Kiều cô bạn còn chưa hết bàng hoàng nhanh tay cầm chiếc túi xách rối rít cảm ơn, không kịp nghe thấy tiếng cảm ơn đã nghe tiếng moto lấn ác giọng Kiều, chộp bàn tay Nhã lại, Nhã nhăn mặt nhìn Kiều:

- Còn muốn gì nữa?

- À tôi muốn cảm ơn cô gái lúc nãy!- Kiều vui vẻ nói, đôi tay níu Nhã chắc hơn.

- Không cần, nếu như cô muốn đền ơn cho Châu thì có thể cứu lại nó đấy!- Nhã mở miệng làm Kiều á khẩu biết chắc cô là "liếu yếu đào thơ" làm sao mà cứu lại Châu, với lại Châu nhanh nhẹn như vậy thì cần gì cô cứu.

Nhã toan vọt ga, định chạy đi thì bị một lực níu áo mình.

"Xoet"

- Ôí trời ơi cái áo của tôi- Nhã hét toán lên khi cái áo khoác hàng hiệu của mình bị Kiều nắm mạnh đến nỗi rách một mảng lớn.

- ỐI tôi xin lỗi tỗi không có- ánh mắt Kiều lộ tia lém lỉnh nhưng cúng có chút ăn năn.

- Cô muốn cái gì?- Nhã trợn mắt hỏi cô gái, thở hắt ra một tiếng.

- À, Cô chở tôi về nhà đi- Kiều khẩn hoảng cầu xin Nhã.

- Nhà cô sao tôi biết, cô bắt taxi đi! - Nhã định vọt ga nhưng thấy Kiều túm váy mình " trời ơi con nhỏ này nắm đúng cái cô chỉ có một, cái áo khoác còn áo trong chứ cái váy nếu rách thì ố ố la la, mà cn nhỏ này xé đồ rất 'giỏi' nó mà xé cái váy của mình trước bàn dân thiên hạ thì thôi rồi" cô thầm nghĩ

- Cô leo lên đi!- Nhã thở hắt ra ngậm ngùi nói, được "lệnh" của Nhã Kiều vui mừng leo lên.

Con moto trắng lao nhanh trên đoạn đường hòa vào dòng người đông đúc.

Kiều luyên thuyên đủ thứ chuyện làm Nhã điên lên.

- Con nhỏ rắc rối kia muốn tao vứt xuống đường thì cứ nói!- Lời đe doạ của Nhã làm Mỹ Kiều im bặt, thôi cái mồn lép phép của cô không thì cô đị moto "hăng cải" (hai cẳng) về nhá.

- Mà cô có biết đường không vậy?- Nhã nghi hoặc hỏi.

- Đương nhiên nhà tôi thì tối biết chứ!- Mỹ Kiều đanh giọng nói.

- THế nay giờ đi cả tiếng mà sao chưa đến nơi là sao- Bất lực Nhã lên tiếng la lớn.

- Tôi chắc mà trước đây tôi từng ở đây mà!- Kiều cười cười nói, ánh mắt nhìn Nhã lộ rõ vẽ bất mãn dám không tin tài chỉ đường của cô à.

- Vậy cô ở đây bao lâu rồi!- Nhã thở hắt nói.

- À ờ hình như...có lẽ...chắc là... đúng rồi nắm đó tôi bảy tuổi- cô reo lên.

"ẦM"

Cả con moto và hai người té ập xuống đường.

- Cô chạy kiểu gì vậy hả- Kiều vội đứng đậy oa xoa vết trầy trên da, nhắn mặt hỏi Nhã.

- Cái này tôi hỏi cô đúng hơn đó!

- Sao hỏi tôi!

- Nãy giờ cô bắt tôi đi vòng vòng theo cái trí nhớ "cùi bắp" của cô đó hả!- Nhã đứng phắt dậy dựng con moto toan bỏ đi.

- Cô cho tôi theo với tôi không nhớ nhà tôi ở đâu cả- Kiều mếu như sắp khóc, Nhã cũng không đành, thở dài nói ý bảo Kiều lên xe cô chỡ đi, bây giờ điều mong đợi nhất là hy vọng vô cái trí nhớ "cùi mía" của cô Mỹ Kiều này.

---------------------

Sau khi bắt cướp "vẻ vang" nó toan chạy về nhà, dựng con moto vào gara, nó cầm chìa khóa quay quay trên đầu ngón tay trỏ vừa đi vừa hát lí lo.

- Con đứng lại đó!

Ngữ âm đáng sợ vang lên từ phía sau lưng Châu, nheo mắt quay lại.

- Ba...ba- Cô sợ hãi vừa để tay ra sau lưng che vết máu cô trợn mắt nhìn về phía người con trai ngồi gần bên ông ánh mắt lạnh lẽo đến đnsg sợ.

- Con vừa đi đâu về?- Ông nghiêm mặt hỏi.

- Con vừa...học về- Nó cứng họng.

- Tay con sao vậy- Thấy nhoen vết máu trên ông tay áo nó, ông hạ giọng nhỏ nhẹ nhưng rất nghiêm túc hỏi.

- À..vô ý thôi ba không sao đâu hihi....- Châu cười hihi nhằm lây lòng ba.

- Mà hôm nay ba có chuyện gì vậy, không phải ba đi công tác sao?

- Tại sao muốn hủy hôn?- Ông sầm mặt hỏi.

- À...con ...con- Nó sợ hãi nói không ra tiếng.

- Nói- Ngữ khí lạnh lẽo không từ cha nó mà của chàng trai đối diện nó, Nhật Duy mặt đầy sát khí.

- Tôi không thích nên không muốn- Nó trân mặt lên cãi.

- Tại sao?- Hắn hỏi, ánh mắt đóng băng tất cả.

- Ta không biết giữa hai con sảy ra chuyện gì nhưng Ngọc Châu con hãy cẩn thận- ông tức giận đứng thẳng dậy quay phắt đi.

Nó trừng Duy một cái quay bước lên lầu.

Hắn thấy bóng nó chạy vội theo tìm lên phòng nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.