Cá Cược Tình Yêu

Chương 102: 102: Bắt Đầu Tìm Hiểu 2




Cạch
Tiếng cửa phòng vang lên trong bầu không gian yên tĩnh.

Từ từ được đẩy ra bởi bàn tay của Lạc Ân Nghiên.
Bên trong phòng làm việc rất rộng rãi, giá sách trưng bay hàng nghìn quyển sách không thể đếm nổi.

Giữa phòng là bàn làm việc được làm bằng gỗ Dalbergia đắt đỏ, còn có máy tính được đặt ngay ngắn trên bàn.
Lạc Ân Nghiên trầm mặc, nhanh chóng đi vào phòng làm việc, cô đoán rằng tất cả các dữ và dự án của cha đều ở trong phòng này hoặc được lưu giữ ở trong máy tính.

Điều đầu tiên Lạc Ân Nghiên muốn làm đó là phải tìm kiếm tất cả dữ liệu liên quan tới vụ việc mà Âu Thành Triệu đã đưa.
Cô ngồi xuống bàn, bình tĩnh mở máy tính lên, dù được cha cho phép nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn có chút khẩn trương trong lòng.

Bàn tay để trên bàn liên tục gõ nhẹ, chờ đợi máy tính khởi động.
Máy tính hiện lên một màu trắng xoá, sau đó là hiện lên dãy chữ nhập mật khẩu.

Lạc Ân Nghiên nhíu mày nghĩ thầm.
Phải nhập mật khẩu nữa sao?
Cô chóng cằm suy nghĩ, chân đẩy cái ghế xoay vòng.

Để mà nói về mật khẩu của cha thì chắc chắn chỉ có liên quan tới mẹ hoặc là cô, nhưng cũng không có nghĩa là nó dễ đoán.

Vì có thể có vô số ngày, ngày cưới của cha mẹ, sinh nhật của mẹ, sinh nhật của cô để lựa chọn một ngày đúng thì có lẽ hơi khó.

Nhưng cái máy tính này chỉ cho nhập đúng 2 lần, nếu nhập sai nó sẽ lập tức khoá lại.
Lạc Ân Nghiên ngẫm nghĩ một lúc, trôi qua ngần ấy thời gian rồi mới quyết định thử nhập ngày cưới của cha mẹ.

Cha cô yêu mẹ nhiều như vậy thì phần trăm cao mật khẩu sẽ liên quan tới mẹ nhiều hơn.
Bàn tay đặt trên bàn phía, hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng nhập vào.

Máy tính hiện lên một biểu tượng xoay vòng vòng, một vài phút sau liền được mở ra.


Lạc Ân Nghiên thở phào nhẹ nhõm nghĩ bụng.
Xem như cô có may mắn, nhập 1 lần liền đã mở được
Không kéo dài thời gian, Lạc Ân Nghiên nhanh chóng nhấn vào nơi lưu trữ dữ liệu, bên trong hiện rất nhiều mục dữ liệu quan trọng liên quan tới dự án của công ty.

Cô không biết rõ cái dữ liệu nào giống Âu Thành Triệu đã đưa, cũng không biết nó được lưu ở mục nào nên đành phải mở từng cái kiểm tra.
Thật sự rất nhiều, sợ rằng đợi đến khi kiếm được cái dữ liệu ấy thì đến tối mất.

Nhưng vì muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ khiến cô nghẹt thở này nên Lạc Ân Nghiên tự động viên mình phải nhanh chóng lấy được dữ liệu.

Sau đó sẽ điều tra rồi thu thập lại một số bằng chứng chính đáng.
Lúc đó Âu Thành Triệu sẽ không còn cớ mà uy hiếp cô và cả Lạc thị nữa.
Cứ thế Lạc Ân Nghiên vừa uống nước cam vừa dán chặt mắt vào màn hình máy tính.
Bên dưới nhà, một chiếc xe Roll Royce được lái tới trước cổng.

Âu Thành Triệu một thân khoác lên bộ đồ thể thao thoải mái, bước sau là Âu Việt Minh và Lê phu nhân.
Cậu đứng trước cổng một tay đưa lên nhấn chuông, tay còn lại thì cầm một vài hộp nhân sâm tẩm bổ.

Không lâu sau Giai phu nhân từ bên trong nhà đi ra, bà ngó ra thấy gia đình của bạn thân thì lập tức vui vẻ đi ra mở cửa đón mới cả ba người vào nhà.
Âu Thành Triệu rất lễ phép vừa thấy Giai phu nhân thì liền lớn giọng chào to.
"Cháu chào bác ạ!"
Giai Ánh Tuyết gật đầu cười đáp.
"Ừ! Cháu cũng về Mĩ sao?"
"Vâng cháu về cũng chị Ân Nghiên đó ạ!"
Bà tròn mắt ngạc nhiên, không nghĩ lần này hai đứa nó lại tiếp tục đi chung với nhau.

Giai Ánh Tuyết hay để ý mỗi lần con gái bà về Mĩ thì chắc chắn sẽ có thằng nhóc này về theo.
"Vậy sao? Bác không nghe Nghiên nhi nói gì nên bác cũng không biết"
"Vâng ạ!"
"Nào nhanh vào nhà thôi" Bà vừa nói vừa vẫy tay vào nhà.
Giai phu nhân mỉm cười hiền hoà, tay mở cửa cổng to ra để tài xế lái xe vào nhà rồi lên tiếng tiếp.
"Vì gia đình hai ông bà đến bất ngờ quá nên cũng không có gì tiếp đãi"

Lê Ngọc Nhi đi lại khoác tay Giai Ánh Tuyết kéo kéo, cười đùa nói.
"Không cần để ý việc đó, thật ra vợ chồng tôi tính ngày mai sẽ qua thăm Lạc Minh Đông nhưng thằng con trai này về lúc nào mà không thông báo, ngồi một chút thì lại đòi cha mẹ qua đây cho bằng được.

Nên vợ chồng tôi tiện thể cũng qua thăm bệnh gia chủ luôn"
Dứt lời Lê phu nhân quay qua nhìn con trai mình, thấy bộ dạng ngó nghiên nhìn vào ngôi nhà, bà cũng biết thừa cậu đang tìm kiếm cái gì nên liền nghiêm khắc, lớn giọng ưm hừm một tiếng.
Âu Thành Triệu vì tiếng này mà có chút giật mình, cậu quay lại nhìn mẹ rồi lại rụt rè cuối đầu xuống không nói một câu.

Giai Ánh Tuyết nhìn thấy thì lại cười không ngớt, bà quay qua vỗ lên mu bàn tay của Lê Ngọc Nhi rồi quay lại nhẹ giọng nói.
"Nghiên nhi nó đang ở trên lầu đọc sách, ở trong phòng làm việc của bác Lạc đó.

Cháu cứ đi thẳng lên lầu ba đối diện cầu thang là sẽ thấy"
Cậu cúi đầu che giấu cảm xúc vui vẻ của mình, đây là câu nói mà cậu muốn nghe nhất.

Ngước đầu lên Âu Thành Triệu vờ bình tĩnh lễ phép dạ vâng, không nhanh không chậm đưa hộp nhân sâm cho Giai Ánh Tuyết.
"Vâng! Cái này là nhân sâm quý cháu đã đặt từ một người bạn.

Cháu gửi cho bác trai để bác tẩm bổ ạ!"
"Hây da cảm ơn cháu! Quà cáp làm gì cho mất công về sau cứ qua nhà bác chơi là bác vui rồi"
Âu Thành Triệu lễ độ cười cười.
"Vâng ạ! Vậy cháu xin phép vào nhà ạ"
"Ừ!"
Nói xong cậu nhanh chóng tháo giày ra rồi một mực phóng nhanh vào trong nhà.
Lê Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, ở nhà thì đòi sang nhà để thăm bệnh bác Lạc.

Vừa tới chưa kịp gặp bác Lạc thì đã không đợi được nữa tìm kiếm con gái nhà người ta rồi.

Đúng là càng ngày càng mất liêm sĩ.
Đợi khi chiếc xe chạy vào bên trong sân nhà, Giai phu nhân mới đóng cổng lại rồi cả ba người một trước một sau tiến vào nhà.

Lúc này Lạc Minh Đông lại từ trên nhà đi xuống, miệng tươi rói nở nụ cười chào đón hai bạn già của mình.


Ông đi lại ôm lấy Âu Việt Minh vỗ vai, dù hai nhà cũng gần nhau nhưng vì công việc đều bận rộn, Âu Việt Minh lại hay đi công tác nên ông cũng rất ít khi gặp ông ấy.
Sau khi vào nhà Giai phu nhân và Lê phu nhân đều kéo nhau đi vào phòng bếp để lại không gian phòng khách yên lặng để hai người nói chuyện, bàn bạc công việc.
Nhìn qua khung cảnh này thì Giai Ánh Tuyết nghĩ rằng trưa nay cũng sẽ kêu gia đình Âu Việt Minh ở lại ăn cơm nên bà liền cùng Lê Ngọc Nghi vào bếp chuẩn bị vài món cho buổi trưa.
Trên lầu, Lạc Ân Nghiên ngồi tập trung vào màn hình máy tính.

Sau một lúc vật lộn thì cuối cùng cô cũng đã kiếm được cái dữ liệu chết tiệc ấy, bấm vào thì lập tức hiện ra vô vàng những hoạt động của công ty từ vốn đến lãi, có cả các vấn đề về dự án gần đây liên quan tới Âu Thành Triệu.
Lạc Ân Nghiên không chần chừ lấy điện thoại chụp vài thông tin quan trọng cần thiết.

Rồi lại lướt lên lướt xuống xem xét một lúc, so với một xấp hồ sơ hôm trước Âu Thành Triệu đưa cho cô thì cái này lại chi tiết hơn nhiều.

Vấn đề làm ăn của Lạc Thị có bất hợp pháp hay không thì xem qua cũng thấy rõ, trong đó cũng không ít lần liên quan tới Âu Thị.
Nhìn chung thì là cha cô nhiều lần giúp Âu Thị thu vốn bất hợp phát, nói chung cũng không nhiều lắm.

Nhưng hiện tại nếu để lộ ra bên ngoài chắc chắn cha sẽ bị chịu thiệt không ít, mà Âu Thành Triệu lại có khả năng tung ra những bằng chứng, điều kiện để Âu chủ tịch không bị dính dáng tới vụ này.
Lạc Ân Nghiên dựa vào ghế, hai mắt mơ màng nhìn vào màn hình.

Đúng là cô không hợp với kinh doanh và tài chính mà, vừa nhìn một chút liền đau đầu không thôi, ly nước cam đã bị cô uống hết từ bao giờ không hay.

Bây giờ cô có chút khát nước, Lạc Ân Nghiên thở ra một hơi, cô lấy ra một cái usb cắm vào máy tính nhấn nhanh thao tác để lưu dữ liệu vào trong.
Trong thời gian đợi nó tải, Lạc Ân Nghiên thoải mái vươn người.

Hiện tại cứ xuống nhà một chút, uống nước xong đi lên thì cùng lúc nó cũng tải xong là vừa.

Lạc Ân Nghiên chống người dậy từ từ bước đi ra ngoài, đúng lúc cô mở cửa thì một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
Cô giật mình thét lên một tiếng.
"Gì vậy?"
Định hình được thân thể cũng thấy được rõ nét khuôn mắt đó, Lạc Ân Nghiên nhíu mày.

Cô đứng chắn trước mắt cậu, tay đưa ra đằng sau đóng cửa rồi chốt lại.
Miệng cũng tiện thể hỏi.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Em sang thăm bác trai" Âu Thành Triệu mỉm cười bày ra dáng vẻ vô cùng vô tội, lại vờ như mình chỉ đi theo cha mẹ sang mà thôi.
"Chả phải tôi bảo ngày mai hãy sang sao?"
Cậu bĩu môi khoanh hai tay lại nói.
"Em chỉ đi theo cha mẹ mà thôi! Tới đây nghe bác gái nói chị ở trên này nên liền chạy lên đây kiếm chị.


Chị làm gì trong đó vậy?"
Nghe cậu hỏi vậy, Lạc Ân Nghiên ậm ừ tránh né ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Không hiểu sao cô có chút chột dạ.
"Tôi đọc sách một chút thôi"
"Sách? Sách gì?"
"Ừm......về tâm lí học, cha tôi cũng có vài cuốn sách đó nên vào đọc tham khảo một chút"
Âu Thành Triệu không những không nghi ngờ gì mà còn thắc mắc hỏi lại.
"Tâm lí? Chị đọc tâm lí học làm gì?"
"Thích thì đọc thôi hỏi gì hỏi lắm vậy?" Thấy cậu hỏi nhiều cô tức giận quát lên, không nói năng gì lách qua người cậu đi xuống lầu.

Như cố tình mà hấc mạnh vào vai Âu Thành Triệu một cái.
Mà cậu bị cô quát lớn như vậy vừa giật mình lại có chút tủi thân, đầu cúi gằm xuống tay thì nắm chặt vạt áo theo thói quen.

Âu Thành Triệu cũng không biết cái thói quen hay nắm vạt áo này của mình có từ bao giờ.
Mỗi lần cậu cảm thấy lo lắng, bồn chồn hay tủi thân thì đều có hành động như vậy.

Nó như một hành động của một đứa trẻ bị ám ảnh tâm lí vậy, có lẽ hành động này cũng xuất hiện từ lúc Lạc Ân Nghiên không còn quan tâm đến cậu nữa.
Cậu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng nhỏ bé của Lạc Ân Nghiên, ngẫm nghĩ cảm thấy thổn thức.

Từng là một người luôn được cô đặt lên đầu, cái gì cũng là cậu đầu tiên, bây giờ Âu Thành Triệu cảm thấy mình không bằng một con chó nhỏ, hay là đống công việc của cô nữa.

Thậm chí bây giờ cậu còn chả có sự hiện diện nào trong đầu cô chứ nói chi là đặt lên đầu tiên.
Nghĩ tới đây Âu Thành Triệu cảm thấy vô cùng vô cùng tổn thương.

Nhưng mà tổn thương thì cũng chả có cách gì giải quyết ngoài mặt dày bám theo cô như đĩa đâu.

Cậu lắc đầu chán nản nhanh chân đi theo Lạc Ân Nghiên xuống nhà.
Vừa đi đến tầng hai liền nghe được tiếng nói cười đùa vui vẻ của Lạc Ân Nghiên vang vọng cả tầng một.

Đây là lần đầu tiên Âu Thành Triệu nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô sau một khoảng thời gian dài bày ra bộ mặt lạnh nhạt kia.
Cậu không dám bước xuống lầu liền mà lén la lén lút, chậm rãi từng bước rón rén.

Ánh mắt thì nhìn thông qua phòng bếp nhìn lên bộ dạng vui vẻ của Lạc Ân Nghiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.