Trong phòng làm việc.
Sau 4 ngày trải qua sự việc trên, các thông tin cũng bắt đầu hạ nhiệt dần, những bài đăng xấu cũng được đẩy xuống đáng kể.
Lạc Ân Nghiên ngồi trong phòng làm việc chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với đối tác để có thể bù đắp lại lổ hổng lớn thiệt hại trong mấy ngày vừa qua.
Sắp xếp lại ngăn nắp cái bàn làm việc của mình, vừa đứng lên thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói xa lạ.
“Chào cô, tôi là luật sư Bắc Minh, là bạn của Phong Lãnh Thiên”
“À vâng”
“Không biết cô có rãnh không? Chúng ta ra quán nước bàn luận một chút”
“Có thể dời hẹn được không? Bây giờ tôi có công việc không thể đi được”
“Ừm, không sao có thể để sáng mai chúng ta nói chuyện cũng được”
“Được!”
“…”
Cúp máy Lạc Ân Nghiên ôm tập hồ sơ tiến ra ngoài, vừa bước ra khỏi công ty một chiếc xe porsche đậu ngay trước mặt, cô hiếu kì nhíu mày.
Một bóng dáng quen thuộc bước xuống, người thanh niên tay đút túi quần thản nhiên đi lại, trong miệng còn nhai kẹo nhìn qua có thế thấy dáng vẻ bất cần của cậu.
“Chị đi đâu vậy?”
“Sao lại ở đây? Không ở công ty sao?”
“Nhớ chị thôi! Mà chị đi đâu vậy?”
“Tôi đi gặp khách hàng”
“Em đưa chị đi được không?” Nghe qua giống như câu hỏi nhưng chỉ có Lạc Ân Nghiên biết đây như một câu khẳng định.
Cô mà từ chối thì chắc có lẽ tên này sẽ bám dính lấy cô không buông mất.
“Được rồi”
Âu Thành Triệu đi lại mở cửa cho cô lên xe rồi nhanh chóng đi vòng về phía ghế ngồi của mình, Lạc Ân Nghiên ngồi trên xe đang tính thắt lại dây an toàn thì bị người kế bên đẩy tay ra.
Cậu nghiên người, nhẹ nhàng từ tốn thắt lại dây an toàn cho cô, nhìn thấy cảnh này Lạc Ân Nghiên không khỏi buồn cười, cô bất lực nhìn người thanh niên đang làm trò trước mặt mình, trong ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều khó thấy.
Không nhịn được, cô đưa tay lên xoa lấy cái đầu nhỏ nhỏ đầy tóc trước mặt mình, trên môi vẫn luôn giữ độ cong nhất định.
“Khéo làm trò quá”
Âu Thành Triệu nhìn cô rồi cũng cười theo.
Chu chu mỏ nũng nịu nói.
“Chị cho em vô gặp khách hàng với chị nha”
Lạc Ân Nghiên nhướn mày, không nói, cô cứ im lặng nhìn ra ngoài một lúc.
Thấy sự im lặng này Âu Thành Triệu liền biết cô đang chần chừ suy nghĩ, cậu liền dụi cái đầu nhỏ của mình vào hõm cổ cô, lắc qua rồi lắc lại như một con chó nhỏ đáng yêu mong được chủ cưng nựng vuốt ve.
Nhìn cậu nhõng nhẽo cô cũng hết cách đành chấp nhận.
“Được rồi, bây giờ đi thôi, tới muộn sẽ không hay”
“Được”
Dứt lời Âu Thành Triệu nhướn người hôn lên má cô một cái, phát ra một tiếng “chụt”.
Cảm nhận được cái ướt trên khuôn mặt mình, Lạc Ân Nghiên liền đẩy người thanh niên bên cạnh ra, tay đưa lên lau đi cái má ướt ướt của mình.
Cũng không quên quay qua nhéo mũi cậu cưng chiều, mỉm cười dịu dàng nói.
“Không đùa nữa đi thôi”
Nói xong chiếc xe lăn bánh ra khỏi công ty.
Trước một nhà hàng to lớn được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu với nhưng hoạ tiết sắc sảo cùng những chi tiết mạ vàng sáng chói.
Lạc Ân Nghiên trên xe bước xuống, tay cầm theo túi xách nhỏ của mình, cùng lúc đó Âu Thành Triệu cũng xuống theo cô, khoá xe lại cậu liền đi nhanh tới tay vòng lấy ôm cái eo nhỏ bé.
Hai người tiến vào nhà hàng, Lạc Ân Nghiên nói vài câu với nhân viên xong liền được dẫn tới một căn phòng kín với kiến trúc xa hoa đắt tiền.
Rất nhanh cô liền thấy được một người đàn ông chững chạc nhìn qua có thể đoán anh ta tầm 25 26 tuổi, Lạc Ân Nghiên chỉn chu lại trang phục của mình, Âu Thành Triệu đứng phía sau, thấy hành động này thì cười thầm trong lòng.
Sửa soạn xong Lạc Ân Nghiên chậm chạp bước vào, người đàn ông kia nghe tiếng động quay qua không nhanh không chậm liền nhận ra cô.
Anh đứng dậy mỉm cười hiền hoà, giọng nói nam tính của một người trưởng thành vang lên.
“Cô đến rồi sao?”
“Vâng ạ!”
“Chào cô! Tôi là Minh Ngạo Thiên chủ tịch công ty mỹ phẩm Tarte, rất hân hạnh được gặp cô”
“Chào anh tôi là Lạc Ân Nghiên giám đốc công ty mỹ phẩm Prioritize beauty”
Nói xong cô gật đầu lễ độ đưa tay ra bắt lấy tay người đàn ông trước mặt.
Mà Âu Thành Triệu đứng kế bên thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, răng nghiến lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông như muốn ăn thịt.
Tay cậu nắm lại rồi dãn ra, đầu nghiên một cái vang lên một tiếng “rắc” của khớp cổ.
Minh Ngạo Thiên cảm thấy đột nhiên rợn người, rõ ràng phòng không có bật máy lạnh nhưng anh lại cảm thấy một nguồn không khí lạnh buốt thổi đến làm anh rùng mình trong giây lát.
Lúc này ánh mắt mới phát giác ra sự hiện diện của người thanh niên kế bên.
“Đây là…?”
Lạc Ân Nghiên nhìn theo cái nhìn của anh thì mỉm cười gượng gạo.
“À đây là…”
“Xin tự giới thiệu, tôi là người yêu của chị ấy” Cậu khoanh tay lại nhếch lên một nụ cười đáo để rồi quay ngoắc đi giống như một đưa con nít đang giận dỗi.
Lạc Ân Nghiên nhìn hành động này của cậu thì cạn lời.
Cô sợ không may cậu lại phá hỏng buổi gặp khách hàng này thì chắc cô phát điên mất, Lạc Ân Nghiên vòng tay nhéo vào mảng da phía sau lưng người thanh niên khiến cậu “shhh” lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn tròn, miệng kêu a a.
Minh Ngạo Thiên chứng kiến khung cảnh hài hước này thì bậc cười không thôi.
Giọng nói lãnh đạm vang lên phá vỡ bầu không khí vui nhộn.
“Thôi được rồi, chúng ta cùng ngồi xuống bàn việc thôi”
Lạc Ân Nghiên bấy giờ mới buông Âu Thành Triệu ra, cô ngồi xuống bàn đối diện với Minh Ngạo Thiên, cậu khi được cô thả tự do cũng nhanh chân như sợ ai dành mất chỗ, chạy lại ngồi kế bên cô.
Lúc này hai ba nhân viên bê ra vài khay đồ ăn, toàn là những món đắt tiền, Lạc Ân Nghiên nhìn thấy thì có đôi chút choáng ngợp.
Kinh tế hiện tại của cô khá khó khăn, lâu lắm rồi chưa được ăn nhưng món ăn ngon đắt tiền như thế này, Lạc Ân Nghiên âm thầm nuốt nước bọt của mình.
Mà Âu Thành Triệu ngồi kế bên không có biểu cảm gì, nhếch môi cười một cái khinh thường, những món này cậu đã ăn chán ngấy cả rồi, chả có gì đặt biệt.
“Ừm tôi có kêu đồ ăn ra trước rồi.
Hai người ăn đi, rồi chúng ta cùng bàn chuyện” Minh Ngạo Thiên nói.
“A…cảm ơn anh nhé.
Thật sự tôi không nghĩ anh lại kêu nhiều món như vậy, lần sau gặp chúng ta uống vài ly nước là được rồi”
“Đừng khách sao, dù gì cũng là đối tác làm ăn lâu dài mà”
Bỗng nhiên Âu Thành Triệu chen vào, cất lên giọng điệu mỉa mai.
“Có gì hay ho”
Lạc Ân Nghiên bất động, ánh mắt len lén nhìn lên biểu cảm của Minh Ngạo Thiên, mỉm cười gượng gạo rồi quay sang lườm Âu Thành Triệu với ánh mắt dữ tợn.
Ánh mắt này của cô khiến cậu hơi rụt người lại, biết điều ngồi co lại im lặng.
Tay cầm đũa khép nép gắp đồ ăn, giả vờ bỏ lơ ánh mắt muốn đánh cậu của cô.
Thấy Âu Thành Triêu ngoan ngoãn một chút, Lạc Ân Nghiên mới quay qua mỉm cười thân thiện với Minh Ngạo Thiên.
“Về dự án, không biết anh có cảm nghĩ hay là ý muốn như thế nào không?”
“Ừm mấy ngày qua tôi có xem tin tức của công ty cô”
Khuôn mặt cô trầm xuống, ngón tay quấn chặt vào nhau.
“À vâng”
“Ừm thật sự thì tôi cũng rất có cảm tình về thương hiệu của công ty.
Trước đây tôi cũng rất muốn hợp tác, để tạo ra mà một siêu phẩm nhưng mà không có cơ hội.
Cũng vì nổ ra thông tin kia, nên tôi mới có cơ hội gặp tổng giám đốc đây”
“Cảm ơn thành ý của anh”
“Về việc hợp tác, thì tôi cũng không yêu cầu gì to lớn.
Tôi sáu cô năm, cô thấy thế nào?”
Dừng một chút Minh Ngạo Thiên lại tiếp tục nói.
“Trong hoàn cảnh này với sự hợp tác của hai công ty có thể phần nào kéo lại được danh tiếng cho thương hiệu công ty cô.
Nhưng tôi nghĩ cô phải chịu thiệt thòi lớn, cũng phải mạo hiểm bỏ một số tiền lớn ra thì mới cứu vớt được phần nào bị thiệt hại”
Lạc Ân Nghiên vừa nghe vừa gắp đồ ăn cho vào miệng, tốc độ nhai chậm chạp.
Hầu như cô không thể cảm nhận được vị ngon ngọt trong các món ăn ở đây, mắt thất thần nhìn chằm chằm vào các món ăn suy nghĩ.
“Ừm nếu được vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Được hợp tác với công ty đứng top đầu mĩ phẩm đây là một niềm vinh hạnh cho tôi”
“Được, vậy hợp tác thành công tốt đẹp”
Hai người mỉm cười đưa tay ra bắt tay nhau.
Âu Thành Triệu từ nãy tới giờ đều nghe được cuộc trò chuyện.
Cậu ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trầm ổn, buồn bã của Lạc Ân Nghiên bỗng dưng dâng lên một cảm giác không dám nhìn, cái đầu nhỏ cúi xuống, tay cầm cây đũa chọc chọc vào bát, trong mắt cậu chứa đựng một cảm xúc khác lạ mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.
Buổi ăn nhanh chóng được kết thúc trong sự hoà thuận.
Lạc Ân Nghiên đứng lên, cúi đầu lễ phép chào tạm biệt Minh Ngạo Thiên, khi thấy anh đi khuất, cô thả lỏng người, thở một hơi dài mệt mỏi quay người đi ra khỏi nhà hàng.
Cô không nghĩ rằng có một ngày mình phải đi trông chờ vào một sự hợp tác hay giúp đỡ của một công ty khác để có thể vớt lấy công ty mình, Lạc Ân Nghiên cảm thấy thất vọng về bản thân tràn trề, mặc dù hợp tác thành công nhưng cô cũng không có một chút gì đó vui trong lòng.
Âu Thành Triệu rảo bước theo phía sau, thấy bóng lưng mệt mỏi của cô, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, lặng lẽ liếc nhìn.
Dừng lại một chút, ổn định lại tinh thần rồi nở ra một nụ cười vui vẻ chạy lại gần Lạc Ân Nghiên, tay đan vào bàn tay nhỏ bé của cô.
“Hợp tác thành công rồi.
Chúc mừng chị nha!”
Cô quay sang nở nụ cười dịu dàng, tay xoa lên cái đầu nhỏ, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp.
“Đi về thôi nào”.