Cá Cược Tình Yêu

Chương 64: Chương 64




Kể từ 1 tháng.
Từ lúc hai người làm hoà, Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu ngày nào cũng sống trong ngọt ngào hạnh phúc.

Cô càng ngày lại cưng chiều cậu hơn, Âu Thành Triệu cũng dựa vào đó mà lúc nào cũng làm nũng bên cạnh cô.

Sáng sớm cậu đi làm là bộ dạng bất cần đời, nghiệm chỉnh.

Nhưng tối về lại trở nên ngoan ngoãn, chuyên làm trò nghịch ngợm.

Lạc Ân Nghiên cảm thấy giống như mình đang nuôi một đưa trẻ trong nhà vậy.
Hôm nay lúc cô đi làm về, Âu Thành Triệu vẫn như thường ngày, cậu là người về sớm trước nên bữa cơm tối hầu như tất cả đều là cậu nấu.

Trong lúc cô đang loay hoay làm việc ở ghế sofa thì Âu Thành Triệu đi lại, cậu ngồi xuống đầu dựa vào bờ vai thanh mảnh.

Nhắm mắt hưởng thụ kh.oái cảm ngọt ngào, hít một hơi cậu chậm rãi nói nhỏ nhẹ.
“Chị à!”
Lạc Ân Nghiên quay đầu qua nhìn cậu, nở một nụ cười cưng chiều, bàn tay nhỏ bé đưa lên xoa lấy mái tóc nâu mềm mại kia.
“Sao vậy?”
“Ừm sắp tới…là sinh nhật em đó!”
“Vậy sao?”
Nghe câu nói thản nhiên như không của cô, cậu ngẩng đầu dậy, hai mắt nheo lại tủi thân.

Mà Lạc Ân Nghiên thì vẫn không nhìn lấy cậu một lần, mắt đeo kính, dán chặt vào màn hình sáng trưng, tay gõ lạch cạch trên bàn phím.

Âu Thành Triệu tức giận trong người, cậu cầm lấy máy tính nhấc bổng rồi bỏ ra phía sau mình.

Quay người đối diện với cô, giọng trách móc.
“Vậy sao là như thế nào? Chị không có quà tặng em sao? Chẳng hạn như chiếc nhẫn kim cương chẳng hạn”
Nhìn dáng vẻ trẻ con này, bất giác Lạc Ân Nghiên lại phụt cười thành tiếng.

Tay cô đưa lên nhéo mạnh cái má lắc lư, môi cong lên nụ cười dịu dàng mà vui vẻ.

“Cậu giàu vậy cần gì phải cần tôi tặng nhẫn kim cương”
“Gì chứ? Nhưng em muốn chị tặng”
Nói xong cậu nhào vào người cô ôm lấy thân thể nhỏ bé, sau lại quay đầu nằm trên đầu gối Lạc Ân Nghiên.
Cô mỉm cười ôn nhu nhìn chàng trai mà mình yêu, tay vuốt nhẹ mái tóc xoã xuống trán của cậu lên.

Lạc Ân Nghiên không có trả lời câu nói của cậu, cô chỉ dùng ánh mắt nhu tình nhìn Âu Thành Triệu không rời.
Âu Thành Triệu cũng cảm nhận ánh mắt nóng bỏng như lửa kia của cô, hai ánh mắt lúc này nhìn nhau như chỉ chứa một mình đối phương.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy trái tim mình đập thịch thịch không biết tại sao.

Cậu đưa lên cầm bàn tay đang vuốt loạn xạ kia, đưa lên môi mình từng chút hôn nhẹ nhàng.

Lạc Ân Nghiên như một đoá hoa vậy, trên người cô lúc nào cũng mang một mùi hương đặc trưng, đến cả bàn tay này của cô cũng mang một hương thơm man mát của hoa hồng.

Âu Thành Triệu hít lấy hít để bàn tay ấy, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Chị không tổ chức sinh nhật cho em thật sao?”
“Ừm…”
“Chị đúng thật là vô tâm mà!”
Nói xong cậu giận dỗi quay đầu ra ngoài, Lạc Ân Nghiên thấy cảnh này thì cười trừ.
“Tôi còn không biết cậu sinh ngày bao nhiêu đấy”
“Đúng rồi! Người vô tâm như chị thì biết ai”
Âu Thành Triệu bật người dậy khỏi người cô.

Cậu đứng lên ánh mắt không quên liếc xuống cô gái bên cạnh, hừ lấy một tiếng xong bước thẳng vào phòng, tay còn cố ý đóng mạnh cánh cửa khiến nó phát ra một tiếng “rầm” vang dội.
Chứng kiến cảnh này, cô không khỏi buồn cười.

Lắc đầu, với lấy cái máy tính bên cạnh, mắt lại bắt đầu tập trung làm việc như không có gì.
Âu Thành Triệu về phòng, đóng xầm cửa phòng lại.

Không biết tại sao cậu lại cảm giác khó chịu không thôi, tay nắm tóc mình giật giật song lại thở hồng hộc bực tức.


Ngồi xuống giường,không kiềm chế được cảm xúc của mình, bàn tay siết chặt đấm vào cái nệm mềm mại, chân đá loạn xạ khiến chiếc chăn bị bay xuống nền gỗ.

Cậu hét lên nột tiếng lớn, cũng may phòng cách âm rất tốt nên chắc chắn Lạc Ân Nghiên sẽ không nghe được tiếng hét khủ,ng bố này của cậu.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ngồi bật dậy, mang tâm trạng bực dọc nhấc máy mà không nhìn tên, giọng nói lạnh lùng như chứa cả bão dông.
“Ai?”
“Gì? Em đang nói chuyện với ai vậy?”
Nhận thấy được giọng nói quen thuộc của Châu Ái Nghi.

Âu Thành Triệu mới nhẹ giọng xuống một chút, nhưng trong giọng nói vẫn nghe được có chút tức giận.
“Chị à? Gọi em có việc gì không?”
“Nghe nói sắp sinh nhật em? Bữa đấy có muốn món quà gì không? Hay tới nhà chị đi, chị sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho em”
“Đến chị còn nhớ sinh nhật em mà sao…” Nói giữa chừng Âu Thành Triệu sực nhớ gì đó, xong lại im lặng không nói.

Châu Ái Nghi cũng nhận ra được sự bất thường, thấy cậu đang nói thì đột nhiên im như hến, cô thắc mắc hỏi.
“Mà sao gì?”
“Không có gì! Bữa đó em sẽ tới nhà chị nhé”
“Ừm, để chị tặng món quà bất ngờ cho cậu”
“Được!”
“…”
Âu Thành Triệu cùng Châu Ái Nghi ngồi nói chuyện một lúc lâu.

Vì có việc bận nên Châu Ái Nghi là người cúp máy trước.
Quăng cái điện thoại lên đầu tủ, Âu Thành Triệu ngã người ra giường, hai đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà.

Cậu đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ, bây giờ cũng đã gần 11 giờ, chắc có lẽ giờ này cô đã đi ngủ không chừng.

Cậu ngồi dậy nhanh chân chạy quá căn phòng kế bên.
Vừa mở cửa phòng đúng như cậu dự đoán, Lạc Ân Nghiên đã ngủ mất xác từ bao giờ.


Mỗi đêm này Âu Thành Triệu đều phải chạy qua lén lút ngủ với cô, một đêm thiếu hơn Lạc Ân Nghiên thôi là đêm đó cậu sẽ mất ngủ tới sáng, mặc dù cậu giận Lạc Ân Nghiên nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ với cô thôi.
Âu Thành Triệu nhảy lên giường, chui người vào cái chăn ấm áp.

Nói là qua đây ngủ, như ý định của cậu chính là qua để giải toả d.ục vọng một tháng nay.

Nói có vẻ hơi khó tin nhưng từ lúc hai người làm hoà Âu Thành Triệu vẫn chưa có cơ hội gần gũi chính thất với cô.

Cậu nằm sâu trong chăn khiến nó phồng lên to lớn, bàn tay đặt lên gò bông xoa nhẹ, tay không kiên dè kéo thẳng áo ngủ của Lạc Ân Nghiên lên, áo nhỏ màu hồng nhạt được bài lộ ra bên ngoài.

Nhưng trong không gian quá tối, Âu Thành Triệu hoàn toàn không thấy được cái gì, cậu chỉ hành động theo cảm tính của mình, vì quá quen thuộc với cơ thể mọng nước này nên cũng không có gì khó khăn lắm.
Lúc này trên đầu vang lên một tiếng kêu nhỏ nhẹ.

Trong không gian tối bất ngờ lại có ánh sáng lấp ló trên đầu, ngước lên nhìn Âu Thành Triệu liền thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt lúc này đang híp lại nhìn cậu, trông có vẻ hơi ngái ngủ.
Âu Thành Triệu rướn người lên, hôn vào môi cô một cái nhẹ, một tiếng “chụt” phá vỡ bầu không khí yên ắng.
Lạc Ân Nghiên dụi mắt mình, giọng nói khàn khàn cất tiếng.
“Chả phải giận dỗi sao? Tối lại chui qua bên đây làm gì?”
“Muốn ngủ với chị”
Dứt lời cậu vùi gương mặt điển trai của mình vào hõm cổ thơm ngát, đây chính là nơi mà cậu thích nhất.

Lạc Ân Nghiên không nói, cô xoa nhẹ đầu cậu sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Nhưng không được bao lâu, Lạc Ân Nghiên lại cảm giác mát mát lạnh lạnh ở ng*c, còn có cái quần ngủ của cô đã bị cởi ra gần hết.

Cô nheo mắt lại khó chịu, tiếp tục mở ra lần nữa, Âu Thành Triệu lúc này đang cúi đầu vào hai bông hoa trắng nõn, trực tiếp m*t m*t không ngừng nghỉ, rất nhanh sau đó bông hoa của cô đã bị chi chít ửng đỏ lên.
Khi cảm thấy đủ, Âu Thành Triệu mời buông gò bông ra, cậu từ từ đặt những nụ hôn như bão táp xuống, từng cái từng cái được kéo dài xuống bụng cô, sau đó lại dừng lại nơi lỗ rốn.

Cậu hôn nhẹ lên cái vòng trong bé bé, rồi lại đưa lưỡi ra li*m nhẹ lên.
Lạc Ân Nghiên bị cảm giác kí.ch thích này ấp tới bất ngờ, cô “á” lên một tiếng, hai bàn tay đặt lên vai người thanh niên hơi siết chặt lại, người bỗng chốc lại cong lên.
“Âu Thành Triệu!”
Cậu không có trả lời mà vẫn tiếp tục hành động của mình, lần này môi lại bắt đầu lướt xuống tiếp tục dừng lại nơi bí hiểm, tay không nhanh không chậm kéo bỏ lớp che đậy cuối cùng trên người cô.

Một tay còn lại thì nhanh nhẹn cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người mình ra.
Bây giờ trên cơ thể cả hai, hoàn toàn đã bị bộc lộ trước ánh mắt nóng bỏng của đối phương.

Gương mặt Lạc Ân Nghiên đã trở nên ửng hồng từ bao giờ, mọi hành động của cậu bây giờ đều được cô thu hết vào đáy mắt.

Âu Thành Triệu nhìn cô, rồi nở một nụ cười quyến rũ, lưỡi le ra làm mặt trêu chọc.

Lạc Ân Nghiên nhìn cảnh này thì không kiềm được cười lên một tiếng, Âu Thành Triệu cúi đầu xuống, tay sờ lên mật hoa bí hiểm, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm vào nơi ngọt ngào ấy, bỗng nhiên cậu cúi đầu xuống hôn nhẹ lên.

Lạc Ân Nghiên giật mình, tay nắm chặt mái tóc của cậu, giọng nói bắt đầu có chút run rẫy.
“Âu…Âu Thành Triệu!”
Cô bây giờ có thể cảm thấy được cảm giác man mát phía bên dưới cơ thể của mình.

Lạc Ân Nghiên ngửa đầu, hai cánh môi mở ra he hé thở gấp, nhìn cô như một con cá chết đuối đang cô gắng hít lấy không khí dành giật sự sống.

Cảm giác thoải mái ấy đã trải qua rất lâu, cô có thể thấy được mình đang đi trên một con đường đầy hoa vậy, Lạc Ân Nghiên hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt ga giường, tấm lưng cong lên chứng minh cho một sự kích thích không kiềm được.
Âu Thành Triệu lúc này buông cô ra, cậu bò lên, mặt đối mặt với Lạc Ân Nghiên.

Môi cậu đã có chút ươn ướt không biết vì lý do gì, cậu cúi xuống thì thầm vào tai cô.
“Chị thích không?”
Lạc Ân Nghiên không che giấu thẳng thắng gật đầu trước mặt cậu.

Âu Thành Triệu vang lên một tiếng cười trầm thấp, cậu bây giờ cũng rất khó chịu, người anh em bên dưới từ lúc thấy thân thể tr.ắng nõn của cô đã ngẩng đầu dậy từ lúc nào, bàn tay cậu cầm lấy anh em trí cốt của mình vuốt nhẹ, môi hôn xuống cái má phúng phính mềm mại của cô.
Dụ.c vọng trong người đã trỗi dậy như một ngon lửa không có cách nào kiềm chế được, cậu đặt tiểu Thành Triệu ma xát nhẹ nhàng với cánh hoa ngọt ngào.

Tiếng thở d.ốc trầm thấp liên tục vang bên tai của Lạc Ân Nghiên, hai tay cô vòng lên cổ cậu kéo xuống, cánh một mọng nước chủ động tiếp cận với đôi môi ươn ướt của Âu Thành Triệu.
Cậu cũng nhiệt tình đáp lại sự chủ động k.ích thích này.

Giọng nói trầm đục đầy nóng bỏng.
“Em vào nhé? Hửm?”
Dứt lời, không đợi cô trả lời cậu chậm rãi tiến vào, vì lâu ngày hai người không có thân mật với nhau nên Lạc Ân Nghiên cũng không kịp tiếp nhận cảm giác căng cứng này, cô nheo mặt khuôn mặt có chút đau đớn.

Âu Thành Triệu cô gắng chậm nhất có thể để không khiến cô đau, bàn tay thô ráp đưa lên vuốt lấy má cô.
“Đau sao? Em sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhé”
Trải qua một thời gian cực hình, cuối cùng Âu Thành Triệu cũng đi vào được hết, cậu nằm sấp lên người cô thở ra một hơi mệt mỏi.

Hông bắt đầu từ từ đưa đẩy, tay Lạc Ân Nghiên từ cổ dời xuống ôm chặt tấm lưng vạm vỡ của người thanh niên, móng tay nhẹ nhàng cào nhẹ lên khiến Âu Thành Triệu một trận run rẫy.
Trong căn phòng quen thuộc, mấy ngày trước còn yên lặng, lạnh lẽo.

Giờ đây nó đã tràn đầy không khí kí.ch tình lại ngọt ngào.

Tiếng kêu trầm thấp của cả hai liên tục vang lên, bên dưới nền nhà còn có một con chó nhỏ đang vẫy đuôi ngủ ngon lành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.