Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã

Chương 27-28



Chương 27: Chứng sợ hãi không gian giam cầm

Lãnh Tư Thần toàn bộ buổi sáng đều thất thần ngồi trên ghế xoay, rất nhiều lần muốn đem Hạ Úc Huân kêu lên hỏi chuyện, lại đành nén xuống.

Rốt cuộc, ngay lúc Annie lại đưa cà phê, Lãnh Tư Thần lạnh mặt hỏi một câu: “Hạ Úc Huân đâu?”

Annie lập tức thật cẩn thận mà trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tới.”

Nếu Tiểu Hạ tới, loại nhiệm vụ nguy hiểm này còn phải giao cho một người yếu đuối như cô sao?

“Cái gì?” Lãnh Tư Thần mặt lạnh nhăn mày.

Nha đầu kia gần đây càng lúc càng làm càn, Tư Triệt đã trở lại, liền có thể hoàn toàn không đem mình để vào mắt sao?

Tưởng tượng đến cô hiện tại có thể đang ở chỗ Tư Triệt, anh liền có cảm giác buồn bực đến không thở nổi.

Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên.

Lãnh Tư Thần tâm tình bực bội nhận cuộc gọi:“A lô.”

“A lô, anh, là em đây.”

“Chuyện gì?”

“Có thể điều Tiểu Huân về cho tôi được không?”

Nhanh như vậy liền muốn người rồi sao? Lãnh Tư Thần càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.

“Như thế nào? Người anh sắp xếp cho em không hài lòng?” Lãnh Tư Thần ra vẻ không biết.

“Anh , người biết rõ mà.”

“Tư triệt, về điểm này, em tốt nhất công tư phân minh, đem cô để ở bên cạnh cũng không phải chuyện tốt gì.”

“Anh, em cũng là vì tốt cho anh a, anh cùng chị dâu sắp sửa đính hôn, đem cái tiểu nha đầu say mê anh để ở bên cạnh, không sợ chị dâu ghen?” Lãnh Tư Triệt nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà nói.

“Là cô ấy nói với em như vậy sao? Em đưa điện thoại cho cô ấy!” Thanh âm Lãnh Tư Thần nổi lên gió lốc.

Lãnh Tư Triệt đầu bên kia lộ ra vẻ hoang mang, nói: “Đưa cô ấy nghe điện thoại? Anh không phải là cho rằng cô ấy đang ở đây đó chứ? Chuyện này hoàn toàn là chủ ý của bản thân em, Tiểu Huân cũng không biết, trên thực tế, buổi sáng em có đề cập qua với cô ấy một lần, lúc ấy cô ấy cũng không đồng ý.”

“Cô ấy không ở đó? Lại chơi đùa ở đâu rồi?” Lãnh Tư Thần nhíu mày.

“Cô ấy đêm qua uống say, lại sợ bác trai trách mắng, liền đến chỗ em tá túc một đêm, cho nên buổi sáng chúng em cùng nhau đến công ty, cô ấy đi lên trước em a! Chẳng lẽ cô ấy bây giờ còn chưa tới công ty?” Lãnh Tư Triệt bắt đầu lo lắng.

“Anh thấy em cũng đừng muốn người của anh, dứt khoát cho cô ấy một phần đơn xin từ chức, anh không cần một nhân viên không có trách nhiệm như vậy.”

Đầu bên kia điện thoại Lãnh Tư Triệt trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên kinh hoảng nói: “Xong rồi, cô ấy hẳn không phải là không thấy bảng cảnh báo thang may đang sửa chữa chứ…”

Lãnh Tư Thần bị nhắc nhở cũng vừa nghĩ tới, theo chỉ số thông minh của cô ấy, loại sự tình này khả năng 90% trở lên.

“Đáng chết……”

“Hẳn là không có chuyện gì lớn chứ, chỉ là bị nhốt ở thang máy hẳn cũng không có nguy hiểm, hiện tại gọi điện thoại báo cho nhân viên bảo trì nhanh chóng, rất nhanh là xong…… Alo…… Alo? Anh?”

“Nha đầu kia mắc chứng sợ không gian giam cầm!”

Lãnh Tư Thần nói xong lập tức cắt đứt điện thoại hướng dưới lầu chạy tới.

Vừa chạy vừa gọi điện thoai cho Hạ Úc Huân, kết quả cho thấy đối phương tắt máy, một hơi đem điện thoại đều quăng rơi xuống đất.

Vội vàng tìm tới nhân viên bảo trì.

Lãnh Tư Thần vẫn luôn ở cửa thang máy nóng nảy đi qua đi lại, vừa bực bội mà lôi kéo cà vạt.

Trong lòng nghĩ chờ nha đầu kia ra nhất định phải hung hăng đánh cô một trận.

Chờ thang máy hoạt động lại, đã sắp đến giờ tan ca.

Trong nháy mắt khi thang máy mở ra, trong một góc, Hạ Úc Huân cuộn tròn thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều mướt mồ hôi…

Lãnh Tư Thần hô hấp cứng lại, lập tức bước đi vào, động tác có thể nói rất ôn nhu ôm cô ra, những lời nói hung ác vừa rồi đều vứt ra sau hết rồi.

Thân thể nho nhỏ của cô ở trong lòng anh run rẩy đến mức không thành bộ dáng gì, thần trí mờ mịt nỉ non: “Mẹ, đừng đánh con, đừng bỏ Tiểu Huân lại…… Cứu cứu tôi với, cứu cứu tôi với, rất tối, rất lạnh…… A Thần…… A Thần tôi sợ quá……”

Lãnh Tư Thần tâm xoắn thành một đoàn, nói: “Tiểu Huân ngoan, không có việc gì, tôi ở đây!”

Chương 28: Hạnh phúc tới quá đột nhiên

Hạ Úc Huân rất nhanh được đưa đi bệnh viện, cơn sốc hôn mê lặp đi lặp lại rất nhiều lần, làm kiểm tra, truyền nước biển, dùng thuốc an thần.

Từ đầu tới cuối cô vẫn luôn nắm tay Lãnh Tư Thần không chịu buông ra, chỉ cần anh hơi động một chút, cô đều sẽ bừng tỉnh, sau đó không ngừng bị bóng đè nói mớ.

Nửa đêm, một ngày mệt mỏi, Lãnh Tư Thần rơi vào đường cùng đành phải nằm nghiêng bên người cô nghỉ ngơi một lát, vừa thuần thục mà cvỗ vỗ sau lưng, vừa trấn an, nói: “Đã không có việc gì, đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ……”

Ngoài cửa, Lãnh Tư Triệt dựa vào vách tường lạnh lẽo, trắng đêm vô miên.

Anh, anh thật ngu ngốc, anh là thật sự chán ghét cô ấy sao?

Anh cơ hồ đã lừa gạt mọi người, thậm chí ngay cả bản thân anh……

Buổi sáng ngày hôm sau.

Hạ Úc Huân nửa mộng nửa tỉnh, hoạt động thân mình muốn xoay người một cái, lại phát hiện vòng eo bị ai đó giữ không có biện pháp nhúc nhích, muốn duỗi duỗi cánh tay đá đá chân, cánh tay cùng chân cũng bị ngăn chận?

Đây là có chuyện gì? Quỷ áp thân trong truyền thuyết sao?

Tiếp tục động……

Kết quả, giây tiếp theo, cả người đều bị một vòng tay ấm áp gắt gao ôm vào lồng ngực.

Lãnh Tư Thần ôm lấy cô, vẫn vỗ nhẹ phía sau lưng cô, nỉ non: “Không có việc gì, đã không có việc gì, ngoan, đừng lộn xộn, ngủ……”

Hạ Úc Huân trợn tròn hai mắt, đối diện với áo sơ mi trắng hơi mở rộng cùng lồng ngực cường tráng bên trong áo sơ mi của dối phương.

Ách…… Xuân…… Mộng xuân?

Cọ một chút, lại cọ một chút…… Rốt cuộc dịch ra được một khoảng ngẩng đầu nhìn rõ mặt người kia.

Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, Hạ Úc Huân lập tức dùng tay che miệng lại, hít hà một hơi.

Soái ca! Hơn nữa là siêu cấp soái ca! Càng hơn nữa là một siêu cấp soái ca đang ngủ!

Lông mi như cánh bướm thật dài như được khảm lên, chiếc mũi cương nghị còn tinh xảo hơn cả điêu khắc, đôi môi mỏng sắc bén như lưỡi dao gợi cảm hết thuốc chữa, cả khuôn mặt dưới ánh nắng chiếu rọi tuấn mỹ như đúc.

Khiến trái tim cô khó có thể chịu nổi chính là, soái ca sáng sớm đem chính mình ôm vào trong ngực bình yên đi vào giấc ngủ cư nhiên là —— Lãnh Tư Thần!

Kinh —— đảo —— hãi —— lãng ——

Hạnh phúc quả thực tới quá đột nhiên……

Cô đang suy xét có nên đi chùa thắp hương bái Phật cảm tạ một chút, bởi vì mấy ngày nay mỗi lần ngủ dậy đều có thể nhìn thấy soái ca, đây thật sự là quá thần kỳ.

Nằm mơ, mình là đang nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ!

Hạ Úc Huân vừa nhắm mắt lại vừa tự mình thôi miên không muốn tỉnh lại.

Chính là, đôi tay chống lại lại sờ vào nơi truyền đến tiếng tim đập có tiết tấu mạnh mẽ mà có lực, hoàn toàn nhiễu loạn thần trí của cô……

Nếu là mơ, vậy cũng quá chân thật đi? Quả thực là giấc mộng 4D……

Hạ Úc Huân lén mở to mắt lần nữa.

Lãnh Tư Thần còn đang……

Nhắm mắt lại mở, nhắm mắt lại mở, cứ thế lặp lại, cư nhiên vẫn luôn êm đẹp mà nằm ở đó, nằm bên cạnh mình, rõ ràng chán ghét mình như vậy, thế nhưng lại thân mật mà ôm lấy chính mình……

Cô thật cẩn thận mà vươn đôi tay nhỏ có chút run rẩy chạm lên……

Lông mày, mũi, môi, cằm, à…… Hầu kết……

Lần đầu tiên gần gũi nhìn anh như vậy, cho dù đang nằm mơ cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

“Nhìn đủ chưa?” Người đàn ông đang bị cô giở trò đột nhiên mở to mắt.

Đồng tử Hạ Úc Huân co rụt lại, sợ tới mức tâm can phù phù phù phù thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra, vỗ ngực lắp bắp nói: “Nhìn, nhìn đủ rồi……”

Nhưng, vẫn chưa sờ đủ.

Hạ Úc Huân hoàn toàn là theo bản năng mà trả lời, nửa câu sau thiếu chút nữa trực tiếp từ trong miệng vọt ra, rất may đúng lúc dừng lại và nuốt xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.