Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã

Chương 5-6



Chương 5: Xem chuyện tốt cô làm

Âu Minh Hiên dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên, đứng ở trước mặt Hạ Úc Huân lên án, “Chính cô nhìn nhìn xem chuyện tốt cô làm!”

“Ách…… Đây…… Đây là cái gì? Ngón tay? Băng keo cá nhân?” Hạ Úc Huân nhìn ngón trỏ của anh dán băng keo cá nhân càng thêm mơ hồ.

“Tôi bị thương! Bị cô cắn! Tay đứt ruột xót! Cô có biết đau thế nào không?” Vẻ mặt Âu Minh Hiên bi thương nhìn cô, giống như cô làm chuyện xấu lớn lắm.

“Không…… Không thể nào! Không nghe nói qua tôi uống say sẽ cắn người a? Tửu phẩm của tôi luôn rất tốt……” Câu cuối cùng của cô nói ra có chút chột dạ.

“Tửu phẩm của cô tốt?” Âu Minh Hiên nhướng mày, lên giọng nói.

“Cứ cho là tôi không tốt! Vậy anh muốn như thế nào!” Hạ Úc Huân bất chấp tất cả hỏi.

“Cô cắn tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi!” Âu Minh Hiên gằn từng chữ một mà nói.

Vừa rồi là thiếu chút nữa, hiện tại thế giới của Hạ Úc Huân hoàn toàn tan thành mây khói……

“Chịu trách nhiệm? Này…… Đùa giỡn cái gì vậy?” Hạ Úc Huân vẻ mặt như vừa gặp quỷ.

“Hạ Úc Huân, cô không phải rất có khí phách sao? Như thế nào? Chính mình gây chuyện, còn không dám thừa nhận?” Âu Minh Hiên đột nhiên cúi người lại đây.

“Ai nói tôi không dám thừa nhận! Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm! Cho anh!” Hạ Úc Huân thẹn quá hóa giận mà đem một ngón tay đưa đến trước mắt anh.

“Làm cái gì?” Âu Minh Hiên hơi đứng dậy, nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn của cô.

“Cho anh cắn a! Anh không phải muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao? Anh cũng cắn tôi một cái, chúng ta thanh toán xong!” Hạ Úc Huân hừ một tiếng.

Âu Minh Hiên dở khóc dở cười nhìn ngón tay kia, nói: “Ai muốn cắn cô? Cô cho rằng tôi cũng giống cô thuộc họ nhà chó sao! Bất quá…… Nếu cắn ở chỗ khác, tôi thật ra có thể suy xét một chút!”

Trải qua tối hôm qua, anh bỗng nhiên giật mình phát hiện Hạ Úc Huân cư nhiên rất quyến rũ.

Nha đầu này ngày thường không có việc gì làm đem chính mình biến thành cô gái xấu vô địch?

“Âu Minh Hiên! Anh thật là không tiết tháo!” Hạ Úc Huân kéo lại cổ áo ngủ, dùng sức cậy mạnh tránh thoát gông cùm xiềng xích hai tay anh, bò xuống giường.

Tuy rằng tính cách cô tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, giống hệt đàn ông, chỉ là, hiện tại loại tư thế này không khỏi quá ái muội, theo sinh vật học mà nói, cô tốt xấu gì cũng là phụ nữ?

Âu Minh Hiên vừa nghe lời này, lập tức cau mày tới gần một bước, nói: “Tối hôm qua là ai cường ngạnh lôi kéo tôi không buông, còn muốn bắt tôi trở về làm sơn trại tướng công?”

Trong lòng Hạ Úc Huân sóng to gió lớn, mẹ kiếp! Cô cư nhiên muốn lôi kéo học trưởng làm sơn trại tướng công! Hạ Úc Huân ngươi thật là quá cố chấp rồi!

“Là ai đem tôi ngã nhào trên giường, không cho tôi đi, bắt tôi ngủ cùng?” Âu Minh Hiên tiếp tục tới gần.

Hạ Úc Huân có chút chịu đựng không nổi, lảo đảo lui về phía sau.

“Là ai cả đêm ôm tôi không buông, còn chảy nước miếng lên người tôi?” Hai người đã gần gũi đầu chạm trán.

Anh anh anh, cô không còn mặt mũi gặp người!

“Cho nên, rốt cuộc là ai không tiết tháo a! Hạ Úc Huân?” Âu Minh Hiên cố ý kéo dài giọng điệu lúc kêu tên cô.

“Là tôi! Là tôi! Đều là tôi! Không tiết tháo nhất là tôi! Học trưởng, tôi sai rồi được không? Ngài rốt cuộc muốn như thế nào?”

Trời xanh a, lúc học đại học người này thi đấu tranh luận chính là đệ nhất danh, lần lượt nói đến mức đối thủ muốn phát khóc, cô hôm nay thật sự là đầu bị lừa đá, cư nhiên cùng anh nói như vậy! Quả thực là chết cũng xứng đáng!

Vì cái gì cô gặp được đàn ông một người hai người đều độc miệng như vậy? Cô thật là vẫn luôn là tiểu bạch thỏ đáng thương bị ném trong một bầy sói.

Âu Minh Hiên nhìn dáng vẻ của cô thiếu chút nữa phá ra cười.

Nha đầu này thật là càng nhìn càng đáng yêu.

Anh đối với tình yêu từ trước đến nay vẫn là thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đùa đùa giỡn giỡn, chưa bao giờ tin tưởng, cũng không trả giá chân tình, mà Hạ Úc Huân lại thuộc loại nữ sinh cực kỳ trung tính cởi mở, huống hồ cô lại vẫn luôn yêu say đắm thanh mai trúc mã của mình.

Cho nên, hai người ăn nhịp với nhau.

Ba năm đại học qua bọn họ tuy rằng thân mật khăng khít, nhưng anh vẫn luôn đối xử với cô như với một người em gái, chưa từng xem cô như phụ nữ, nếu không thời gian dài như vậy, nếu muốn phát sinh cái gì, đã sớm xảy ra rồi.

Vốn tưởng rằng vẫn sẽ như vậy mà qua đi, chính là hiện tại, trong một đêm lại dường như có vài thứ lơ đãng thay đổi.

Đêm qua nhìn thấy cô vì Lãnh Tư Thần kia mà thương tâm say khướt, anh lửa giận ngút trời, ngay cả chính anh cũng bị dọa.

Thật sự còn có thể chỉ xem như em gái mà thôi được sao?

Chương 6: Chết chắc rồi!

Hạ Úc Huân thấp thỏm nhìn Âu Minh Hiên đột nhiên không nói lời nào, nghĩ thầm anh sẽ không phải lại nghĩ ra cách gì ác độc để chỉnh chính mình đó chứ?

“Úc Huân, có rảnh đưa anh đi gặp cha cô một chuyến, coi như là đoái công chuộc tội!”

“Cái…… Cái gì? Gặp cha tôi sao?” Hạ Úc Huân cơ hồ thét chói tai.

Bọn họ rõ ràng cái gì đều không có làm a, vì cái gì muốn gặp trưởng bối? Vì cái gì vì cái gì a?

Việc này nếu như bị cha biết, còn không đánh gãy chân cô!

Còn có Tư Thần, bọn họ chẳng phải là càng không thể nào?

“Học trưởng, anh tha cho tôi đi! Tôi lần sau cũng không dám nữa!” Hạ Úc Huân rơi lệ thảm thiết kêu lên.

Đến lúc đó cầu xin cha tha thứ, không bằng hiện tại cầu xin học trưởng tha thứ còn hơn.

“Cô nghĩ đi đâu vậy!” Âu Minh Hiên bật cười, ngay sau đó thái độ khác thường, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Tôi chỉ là muốn cùng lệnh tôn học tập một chút võ thuật mà thôi.”

“A?” Hạ Úc Huân đột nhiên ngây ngẩn cả người, “Như thế nào đột nhiên muốn học cái này? Anh không phải bận bay tới bay lui, du sơn ngoạn thủy sao?”

“Ai nói tôi bay tới bay lui là vì du sơn ngoạn thủy? Tôi không thể là vì công tác sao?” Âu Minh Hiên nhếch nhếch khóe miệng.

Sau khi anh tốt nghiệp ra trường, anh vừa mới tiếp quản công ty gia đình, phải làm nhiều việc như vậy, đều bận đến mức sắp sửa hộc máu, cô cư nhiên còn tưởng rằng anh du sơn ngoạn thủy!

“Sao có thể……” Hạ Úc Huân yếu ớt nói thầm.

Cô căn bản không biết bối cảnh gia đình Âu Minh Hiên, chỉ biết là anh trên QQ còn đăng nhiều nơi và mô tô thì thay đổi mỗi ngày.

Bởi vì muốn cô tưởng tượng mình luôn theo chủ nghĩa lãng mạn trong dáng vẻ suy sút, cả ngày không làm việc đàng hoàng, một Âu Minh Hiên tây trang lịch lãm ngồi trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ bận rộn, thật sự là so với việc làm cô tưởng tượng chính mình trong dáng vẻ mặc váy còn khó khăn hơn.

Nói anh là nghệ nhân sống lang thang khắp nơi mãi nghệ chu du thế giới cô sẽ không sai biệt lắm mà tin tưởng……

Nếu Âu Minh Hiên biết ý nghĩ của cô, nhất định sẽ tức giận đến mức hộc máu ba ngàn thước.

Thấy sắc mặt Âu Minh Hiên không tốt, Hạ Úc Huân vội vàng bỏ qua đề tài này, nói: “Cha tôi không tùy tiện thu nhận người!”

Nói xong xoi mói nhìn từ trên xuống dưới đánh giá anh, sau đó phát hiện…… Kỳ thật dáng người thằng nhãi này thật đúng là rất không tồi.

Âu Minh Hiên cười nói: “Tôi biết, cô đã nói, hiện tại tinh võ quán bái sư học nghệ nhất định phải qua ba cửa ải.”

Hạ Úc Huân vẻ mặt đắc ý, “Đó là đương nhiên! Cha tôi hiện tại cùng tụ họp với họi quán Taekwon do giao đấu, đang chuẩn bị thu nhận vài đệ tử có tài năng thiên phú bồi dưỡng. Bất quá, dù sao thiên tài võ học trăm năm khó gặp giống như tôi đây thật sự thế gian hiếm có, muốn tìm một nguòi cũng không dễ dàng.”

“Thật chưa từng gặp qua một cô gái lấy việc đánh nhau làm tự hào!” Âu Minh Hiên đau đầu nhìn cô.

Hạ Úc Huân khinh bỉ liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên một cái, nói: “Anh loại đàn ông này sẽ không hiểu được, các người đều thích loại phụ nữ ôn nhu hiền thục, chim nhỏ nép vào người! Thật là nông cạn!”

Âu Minh Hiên sờ sờ cằm, nói: “Cũng…… Không hẳn vậy……”

“A? Anh mới vừa nói cái gì?”

“Không có gì! Cô rốt cuộc có muốn giúp tôi hay không a?”

“Giúp giúp! Vậy anh chuẩn bị khi nào đi a?”

“Thứ sáu này, chờ cô tan tầm, tôi đến công ty đón cô.”

“Được!” Hạ Úc Huân xoa xoa đầu tóc rối tung, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.

Vài giây sau, cô kích động nhéo cổ áo Âu Minh Hiên, nói: “Học trưởng, hôm nay thứ mấy trong tuần? Hiện tại mấy giờ?”

Âu Minh Hiên buồn bã nói: “Không cần hỏi, cô đã đến muộn.”

Hạ Úc Huân kêu thảm thiết một tiếng, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt vào toilet đánh răng, rửa mặt.

Hai phút sau, cô vẫn như vậy lao tới, “Học trưởng, quần áo của tôi đâu?”

Âu Minh Hiên nhàn nhã ngồi trên sô pha, tùy ý cô cúi người nắm cổ áo mình, không nhanh không chậm nói: “Cô định sẽ mặc bộ vải đỏ tối hôm qua kia sao?”

Hạ Úc Huân hai mắt trắng dã, nói: “Tôi chết chắc rồi……”

Tưởng tượng đến đôi mắt sắc bén lạnh băng đầy khinh bỉ vạn phần phức tạp của Lãng Tư Thần kia, Hạ Úc Huân đã muốn trực tiếp chui vào trong bụng mẹ.

Hạ Úc Huân cô không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ một ánh mắt của Lãnh Tư Thần là có thể khiến cô sợ tới mức toàn thân run lên.

Ai, hỏi thế gian, tình ái là chi, bất quá vỏ quýt dày có móng tay nhọn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.