Cả Đời Bảo Vệ Tổng Giám Đốc Trúc Mã

Chương 7-8



Chương 7: Nhổ cỏ cho anh ăn

Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Úc Huân giật mình, dù sao ở nơi như thế này việc chạm mặt người khác mà nói thật sự đủ phiền toái.

Âu Minh Hiên trấn định thản nhiên đi qua mở cửa, tiếp nhận đồ vật trong tay phục vụ, sau đó đi đến.

“Quần áo ——” Hạ Úc Huân vừa thấy trong tay Âu Minh Hiên có trang phục vận động cho nữ, lập tức phi như bay qua.

Đai lưng áo ngủ cởi ra được một nửa, xụi lơ nhớ tới trong phòng còn có người, vì thế dừng lại động tác.

Âu Minh Hiên dù bận vẫn ung dung chống cằm nhìn cô, nói: “Sao không tiếp tục?”

Hạ Úc Huân nghẹn đỏ mặt, nói: “Học trưởng, anh làm người tốt thì làm đến cùng được không? Kiếp sau làm trâu làm ngựa, tôi nhất định……”

“Được rồi, nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô kìa!” Âu Minh Hiên khó có được phối hợp mà xoay người lại.

Hạ Úc Huân trong lòng đem câu nói kia bổ sung hoàn chỉnh: Học trưởng, kiếp sau làm trâu làm ngựa, tôi nhất định nhổ cỏ cho anh ăn!



Thời điểm Hạ Úc Huân chạy như điên đến công ty cũng đã đến muộn ba giờ.

Hôm nay bầu không khí ở công ty tựa hồ có chút không thích hợp, tất cả mọi người đều vẻ mặt dáng vẻ khẩn trương như sắp lâm đại địch.

Cô ở thật xa liền nghe được trong văn phòng tổng giám đốc cuối hành lang truyền đến một trận tiếng bể vỡ, sau đó mắt thấy tổng giám bộ phận thị trường ngày thường khí phách hăng hái nay mặt xám mày tro mà đi ra, lúc ra chân có chút mềm nhũn.

“Tiểu Hạ! Tiểu Hạ cô đã tới! Mau tới đây!” Trợ lý Annie kích động mà hạ giọng kêu cô.

Hạ Úc Huân vội đi qua tìm hiểu tình huống, “Annie, xảy ra chuyện gì? Vương tổng anh ấy……”

Annie liếc mắt trừng cô một cái, nói: “Cô còn có tâm tư quan tâm sống chết của người khác! Bản thân khó giữ được cái mạng nhỏ này!”

“Ách, không thể nào…… Tuy rằng tôi đến muộn, nhưng tôi nhớ rõ sáng nay đại BOSS không có kế hoạch đi ra ngoài……” Hạ Úc Huân khẩn trương đẩy đẩy kính đen trên mũi mình cơ hồ che khuất nửa bên khuôn mặt kia lên.

Cô chức vị là bảo tiêu, kỳ thật chính là tuỳ tùng, trừ bỏ cần đi theo lúc ra ngoài, ngày thường cũng không có chuyện gì, đến trễ nhiều lắm thì bị trừ lương là được, như thế nào liền khó giữ được cái mạng nhỏ này?

Annie tức giận nói: “Cô mắt mù sao! Đi một đường cũng chưa nhìn ra tới? Đại BOSS hôm nay tâm tình đặc biệt kém, thiếu điều đều có thể tự bốc cháy, cô lại còn chế giễu, cư nhiên sắp tan tầm mới chạy tới, đây không phải va vào họng súng sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, Lãnh tổng sáng sớm tìm cô rất nhiều lần, cô lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít……”

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại nội bộ trên bàn công tác vang lên, Annie phi như bay qua, một giây cũng không dám trì hoãn nhấc máy lên, nói: “Vâng…… Vâng…… Cô ấy đã tới, được!”

Annie gác điện thoại, vẻ mặt đồng tình mà nhìn cô, giống như nhìn một người chết, nói: “Lãnh tổng cho gọi cô vào.”

Hạ Úc Huân bị ánh mắt Annie nhìn đến lạnh hết sống lưng, nói: “Ông chủ hẳn là sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà cùng tôi so đo chứ?”

“Tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, người không biết không biết sợ a!” Trên chỗ ngồi phía bên kia, Tần Phi Ly xoay ghế, đối mặt Hạ Úc Huân, dùng vẻ mặt bi ai thở dài.

“Anh mới không biết gì!” Hạ Úc Huân liền dùng tay dùng sức, đẩy mạnh ghế Tần Phi Ly xoay vòng vài cái, sau đó lăng nhiên không sợ mà đi về phía phòng làm việc tổng giám đốc.

Tần Phi Ly bị xoay chuyển đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa phun ra, nói: “Đồ phụ nữ dã man! Chúc cô có đi mà không có về!”

Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ mà đi qua, run rẩy tay gõ cửa hai cái.

Bên này mới vừa bước chân vào, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đầu tiên là cánh tay căng thẳng, tiếp theo thân thể đột nhiên bị một lực mạnh kéo vào, ngay sau đó sau lưng hung hăng ngã trên cánh cửa.

Cuối cùng, cùng với một thanh âm “Răng rắc” vang lên, cửa văn phòng bị khóa trái, hơi thở nguy hiểm che trời lấp đất xộc đến.

Chương 8: Bị vách tường chắn

Hạ Úc Huân hoảng hồn chưa định thần dựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt kinh sợ quay đầu nhìn cánh tay chống đỡ bên cạnh tai mình, sau đó xoay vặn cái cổ cứng đờ hướng về khuôn mặt một trời mây đen giăng đầy sấm sét ầm ầm…… Ách, Lãnh Tư Thần?

Hù chết cô, cái người này không hảo hảo mà ngồi trước bàn làm việc, làm gì đột nhiên đứng ở phía sau cửa dọa người?

Bất quá…… Cô đây xem như bị vách tường chắn sao?

Nếu không phải vẻ mặt của người nào đó thật sự là quá đáng sợ, lúc này cô còn tha thiết ước mơ hình ảnh cô làm con nai nhỏ chạy loạn.

Hiện tại sao, rõ ràng là sợ tới mức nai con chạy loạn……

Đối phương không nói một lời, hết sức chuyên chú mà tản ra lãnh khí, cô đành phải ho nhẹ một tiếng chủ động mở miệng: “Cái kia……BOSS, ngài tìm tôi có việc sao?”

“Cô đến muộn ba giờ.” Thanh âm Lãnh Tư Thần lạnh lẽo vang lên.

“À…… Là hai giờ năm mươi ba phút……” Người nào đó không biết sống chết mà biện giải.

“Tối hôm qua đi đâu?” Thần sắc Lãnh Tư Thần bất thiện liếc mắt đánh giá bộ quần áo mới trên người cô một cái, trước kia chưa từng thấy cô mặc qua, hơn nữa mác quần áo là nhãn hiệu rất đắt tiền, không có khả năng là chính cô mua.

Hạ Úc Huân rất nhanh mà chớp chớp mắt, ánh mắt dao động, nói: “Không…… Không đi đâu a!”

Lãnh Tư Thần cười nhạt một tiếng, tới gần hơn một chút, hỏi: “Vậy cô chột dạ cái gì?”

“Tôi nào có chột dạ!” Cô ương ngạnh phản bác.

“Cô mỗi lần nói dối sẽ nói lắp, trốn tránh ánh mắt tôi, chớp mắt tốc độ nhanh, lát sau bị vạch trần, ngón tay sẽ theo thói quen mà……” Lãnh Tư Thần nói tới đây, ánh mắt dừng trên tay cô.

Hạ Úc Huân theo anh ánh mắt xem qua đi, kinh hoảng thất thố mà buông ra giảo quần áo ngón tay.

Thật là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt người này cô một chút riêng tư đều không có!

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tối hôm qua đi đâu vậy? Vì cái gì không về nhà!” Lãnh Tư Thần kiềm nén tức giận lại hỏi một lần nữa.

Nhà cũ Lãnh gia sát cạnh nhà cô, Lãnh Tư Thần cực kỳ chăm chỉ, thường xuyên đọc sách đến thật khuya, cô đã từng vô số đêm mất ngủ, đặc biệt là khoảng thời gian mẹ cô vừa mới mất kia, mỗi lần chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp khiến người ta an tâm trong phòng anh.

Sau này, tuy rằng cô đã vượt qua được đau khổ, anh cũng dọn ra khỏi nhà cũ, lại thành chủ hộ trong trái tim cô.

Nhìn dáng vẻ Lãnh Tư Thần tối hôm qua là trở về nhà cũ, bằng không anh như thế nào biết cô không về nhà?

Hạ Úc Huân bị ngữ khí hùng hổ doạ người của anh chọc đến mức có chút thẹn quá hóa giận, buột miệng thốt ra: “Anh quản tôi đi đâu vậy, việc này có lien quan gì đến anh sao? Anh cho rằng anh là ai a, quản nhiều như vậy……”

“A, tôi là ai?” Lãnh Tư Thần cười nhẹ một tiếng, nói: “Hạ Úc Huân, tiền thưởng của cô tháng này……”

Hạ Úc Huân trong nháy mắt phi như bay qua ngăn anh nói câu kế tiếp: “BOSS! Ông chủ! Tổng giám đốc! Tôi sai rồi! Tối hôm qua tôi đi quán bar, bởi vì tâm tình không tốt, cho nên uống nhiều quá, chính là tôi không có ảnh hưởng đến công việc, tôi lần sau……”

Lãnh Tư Thần cắt ngang cô: “Tâm tình không tốt? Vì cái gì tâm tình không tốt?”

Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay nói: “Theo đuổi anh hai mươi năm cũng chưa đuổi được tới tay, mắt thấy liền phải để cho phụ nữ khác cuỗm mất đi, tâm tình tôi sao có thể tốt được chứ……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.