Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 38: Trốn tránh



Mạnh Tưởng mở cửa, kéo hành lý vào, Chung Tình mặt không thay đổi đi vào theo.

Chung Tình quét mắt quan sát căn phòng, đây là nhà Mạnh Tưởng, đồ nội thất đơn giản, bố cục chặt chẽ, khiến người ta có cảm giác cường ngạnh nam tính. Cô có chút kinh ngạc, vốn nghĩ trong phòng anh ít nhiều sẽ có cảm giác thở của Du Luyến Kinh, nhưng khi vào mới nhận ra, trong phòng chỉ có hương vị đàn ông thuần túy.

Mạnh Tưởng đưa tay ngăn cô, chỉ vào phòng vệ sinh, "Đi rửa mặt đi." Trên mặt cô vẫn còn vết máu, anh nhìn mà trong lòng đau đớn. Đây chắc chắn là máu của Chu Minh, nhưng vừa nghĩ đến tai nạn họ trải qua, vẫn cảm thấy kinh hãi.

Chung Tình vào phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lo âu, tóc tai hỗn độn, quần áo nhăn nhúm. Trên áo gió vẫn còn vết máu, cô nặng nề thở dài, nếu cô như thế này xuất hiện ở nnhà, bố mẹ nhất định sẽ sợ hãi. Cô cởi áo gió, rửa mặt, chải lại tóc, mới mang theo áo đi ra ngoài.

Mạnh Tưởng rót cho cô một chén nước sôi, ngồi trên sofa. Nhìn cô đi ra, khẽ vẫy tay, Chung Tình đi lại, ngồi đối diện với anh.

"Tiểu Tình, nếu không có chuyện gì nữa, thì đi tắm rửa rồi ngủ một giấc." Mạnh Tưởng đưa chén nước cho cô, nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, rất đau lòng.

Chung Tình cầm chén nước, do dự mở miệng, "Cám ơn anh." Cô cũng không muốn làm phiền anh, không muốn tạo ra hiểu lầm không cần thiết.

"Bạn bè lâu năm không cần khách khí." Giọng anh bình tĩnh, ánh mắt lại ẩn giấu rất nhiều cảm xúc, khiến Chung Tình hốt hoảng.

Mạnh Tưởng đi thu dọn phòng dành cho khách, Chung Tình ngồi trên sofa đánh giá căn phòng. Trong đầu vẫn chưa lấy lại tinh thần, Chu Minh, Mạnh Tưởng, khiến cô cả đêm rối loạn. Cô lắc lắc đầu, muốn ý nghĩ rõ ràng một chút, ngược lại lại càng rối rắm hơn.

Mạnh Tưởng ra ngoài, tựa vào cửa nói, "Cần anh giúp em tìm một bộ áo ngủ không?"

Chung Tình đột nhiên ngẩng lên, lắc đầu, "Em có rồi." Cô buông chén xuống, nhanh chóng kéo hành lý vào phòng.

Mạnh Tưởng đứng cạnh cửa, nghiêng người cho cô đi vào, Chung Tình đứng trong phòng, có chút hoảng hốt. Căn phòng này khiến cô có cảm giác quen thuộc, ra giường, rèm cửa đều màu tím nhạt, còn cả ngọn nến hương trên bản, đó là.... Chính cô tặng anh. Cô không dám nhìn tiếp, để mặc trái tim chậm rãi co rút, một hổi lâu mới mặt không đổi sắc xoay người nnhìn Mạnh Tưởng, "Cám ơn anh." Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn cô, chậm rãi giúp cô đóng cửa.

Chung Tình trừng mắt nhìn cánh cửa khép lại, cảm xúc mênh mông trong lòng, tất cả chỉ là trùng hợp.

Bên kia cánh cửa, Mạnh Tưởng vẫn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra rất nhiều cảm xúc, một hồi lâu mới chậm rãi đi vào thư phòng.

Chung Tình tìm quần áo tắm rửa, ra khỏi phòng, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Mạnh Tưởng tựa vào cửa sổ thư phòng hút thuốc, tâm tình khó có thể bình tĩnh, Chung Tình ngay ở căn phòng bên cạnh, gần trong gang tấc. Anh thật sự muốn hỏi rõ ràng những bí mật cô che dấu, nhưng anh biết, đêm nay cô đã rất hoảng sợ, không nên làm cô lo lắng nữa.

Anh cố gắng kềm chế khát vọng trong lòng, chậm rãi nhìn mẩu thuốc lá lập lòe trên tay. Anh ra khỏi phòng, nhìn cửa phòng tắm đã mở ra. Anh đến phòng cho khách, gõ cửa, "Tiểu Tình, anh vào được không?"

"Mời vào." Giọng Tiểu Tình vang lên.

Anh đẩy cửa vào phòng, Tiểu Tình đứng bên giường, cầm máy sấy nhưng có vẻ chưa tìm thấy ổ điện. Anh đi đến, nhận lấy máy sấy trong tay cô, xoay người cắm vào ổ điện ở phía sau bàn, sau đó đứng dậy đưa cho cô.

Chung Tình mỉm cười nhợt nhạt, bật máy sấy sấy tóc.

Mạnh Tưởng đứng bên người cô, lẳng lặng nhìn cô sấy tóc, tóc cô đã dài đến thắt lưng. Anh nhìn những sợi tóc đen nhánh bay nhẹ, ngây ngốc, khóe miệng ẩn ẩn một tia cười.

Chung Tình sấy xong tóc, rút phích cắm, đặt trên bàn.

Cô xoay người, thấy Mạnh Tưởng vẫn nhìn cô, cô cười cười, "Em muốn ngủ." Mạnh Tưởng nhìn cô, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Khi cửa phòng khép lại, nụ cười trên mặt Chung Tình chậm rãi rút đi. Cô càng ngày càng sợ ở một mình với Mạnh Tưởng. Trong mắt anh đầy thâm ý, khiến cô không dám nghĩ, anh rốt cuộc đã biết được những gì từ Mike?

Đêm đó, Chung Tình ngủ không yên, cô mơ rất nhiều, một người lại một người.

Cô mơ thấy Chu Minh lái xe về một nơi có rất nhiều ánh sáng, cô đứng bên đường kinh hãi hét chói tai, nhưng không thể gọi được anh quay lại.

Cảnh trong mơ thay đổi, cô mơ thấy Jessica nằm bất động trên giường, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, mà khuôn mặt hoảng sợ đứng bên giường kia đúng là mình.

Hình ảnh thay đổi, cô mơ thấy Chu Đồng, thấy anh đứng trên đỉnh núi mỉm cười với cô, nhưng hai chân anh run run, khuôn mặt tươi cười của anh nháy mắt trôi vụt qua, anh ngã xuống núi.

Chung Tình giãy dụa, không ngừng kêu khóc, đừng đi, cũng đừng hứa sẽ đi!!

"Anh sẽ không đi." Một giọng nói ấm áp hòa tan nỗi sợ trong lòng cô, cô tham lam ôm lấy thân thể ấm áp kia, giọng nói ấy lại lặp lại một lần nữa.

Trong làn sương mù, đó là hình ảnh đẹp đẽ duy nhất mà cô thấy.

Chàng trai giữ chặt hai tay cô gái ở bên sườn, ánh mắt nóng bỏng, cô gái thẹn thùng đỏ mặt, lông mi run rẩy, chiếc mũi thanh tú, miệng anh đào hé mở. Cô gái có vẻ rất khẩn trương, vì chàng trai càng ngày càng gần, cô thậm chí có thể nhìn thấy bộ ngực phập phồng của cô gáy nhảy lên. Cô muốn đến gần, muốn nhìn rõ dung mạo hai người, nhưng sương mù khiến cô không thể nào nhìn rõ.

Đột nhiên một tiếng kêu to khiến giấc mộng tan vỡ, cô đột nhiên cảm thấy lạnh giá.

Chung Tình từ từ mở mắt, chậm rãi để mắt thích ứng trong bóng đêm. Cô thở mạnh, cảm giác ngực vẫn phập phòng khó khăn, cô vẫn nằm trên giường, lẳng lặng mở to mắt nhìn trần nhà.

Cô nhớ rất rõ, tiếng kêu cuối cùng trong giấc mộng ấy, người đó đã gọi "Tình Tình."

Chung Tình cảm thấy ngực đau đớn, chậu rãi nghiêng người, mắt đảo quanh phòng. Khi đi vào căn phòng này, đã có dự cảm cô sẽ rơi vào mộng, giống như vô số đêm trước kia, cô sẽ lại nằm mơ thấy những giấc mơ quỷ dị.

Chung Tình ngây ngốc hồi lâu, nhìn ngoài cửa sổ trời đã sáng, xoay người xuống giường. Nằm xuống cũng không ngủ lại được, không bằng dậy sớm một chút, hôm nay cô phải đến trông nom Chu Minh.

Cô mở cửa phòng ra ngoài, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Cô liếc mắt nhìn thấy cửa phòng anh vẫn đóng chặt, rón ra rón rén đi vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó thay quần áo, nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu rưỡi.

Cô đi vào bếp, đóng cửa lại, định nấu cháo cho Chu Minh, cũng không biết anh ngủ ở bệnh viện có quen không.

Chung Tình nhìn xung quanh, bếp rất sạch sẽ, đồ trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Chung Tình không khỏi nhớ tới bộ dáng xuống bếp của anh khi ở Chu gia. Thủ nghệ của anh có phải chỉ khi nào có Luyến Kinh mới lộ ra không?

Chung Tình bận rộn trong bếp, hồn nhiên bất giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi Mạnh Tưởng mở cửa phòng, đầu tiên liếc mắt nhìn về phía cánh cửa mở rộng ở phòng cho khách, Tiểu Tình đã đi? Anh đi lại, nhìn thấy hành lý của cô vẫn còn, trong lòng nhẹ xuống, cô chưa đi.

Mạnh Tưởng nghe thấy tiếng động nhỏ ở trong bếp, chậm rãi đi lại, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng trước bếp. Cả người cô như bị bao phủ trong làn khói. Anh kinh ngạc nhìn, trong lòng chua xót, cô dậy sớm nấu cháo cho Chu Minh.

Anh đẩy cửa, khuôn mặt tươi cười, "Chào buổi sáng."

Chung Tình đột nhiên xoay người, trên tay còn cầm thìa, xấu hổ cười, "Chào buổi sáng."

Mạnh Tưởng đến gần nồi cháo, "Nấu cháo cho Chu Minh à?"

Chung Tình gật gật đầu, "Vâng, nấu rất nhiều, anh cũng ăn một chút đi." Cô vừa nói vừa cho thêm muối.

Mạnh Tưởng trong lòng cười khổ, nhiều mới có phần anh, "Được, anh đi rửa mặt đã."

Chờ khi Mạnh Tưởng rửa mặt đi ra, trên bàn đã đặt một bát cháo trứng muối nóng hổi, Mạnh Tưởng đi vào phòng bếp, "Tiểu Tình, em cũng ra ăn đi." Chung Tình quay lưng về phía anh nói, "Không sao, em đến bệnh viện trước, có lẽ anh ấy cũng đói rồi."

Mạnh Tưởng dừng một chút, "Ra ăn đi." Anh đến bên cạnh cô, lấy ra một cái bát mới, múc cháo, sau đó kéo cô ra ngoài. Ấn cô ngồi xuống ghế, mới đi đến bên đối diện, ngồi xuống.

Chung Tình đành phải cầm thìa, yên lặng ăn cháo.

Mạnh Tưởng nhìn cô, khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn, hốc mắt thâm đen, cô căn bản không ngủ được sao? Chẳng lẽ cô lại nằm mơ? Nghĩ đến nghi hoặc trong lòng, anh không khỏi mở miệng hỏi, "Tối hôm qua không ngủ được à?"

Chung Tình ừ nhẹ một tiếng xem như đáp lại.

Mạnh Tưởng nói, "Tiểu Tình, Mike đi rồi à?"

"Đi rồi, đến Tây An, sau đó là Bắc Kinh, cuối cùng về nước." Trên mặt Chung Tình rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, may mà nói chuyện Mike.

"Anh gặp Mike, có nói một chút về em." Mạnh Tưởng không nhanh không chậm nói.

Chung Tình chỉ ăn, không lên tiếng.

"Em bây giờ còn mất ngủ sao?" Mạnh Tưởng giống như lơ đãng hỏi.

Cổ họng Chung Tình khô khốc, chậm rãi nuốt cháo, sau đó mới ngẩng đầu lên, mỉm cười, "Không." Trong mắt anh ánh lên sự lo lắng, cô vẫn không muốn cho anh biết chuyện.

Mạnh Tưởng bình tĩnh nhìn cô, "Vì sao mất ngủ?"

Chung Tình kinh ngạc nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt, duy trì mỉm cười, "Áp lực, nhiều người vì vậy mà mất ngủ."

Mạnh Tưởng biết cô muốn né tránh, nhưng bây giờ, anh sẽ không cho cô cơ hội trốn nữa, "Mike nói em sợ nằm mơ, sợ mơ thấy anh sao?"

Mặt Chung Tình trắng bệnh, chiếc thìa trong tay đột ngột rơi vào bát, vang lên tiếng kêu. Mạnh Tưởng biết mình nói trúng. Chung Tình đẩy ghế về phía sau, chậm rãi đứng lên, cố ý áp lực khiến giọng nói run run, "Em ăn xong rồi, anh từ từ ăn."

Mạnh Tưởng nhìn cô bưng bát đi vào phòng bếp, chậm rãi mở miệng, "Tình Tình, em vẫn vì chuyện của Chu Đồng mà trách anh sao?"

Chung Tình đứng cạnh cửa không nhúc nhích, trong tay nắm chặt bát, đến mức có chút đau. Cô cố gắng thở ra, nhẹ giọng trả lời, "Mạnh Tưởng, việc gì đã qua rồi, thì chúng ta nên quên đi." Cô không trách anh, chỉ trách chính mình.

"Vậy tại sao em không dám nhìn anh?"

Chung Tình thở sâu, chậm rãi quay người, bình tĩnh nhìn Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng nhìn chằm chằm vào cô, hy vọng có thể nhìn ra một cái gì, nhưng vẻ lạnh nhạt trên mặt cô vẫn không thay đổi. Cô vẫn trốn tránh chính mình, không cho người khác tiếp cận.

Trong lòng Mạnh Tưởng than nhẹ, "Tiểu Tình, nếu em không vui, cũng không cần giấu, anh không muốn em...." Chung Tình nhanh chóng ngắt lời anh, "Mạnh Tưởng, em bây giờ rất tốt. Chu Minh vì em mà bị thương, em phải đến chăm sóc anh ấy, chuyện này nói sau được không?" Mạnh Tưởng đành phải đem lời nói dở dang nuốt xuống, sự cự tuyệt trong mắt cô khiến anh không khỏi nghĩ đến năm đó cô ghét sự bá đạo của anh như thế nào.

Chung Tình nhanh chóng rửa bát, sau đó múc cháo vào cặp lồng giữ ấm.

Mạnh Tưởng sau khi đưa Chung Tình đến bệnh viện, liền trực tiếp đến công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.