Ngày hôm sau, Mạnh Tưởng nằm trên giường, liên tục gọi vào di động cho Chung Tình. Nhưng di động vẫn tắt máy, anh lo lắng gọi đến Chung gia, khi biết là anh Chung Bình mới nói, Chung Tình đi New York. Mạnh Tưởng rung động, vội vàng hỏi, cô ấy đi làm gì? Chung Bình không biết, miệng còn cằn nhằn, con gái lớn rồi, khiến người ta không hiểu được.
Mạnh Tưởng ngắt điện thoại, nằm trên giường, mãi một lúc lâu không thể bình tĩnh lại. Sao Chung Tình lại đột nhiên quay lại Mĩ? Chẳng lẽ có vấn đề với Chu Minh, cô lại muốn chạy trốn? Trong lòng quýnh lên, anh định xuống giường, người y tá chăm sóc cho anh bước vào, vội chạy lại ép anh nằm xuống. Mạnh Tưởng bắt đầu sốt ruột, bối rối quay cuồng, không thể kìm được những suy nghĩ miên man.
Đột nhiên điện thoại vang lên, anh vội vàng cầm lấy, tâm trạng chùng xuống một chút, là của Luyến Kinh.
"Alo?" Anh cao giọng nhằm nâng tinh thần.
"Anh làm sao vậy hả? Sao lại bị thủng dạ dày?" Luyến Kinh vừa mở miệng đã chất vấn, Mạnh Tưởng cười khổ, không nói nhiều.
Luyến Kinh ở phía bên kia quở trách anh một lúc, mới nói với anh, hôm qua cô và Chung Tình có nói chuyện điện thoại.
Mạnh Tưởng vừa nghe thấy Chung Tình, tinh thần cũng được nâng cao một chút, "Hai người nói chuyện gì?"
Luyến Kinh kể lại đại khái cuộc nói chuyện với Chung Tình, Mạnh Tưởng căng thẳng, phản ứng của Chung Tình khiến anh bất an.
Luyến Kinh nghe Mạnh Tưởng nói mới biết, bạn trai của Chung Tình đã đến giai đoạn gặp mặt bố mẹ, cô kinh ngạc, "Em nói ra là để giúp anh, nếu không cô ấy sẽ kết hôn với người khác. Mạnh Tưởng, anh làm gì vậy, đến bây giờ vẫn còn chưa nói cho cô ấy biết?"
Mạnh Tưởng cười khổ, "Trái tim cô ấy căn bản là không có anh." Cho dù cô ấy biết, cũng không chấp nhận anh.
Anh nói vậy khiến Luyến Kinh khinh bỉ, "Nếu anh mà không tranh thủ, thì cứ giữ lấy cái giấc mộng của anh đi."
Luyến Kinh khuyên anh chủ động một chút, Chung Tình nhất định cũng có tình cảm với anh. Mạnh Tưởng cười cười không nói, không chừng Chung Tình cũng có cảm tình với Chu Minh.
Nói thêm một lát nữa, Luyến Kinh ngắt máy.
Mạnh Tưởng nằm trên giường, lại tiếp tục suy nghĩ, sau khi Chung Tình biết, sẽ phản ứng thế nào? Cô ấy có bất ngờ không? Chẳng lẽ lần này, cô ấy lại cố tình trốn sang Mĩ? Trong lòng anh cứ phập phồng như vậy, không thể bình tĩnh.
Khi Vu Hâm đến bệnh viện đã là giữa trưa, Mạnh Tưởng vừa thấy anh đã hỏi tình hình hối phiếu. Vu Hâm nói vấn đề tài chính đã được giải quyết. Vu Hâm lấy trong cặp ra một tấm chi phiếu đưa cho Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng ngây dại – Năm trăm vạn. Mạnh Tưởng kinh ngạc trừng mắt, sao lại thế này?
Vu Hâm đem chuyện Chung Tình giúp đỡ nói với anh.
Thật ra, ba giờ sáng nay, Chung Tình gọi điện cho Vu Hâm, nói chuyện tài chính đã được giải quyết, muốn anh gửi số tài khoản của công ty đến email cho cô, cũng cho anh số điện thoại của một người tên là Trần Bân để anh liên lạc.
Tám giờ, anh gọi được cho Trần Bân, đối phương vừa biết anh là bạn của Chung Tình, vội vàng nói đã biết, hẹn gặp anh.
Khi Vu Hâm đến điểm hẹn, đối phương đưa ra một tờ chi phiếu năm trăm vạn, muốn Vu Hâm điền số tài khoản công ty, sau đó đóng dấu, yêu cầu anh chuyển vào tài khoản ngân hàng, như vậy có thể cam đoan tiền sẽ đến trước trưa thứ hai. Vu Hâm viết chi phiếu vay nợ, cảm ơn rồi rời khỏi công ty của Trần Bân.
Vừa ra đến đại sảnh, Chung Tình gọi điện đến, biết Vu Hâm đã lấy được chi phiếu, cô dặn Vu Hâm bảo quản tốt và chăm sóc Mạnh Tưởng cẩn thận.
Mạnh Tưởng nghe xong, sắc mặt phức tạp. Anh đưa chi phiếu cho Vu Hâm, dặn phải làm cho tốt. Trước khi đi Vu Hâm còn nói với Mạnh Tưởng: "Lần này cô Chung thật sự là đại ân nhân của chúng ta."
Mạnh Tưởng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm xúc không thể bình tĩnh lại. Anh vốn tưởng Chung Tình vì trốn anh mà đi Mĩ, không ngờ cô lại vội vàng như vậy là vì muốn giúp đỡ mình. Nghĩ kỹ mọi chuyện, trong lòng anh vô cùng kích động. Chung Tình đối với anh cũng không hẳn lạnh lùng như vẻ ngoài, nếu vậy, có lẽ họ vẫn còn cơ hội.
Mạnh tưởng mang theo tâm tình lo lắng và chờ mong mà sống qua một ngày.
Đến giữa trưa thứ hai, Vu Hâm thông báo cho anh biết việc hối phiếu đã thuận lợi, tảng đá trong lòng anh rốt cuộc cũng hạ xuống. Trong lòng buông lỏng, sự nhớ thương Chung Tình lại nảy lên, anh thật sự rất muốn gặp Chung Tình, cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Một ngày sau, Mạnh Tưởng đã có thể xuống giường đi lại.
Anh gọi vào di động của Chung Tình, nhưng vẫn không có người bắt, anh lại gọi đến Chung gia, Chung Bình nói Chung Tình vẫn chưa về.
Mạnh Tưởng lo lắng ở lại bệnh viện đợi thêm một ngày.
Thứ ba, Mạnh Tưởng ra viện. Nhưng vẫn không có tin tức của Chung Tình, trong lòng anh vô cùng lo lắng, có một giọng nói vang lên từ trong lòng, có lẽ nào Tiểu Tình lại không về nữa? Mạnh Tưởng cố gắng tập trung vào làm việc, nhưng chỉ cần không có việc gì, đầu óc lại nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Tình, em mau trở về đi.
Thứ tư, rốt cuộc Chung Tình đã trở lại.
Khi anh gọi cho Chung Tình, điện thoại có người bắt máy. Nghe thấy giọng nói buồn ngủ ở đầu bên kia truyền đến, trái tim Mạnh Tưởng như bị bóp nghẹt, anh cẩn thận hỏi: "Tiểu Tình, em về rồi à?"
Chung Tình ừ một tiếng rồi nói: "Mạnh Tưởng, có gì tối nay nói sau, để em ngủ một chút đã." Nói xong, lại ngắt điện.
Mạnh Tưởng cầm di động, tâm tình phập phồng. Phải nỗ lực rất lớn anh mới giữ cho mình ngồi yên bất động trên ghế, không chạy thẳng đến Chung gia, xem cô thế nào. Nhớ đến giọng nói mệt mỏi của cô, trái tim lại đau đớn. Để cho cô ngủ một chút, chờ cô ngủ dậy, họ có rất nhiều thời gian để từ từ nói chuyện. Mạnh Tưởng tập trung tâm tình, chuyên tâm vùi đầu làm việc.
Hết giờ làm, Mạnh Tưởng lái xe đi thẳng đến Chung gia.
Ra mở cửa là Tiêu Tố Tâm, vừa thấy Mạnh Tưởng, bà sợ run mấy giây, rồi cho anh vào nhà.
Mạnh Tưởng lễ phép chào hỏi Chung Bình, sau đó nhìn về phía cửa phòng Chung Tình vẫn đóng chặt, "Tiểu Tình có nhà không ạ?" Trong lòng muốn lập tức gặp Chung Tình.
Chung Bình nói: "Tiểu Tình ra ngoài với Chu Minh rồi."
Mạnh tưởng chỉ cảm thấy cả người như bị dội một thùng nước đá, mọi vui mừng và chờ đợi đều không còn lại chút gì. Anh bước chậm lại, trấn định nói, "Vậy ạ? Con có chút việc tìm cô ấy, lúc nào cô ấy trở lại bố dặn cô ấy gọi điện cho con ạ." Nói xong, không nói gì nữa rời đi.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm liếc nhìn nhau, Mạnh Tưởng sao vậy? Tiểu Tình cũng cổ cổ quái quái. Mạnh Tưởng ngồi trong xe, đợi ở dưới nhà Chung Tình, bình tĩnh chờ cô. Sao Chu Minh biết hôm nay cô về? Chẳng lẽ cô lại chủ động nói với Chu Minh? Trong lòng Mạnh Tưởng, thiên sứ và ma quỷ không ngừng đánh nhau, một kẻ lên án Tiểu Tình vô tình, còn một luôn kể với anh sự vất vả của Tiểu Tình.
Mạnh Tưởng cảm thấy thời gian trở nên vô cùng đáng sợ, giống như đang lăng trì anh, khiến trái tim đau đớn. Anh vẫn nghĩ Chung Tình đối với anh ngoài sự đạm mạc, có lẽ còn cả chút hận. Chuyện của Chu Đồng, vẫn luôn là một tòa núi băng không thể tan rã chắn ngang trước họ. Tuy cô không nói gì, nhưng anh biết cô vẫn để ý, nên anh chỉ có thể lùi lại phía sau cô.
Nhưng bây giờ, anh không thể để cô lùi lại nữa. Anh muốn nói với cô, mình đã chờ rất lâu rồi, nếu trái tim của cô có anh, anh quyết sẽ không buông cô ra.
Rốt cuộc có hai luồng sáng xuất hiện trong tiểu khu. Chu Minh lái xe đưa Chung Tình về.
Mạnh Tưởng ngồi trong xe nhìn Chu Minh cởi dây an toàn cho Chung Tình, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cô, Chung Tình mỉm cười, mở cửa xe bước ra.
Chu Minh nhìn cô đi vào trong, rồi lái xe rời đi.
Mạnh Tưởng xuống xe, đi vào trong khu nhà. Chung Tình đã lên thang máy, Mạnh Tưởng chờ thang máy khác, sau đó đến trước cửa nhà Chung Tình.
Khi cửa mở ra, Chung Tình nhìn thấy Mạnh Tưởng, có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt. Mạnh Tưởng nói: "Tiểu Tình, anh có việc muốn hỏi em."
Chung Tình cho anh vào nhà, sau đó hai người đi ngang qua Chung Bình và Tiêu Tố Tâm để vào phòng.
Chung Bình và Tiêu Tố Tâm lại ngạc nhiên, Chung Bình nói: "Em thấy vẻ mặt của chúng không? Rất quỷ dị, bọn chúng đang làm gì vậy?" Tiêu Tố Tâm đưa hai tay ra, lắc đầu.
Chung Tình đặt túi lên bàn, mời Mạnh Tưởng ngồi. Mở miệng hỏi: "Muốn uống gì không?"
"Về sau đừng có mà không ăn cơm, biết rõ bị bệnh dạ dày còn như vậy." Chung Tình thản nhiên trách, cũng không nhìn anh.
Mạnh Tưởng không nói gì, trên mặt cô lại xuất hiện vẻ đạm mạc, giống như anh là một người bạn có cũng được không có cũng không sao.
Rốt cuộc Chung Tình cũng nhìn về phía anh, "Có chuyện gì vậy?"
Mạnh Tưởng căng thẳng, "Cám ơn em. Số tiền đó ở đâu vậy?"
"....Mượn bạn."
"Ngày mai anh có thể trả lại cho em, giúp anh cám ơn bạn em." Mạnh Tưởng nhìn thẳng vào cô, cô nhất định rất mệt, sắc mặt khó coi, trắng bệch như vừa bị bệnh mới khỏi.
"Được." Chung Tình hạ ánh mắt nhìn xuống sàn.
"Tiểu Tình, anh và Luyến Kinh đã chia tay." Mạnh Tưởng rốt cuộc nói.
"Em biết." Chung Tình vẫn nhìn xuống sàn, bình thản, "Thật đáng tiếc."
Mạnh Tưởng nhìn vẻ bình tĩnh vô tình của cô, trong nháy mắt đột nhiên có suy nghĩ muốn xông lên bóp cổ cô, hỏi cô tiếc cái gì? Nhưng anh lại chỉ cười khổ mà nói: "Anh và Luyến Kinh có một ước định, giao hẹn năm năm sau, nếu bọn anh không đợi được người trong lòng, thì sẽ kết hôn."
Chung Tình chỉ nhìn chằm chằm xuống dưới, mặt không chút thay đổi.
"Cô ấy đã đợi được đến khi bạn trai cũ trở lại tìm, họ lại ở bên nhau." Mạnh Tưởng nhìn cô, không bỏ qua một cảm xúc nào, nhưng cô chỉ trầm tĩnh như một con rối gỗ. "Còn anh vẫn chưa đợi được người kia. Cô ấy đã từng đi đến một nơi rất xa, cô ấy hận anh, thề sẽ quên anh. Anh cũng từng thử hận cô ấy, thử quên cô ấy. Nhưng có một ngày, anh nhìn thấy cô ấy trong những đoạn phim cô ấy gửi về, mới nhận ra anh căn bản không thể quên được. Anh không dám đi tìm cô ấy, chỉ có thể ở chỗ cũ chờ, chờ cô ấy trở về, nói với anh cô ấy không hề quên anh."
Ánh mắt Chung Tình dại ra, ngón tay nắm chặt.
"Rốt cuộc, cô ấy đã trở về. Nhưng giữa hai người lại có một thứ gì đó ngăn cách, anh không thể nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cô ấy. Tiểu Tình, em nói xem, cô ấy có tha thứ cho anh không?" Mạnh Tưởng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Chung Tình sợ run một lúc, chậm rãi buông tay, nhìn anh, "Cô ấy đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, cô ấy chỉ không thể tha thứ cho chính mình thôi."
"Vì sao?" Mạnh Tưởng thâm tình nhìn cô, giống như muốn tìm đáp án trên mặt cô.
"Cô ấy là một cô gái không tốt, làm rất nhiều chuyện sai, vẫn luôn muốn nói với anh một câu xin lỗi." Chung Tình nhìn anh, chậm rãi mỉm cười, "Cô ấy rất vui vì vẫn có thể làm bạn tốt với anh, thật đấy."
"Em biết không, anh không muốn làm bạn tốt, anh muốn cô ấy ở bên cạnh anh." Mạnh Tưởng kéo tay cô, ép cô ngẩng đầu nhìn anh, "Tiểu Tình, anh tìm Mike là vì muốn biết ở Mĩ em sống thế nào, anh biết em sống không tốt."
Chung Tình hạ tầm mắt, vẫn không nói gì.
"Lý do em tìm Mike có liên quan đến Chu Đồng, đúng không?" Mạnh Tưởng chậm rãi mở miệng, anh không muốn kích thích cô. Sau khi về nước cô có rất nhiều biểu hiện, cô vẫn luôn che dấu nội tâm không hề vui vẻ của mình, anh muốn biết lý do làm cô không vui.
Chung Tình chậm rãi nâng ánh mắt, nhìn anh, nhợt nhạt cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm thấy bi thương, "Khi đó em còn trẻ, có nhiều chuyện không nghĩ ra, dễ rơi vào trạng thái cực đoan, nên bị bệnh. Em tìm Mike, vì muốn tìm một người để thổ lộ."
Mạnh Tưởng nhìn nụ cười của cô, trái tim chùng xuống, cô vẫn nói dối.
"Chuyện của Chu Đồng chỉ là tai nạn, đó là sự thật, em không nên tự trách." Mạnh Tưởng nhớ lại lời của Mike, mấu chốt vẫn là ở chỗ Chu Đồng.
"Đã chết thì là đã chết, không thể thay đổi được, còn chúng ta vẫn sống." Nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn, nhưng hốc mắt lại đỏ lên, một giọt lệ rơi xuống, lăn xuống cằm cô.
Trái tim Mạnh Tưởng căng thẳng, anh cúi người về phía trước, đưa hai tay ôm chặt cô vào ngực.
"Đồ ngốc, bởi vì chúng ta vẫn còn sống, nên càng phải quý trọng hơn, sống cho thật tốt." Mạnh Tưởng áp mặt vào tóc cô, dịu dàng an ủi.
Chung Tình nhẹ giọng nói, "Ngày ấy, em nghĩ Chu Minh cũng sẽ chết, đột nhiên nghĩ tới Chu Đồng, cảm giác lúc ấy thật đáng sợ."
Mạnh Tưởng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rồi chậm rãi buông ra, "Tiểu Tình, chuyện của Chu Minh cũng không liên quan đến em, đó là tai nạn."
Chung Tình gật gật đầu, sâu kín nói: "Con người thật sự rất yếu ớt, trải qua không biết bao nhiêu tai nạn."
"Tiểu Tình, anh...." Mạnh Tưởng nâng mặt cô, ngón cái khẽ lau nước mắt cho cô, ánh mắt sâu thẳm, ngực Chung Tình căng thẳng, mở miệng trước, "Chu Minh cầu hôn em."
Tay Mạnh Tưởng khựng lại một chút, sắc mặt trắng xanh, mở to mắt nhìn cô. Chung Tình chậm rãi rời ra, "Ngày mai bố mẹ hai bên sẽ gặp nhau."
Mạnh Tưởng cảm thấy dạ dày quặn lên, câu nói ấy như vang vọng trong đầu. Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu, "Em đồng ý?"
Chung Tình không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mạnh Tưởng nghe thấy tiếng răng bị cắn đến nghèn nghẹn, "Em yêu anh ta chứ?"
Chung Tình không gật cũng không lắc, "Anh ấy rất tốt, trong thời khắc nguy hiểm như vậy lại che trước mặt em, em nên thấy đủ."
"Nhưng hôn nhân không phải là báo đáp, nếu em không yêu anh ta, sau này sẽ không hạnh phúc." Mạnh Tưởng cảm thấy mình có chút đáng sợ, lúc nãy còn phẫn nộ đến cực điểm, bây giờ nháy mắt đã trở nên lạnh băng, giống như một người đã mất tất cả, có thể sử dụng giọng điệu bình tĩnh để thảo luận vấn đề này.
"Tình yêu có thể từ từ bồi dưỡng." Chung Tình nhẹ nhàng nói.
"Vậy vì sao lúc trước không chịu chấp nhận anh?"
"....."
"Em tình nguyện thương tổn anh, cũng không nguyện ý tin là anh yêu em."
"Mạnh Tưởng, lúc ấy chúng ta đều còn nhỏ."
"Còn bây giờ? Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nếu anh nói, anh vẫn còn yêu em, em có thể chấp nhận anh không?"
"....."
"Vẫn không được à?"
"Chúng ta không thể."
"Vì Chu Đồng à? Hay vì lời hứa hẹn của em với cậu ấy?" Giọng Mạnh Tưởng lạnh như băng, nghiêm khắc chất vấn.
Chung Tình cắn môi, không nói gì.
"Em cảm thấy chuyện của Chu Đồng là do chúng ta mà ra, cho nên, em không tha thứ cho anh, cũng không tha thứ cho chính mình. Em trục xuất chính bản thân mình, để mình bi thương và tự trách, cho đến khi không thể không tìm Mike để điều trị." Mạnh Tưởng lạnh lùng nhìn cô, vạch trần mọi bí mật trong lòng cô, không cho cô tránh né.
Chung Tình chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, "Mạnh Tưởng, chúng ta đều đã thay đổi, không còn là những đứa trẻ không hiểu chuyện nữa. Có một số việc, đã xảy ra thì nhất định phải chấp nhận gánh vác hậu quả. Chu Minh đối xử với em rất tốt, em cũng không muốn tiếp tục sống cô đơn nữa."
Mạnh Tưởng im lặng nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống ghế, bộ dáng ủ rũ khiến người ta nhìn cũng cảm thấy đau đớn, nhưng Chung Tình vẫn thờ ơ.
"Vậy vì sao em lại đi Mĩ, vì sao phải giúp anh?" Anh không tin cô vất vả bôn ba như vậy chỉ vì coi anh là bạn tốt.
"Mạnh Tưởng, em nợ anh rất nhiều. Bao năm qua, anh vẫn luôn chăm sóc cho hai bác Chu, còn.... Năm ấy em tổn thương anh như vậy, em thật sự rất muốn nói với anh một câu xin lỗi." Chung Tình khó khăn nói.
Mạnh Tưởng nhìn vẻ áy náy trên mặt cô, trái tim như bị dao cứa một nhát thật sâu, dòng máu trào ra, cảm thấy đầu óc mơ màng, mọi cảm giác phẫn hận đâm thẳng vào đầu. Cô đối với anh chỉ như vậy thôi sao? Sự chờ đợi của anh đổi lại chỉ là một câu xin lỗi của cô sao?
Mạnh Tưởng cắn chặt răng, nhìn thẳng vào cô. Khi Chung Tình nghĩ anh sẽ nổi giận, thì anh lại chậm rãi, lạnh lùng mở miệng: "Giờ đây em còn tổn thương anh tàn nhẫn hơn năm đó."
Thân thể Chung Tình run lên, "Mạnh Tưởng, em không đáng để anh phải như vậy."
Mạnh Tưởng chậm rãi đứng dậy, xoay người, nhưng không rời đi ngay, giọng nói vô lực vang lên, "Đối với em.... Tất cả đều đáng." Nói xong, anh đi thẳng ra khỏi phòng.