Trong đầu Cố An Mạt vẫn văng vẳng câu nói của Vưu Tư Linh, có phải trong lòng cô... đã có Liên Hách Duy hay không?
Trước khi gặp anh tối qua, cô không cảm nhận được rõ nỗi nhớ nhung mình dành cho anh, nhưng khi anh gọi điện nói rằng anh đang ở dưới nhà cô, cô lập tức quên sạch việc trang điểm, thay đồ, chỉ muốn nhanh được nhìn thấy anh.
Là có anh. Mấy ngày nay anh và cô như hình với bóng, cùng khóc cùng cười, cùng ăn cơm, cùng đi xem phim. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã thâm nhập vào toàn bộ cuộc sống của cô, làm cô có thói quen ỷ lại anh, thậm chí còn cảm thấy hết thảy những điều này đều vô cùng tự nhiên.
Khác với Trịnh Nhạc, Liên Hách Duy mang lại cho cô cảm giác vững vàng an ổn.
"Nghĩ gì vậy?" Cô nghĩ đến người đàn ông đang nắm tay mình, cũng nắm chặt lại bàn tay anh.
"Anh rất thích Lego ư?" Cố An Mạt nắm tay anh, ngẩng lên nhìn anh.
"Em không thấy nó rất thần kỳ sao? Có thể qua đôi tay của em, cố gắng của em, biến thành hình dạng mà em muốn." Liên Hách Duy nhân dịp cuối tuần đưa cô đến ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô gần bờ biển của anh, giống như công ty của anh, biệt thự cũng được trang trí bằng đồ chơi Lego.
Vẻ kiêu hãnh tự tin trên gương mặt anh khiến cô cảm thấy anh trông cực kỳ quyến rũ, anh chính là có loại năng lực này, không đầu hàng thực tại, dựa vào nỗ lực cố gắng của bản thân để đạt được những gì mình muốn.
"Sau đây..." Vừa nói, Liên Hách Duy vừa dắt cô lên căn phòng trên tầng ba, anh đẩy cửa ra: "Cái này, tặng cho em."
Cố An Mạt vô cùng kinh ngạc... Trên chiếc bàn lớn trước mắt là một mô hình biệt thự được lắp từ Lego, nhìn kỹ sẽ nhận ra mô hình biệt thự này giống với biệt thự họ đang ở đến tám phần.
Cô tiến lên trước, chăm chú xem, phía sau mô hình biệt thự phủ sắc xanh lam, bên trên có chiếc thuyền nhỏ, đó hẳn là biển lớn; còn phía trước mô hình là một mảnh lục sắc, có hoa lá, có chó nhỏ, còn có ghế dài; cuối cùng, đứng ở cổng biệt thự có ba người, hai lớn một nhỏ.
"Nơi này," Liên Hách Duy chỉ vào khu màu lục, "Còn có các loại rau củ, nếu em thích hoa, cũng có thể biến thành hoa viên." Đây là ngôi nhà lý tưởng của anh, đương nhiên, anh càng hy vọng nữ chủ nhân của nó là cô.
Trong lòng Cố An Mạt dâng trào niềm vui cùng cảm động, bởi vì ngôi nhà mơ ước của anh và cô lại vô tình rất giống nhau. Hai người chỉ mới quen biết không lâu, con đường phía trước vẫn còn dài, vậy mà anh đã đặt cô vào bản đồ kế hoạch tương lai của mình.
Anh từng nói muốn cho cô tất cả, nhưng ngàn vạn lần cô cũng không thể ngờ, tất cả này lại bao gồm cả tương lai.
Cô chủ động dựa vào ngực anh, mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc: "Một con chó không đủ đâu."
Cô chủ động thân mật cũng như ngầm đồng ý về kế hoạch tương lai của hai người khiến đáy lòng Liên Hách Duy vui mừng khôn xiết, với anh mà nói, đây là cô bằng lòng chấp nhận bước đầu tiên của anh.
Anh cúi đầu, hôn lên nụ cười xinh đẹp ấy. Hai tay Cố An Mạt nắm vạt áo anh, nhu thuận làm anh càng hôn càng sâu, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Dường như anh rất thích hôn lưỡi, mà cô... Cũng bởi vì anh nên không còn kháng cự hôn lưỡi.
"An Mạt..." Sau nụ hôn nồng nhiệt, Liên Hách Duy vén gọn tóc rủ trước mặt cô, dịu dàng, tỉ mẩn.
"Ừm?" Cô vẫn thở hổn hển, cặp mắt to mơ màng không dám nhìn thẳng anh.
"Một đứa bé, anh cũng cảm thấy chưa đủ." Còn chưa thỏa mãn lại nghiêng người hôn lên môi cô.
Nghe vậy, gương mặt Cố An Mạt nháy mắt đỏ lựng, cô vô cùng ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực Liên Hách Duy. Biết cô xấu hổ, anh không nhắc lại, chỉ cúi đầu mỉm cười, rồi ôm chặt lấy cô.
Ăn uống, tắm rửa, khi mọi việc đều đã hoàn thành, Cố An Mạt bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Buổi chiều họ ra biển, tự bắt hải sản, sau đó đến vườn rau gần đấy hái rất nhiều rau hữu cơ. Buổi tối hai người ở nhà nấu cơm, mặc dù tay nghề nấu nướng của cả hai không quá tốt, nhưng may mắn là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cho nên ăn cũng vui vẻ thỏa mãn.
Vẫn luôn chỉ có hai người ở chung, vì sao bây giờ mới thấy hồi hộp chứ! Cố An Mạt không ngừng trấn an bản thân, nhưng hoàn toàn vô dụng!
Tuy rằng... Tuy rằng họ đã... Nhưng mà... Dù sao lần đó cũng xem như nửa ngoài ý muốn đi!
Hơn nữa anh còn nói... Còn nói một đứa bé không đủ... A a a!!! Cố An Mạt lập tức tự quát mình chớ nghĩ lung tung, người ta vốn không có ý này a a a!!!
"An Mạt... An Mạt?" Dù không biết cô đang nghĩ gì, nhưng Liên Hách Duy vẫn có thể nhận thấy cô đang căng thẳng.
"Hả? Hả?" Cô ngây ngốc đáp lời, thật ra thì hoàn toàn không nghe được anh nói gì.
Anh mỉm cười đầy cưng chiều, "Em ngủ ở phòng trên tầng ba nhé, nghỉ ngơi sớm đi."
"Hả?" Ý anh là hai người ngủ riêng? "Vậy còn anh?" A a a, trong lòng nghĩ gì liền hỏi ra miệng như vậy, Cố An Mạt đúng là tự giết mình.
Vẻ đáng yêu của cô làm anh cười rộ lên: "An Mạt, biệt thự này của anh không có gì nhiều, nhưng phòng thì không ít."