Cả Đời Không Quên

Chương 3: Cái gọi là người một nhà



Hết giờ tan tầm, cả văn phòng lớn chỉ còn phòng tổng giám đốc sáng đèn. Liên Hách Duy nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mặc cho di động trong tay rung vô số lần.

Di động lại một lần nữa rung lên, anh bất đắc dĩ nhắm mắt, tiếp điện: "Mẹ."

"Con đang ở đâu? Sắp về chưa?" Ngữ điệu Ân Tiệp có phần vội vã, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng cưng chiều.

"... Con đang ở công ty, công việc hơi bận." Đối mặt với người mẹ yêu thương mình nhất, cho dù chuyện về nhà khiến Liên Hách Duy phiền chán, nhưng giọng anh vẫn rất nhẹ nhàng.

"Hách Duy, đã gần nửa năm rồi con chưa về nhà ăn cơm cùng ông nội, hôm nay nghe mẹ một lần, được không con?" Ân Tiệp đương nhiên biết con trai không muốn về nhà, nhưng tình cảnh của bà cũng tiến thoái lưỡng nan.

Liên Hách Duy âm thầm thở dài, "Được được... Bây giờ con về, nửa tiếng nữa đến nơi."

Ân Tiệp nghe câu trả lời của con trai thì vui mừng khôn xiết, "Mẹ đã nấu món canh, còn chưng cả món cá con thích, về nhanh nhé." Bà đã sớm chuẩn bị xong những món anh thích ăn.

"Biết rồi, đợi con về nói sau." Anh khẽ nhếch miệng, nghĩ cũng đã một thời gian dài chưa gặp mẹ, coi như là trở về thăm bà đi.

Lúc Liên Hách Duy về tới nơi, cả nhà đã ngồi vào bàn cơm, nhưng chưa động đũa, như là đang chờ anh. Anh nhíu mày, lập tức đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Chưa đợi anh ngồi yên, ông cụ ngồi ở vị trí trung tâm suốt bảy mươi năm qua đã lên tiếng: "Còn biết quy củ sao? Không biết cả nhà đang đợi cậu ăn cơm hả?" Giọng nói của ông từng âm từng chữ đều mạnh mẽ vang vọng.

"Con đâu cần mọi người phải chờ con, cả nhà cứ ăn trước." Liên Hách Duy tỏ thái độ bất cần, chẳng đợi ai cho phép, cầm đũa lên ăn cơm.

"Hách Duy, nửa năm không về nhà lấy một lần, về rồi cũng không định chào hỏi ai à?" Người đàn ông ngồi bên tay trái ông cụ mở miệng, dáng vẻ hai người có bốn năm phần tương tự nhau, nhìn kỹ, Liên Hách Duy với ông cũng có nét giống nhau.

Ông chính là cha của Liên Hách Duy, Liên Thắng. Còn ông cụ ngồi ở vị trí chủ gia đình là ông nội Liên Hách Duy, Liên Tại Sơn.

Liên Hách Duy nuốt miếng cơm trong miệng, mất kiên nhẫn gọi: "Ông nội, ba, mẹ."

"Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi, có gì để ăn xong nói sau." Ân Tiệp ngồi bên cạnh ông thấy sắc mặt con trai không tốt, vội vàng hoà giải.

Liên Tại Sơn còn muốn nói vài câu, lại nghĩ hôm nay cháu trai gần nửa năm mới về, đành thôi.

Không khí trên bàn cơm khó khăn lắm mới trở nên hòa hoãn, nhà họ cũng không vừa ăn vừa trò chuyện như bữa cơm ấm áp trong các gia đình bình thường khác, ngoại trừ Ân Tiệp thỉnh thoảng thì thầm với Liên Hách Duy vài câu, những người còn lại đều ăn không lời ngủ không nói.

Đến khi bữa tối gần kết thúc, thành viên cuối cùng của gia đình mới trở về.

Nghe thấy tiếng mở cửa sắc mặt Liên Tại Sơn đã có vẻ không vui, không ngoài dự đoán của ông, người vừa bước vào cửa thái độ chẳng khác Liên Hách Duy là mấy, hoàn toàn không có ý định chào hỏi cả nhà.

"Liên Hân Duy." Liên Tại Sơn gọi cả họ cả tên cô, giọng điệu nghiêm nghị.

Liên Hân Duy đang cởi giày cao gót cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi thả một câu: "Con đã về."

"Ầm" một tiếng, Liên Tại Sơn đập bát đũa trong tay xuống mặt bàn, hổn hển gào lên với Liên Thắng, Ân Tiệp: "Anh chị xem anh chị dạy con thế nào!"

Đến lúc này, Liên Hách Duy đã không còn khẩu vị, anh phớt lờ cái kéo tay của mẹ, đứng lên, "No rồi, không có việc gì con đi trước."

Liên Hân Duy nghe vậy quay sang nhìn anh, sau đó lại nhìn nhìn cha mẹ, ông nội, rồi nở nụ cười mỉa mai, điệu bộ khi cười vô cùng giống Liên Hách Duy.

Trong mắt ông nội, cô và em trai luôn luôn chỉ để so sánh với con cái của những gia đình khác, hơn nữa họ cũng không bao giờ giống con cái của những gia đình đó.

"Vừa hay mọi người đều ở đây, ông nội, con muốn kết hôn." Giọng nói của Liên Hân Duy rất nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng sắc sảo của cô.

Bốn người bao gồm cả Liên Hách Duy đều sửng sốt, không nghĩ rằng cô lại ném ra tin tức bùng nổ như vậy.

"Sao lại thế?" Liên Hách Duy rót hai ly rượu đi về phía sô-pha, đưa một ly cho Liên Hân Duy.

Sau khi rời khỏi nhà, hai người cùng đến căn hộ của Liên Hách Duy, cơ hội để hai chị em nói chuyện tâm sự với nhau thật ra cũng không nhiều.

"Thì kết hôn thôi." Liên Hân Duy nhún nhún vai, sảng khoái uống nửa ly rượu, cô không nghĩ đó là một vấn đề lớn.

"Là ai?" Liên Hách Duy ngồi xuống bên cạnh cô, anh chưa từng nghe cô nhắc tới chuyện yêu đương với người nào.

"... Đến lúc đó cậu khắc biết." Một thoáng trầm mặc khiến biểu cảm của Liên Hân Duy nháy mắt trở nên có chút cô đơn, dường như không muốn nhắc tới người kia vào lúc này.

"Hân Duy!" Liên Hân Duy chỉ lớn hơn Liên Hách Duy một tuổi rưỡi, cho nên anh có thói quen gọi cô bằng tên, "Kết hôn không phải chuyện đùa, chị không cần phải chuyện gì cũng nghe theo ông nội..."

"Liên Hách Duy, lo chuyện của cậu trước đi, đừng quên, sắp tới sinh nhật ba mươi tuổi rồi đấy." Liên Hân Duy ngắt lời anh, ông nội đã từng dùng phương thức "ra lệnh" yêu cầu anh trước ba mươi tuổi phải lập gia đình.

Liên Hách Duy hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, anh dường như bất cần với mọi chuyện, vấn đề yêu đương kết hôn cũng vô cùng cố chấp, anh chỉ cần thứ anh muốn, chỉ lấy người anh thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.