Cả Đời Không Quên

Chương 33: Hơi thở triền miên (2)



"Á a a..." Mặc dù đã đủ ướt, nhưng Cố An Mạt vẫn không chịu nổi sự xâm chiếm đột ngột đầy mạnh mẽ từ Liên Hách Duy, toàn thân run rẩy không ngừng. hoa huy*t trống rỗng đã lâu bị vật nam tính rắn chắc lấp đầy, nộn thịt động tình lập tức mút lấy vật vừa xâm nhập, tựa như muốn hút vào càng sâu.

"A... An Mạt..." Quá chặt khiến anh không thể cưỡng lại, một tay siết chặt eo cô, đôi mông tròn lẳn dán sát hạ thể anh. Tư thế nằm nghiêng vào từ phía sau của hai người giúp anh có thể kiểm soát lực đâm, tốc độ và độ sâu, hướng về phía trước đâm vài cái, anh thậm chí có thể cảm nhận được quỹ đạo của mình dưới lòng bàn tay.

"A... A... Sâu quá..." Cơ thể đong đưa làm tóc Cố An Mạt tùy ý bay lượn, thỉnh thoảng có sợi tóc rơi trên khuôn mặt đỏ rực, lộn xộn nhưng lại mang vẻ quyến rũ mê hoặc, còn cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ êm tai, có thể dễ dàng khiến đàn ông càng thêm hưng phấn.

Vật nam tính chọc vào giữa vách thịt mềm, xung quanh tán loạn, lúc chọc về phía bên trái, cô lại kêu lớn hơn một chút, bởi vì điểm mẫn cảm của cô ngay gần đó, các nếp gấp ở đó cũng mạnh hơn, theo sự co bóp bên trong, vật nam tính có thể dễ dàng chạm đến cổ tử cung.

"A a... Hách Duy, đừng..." Anh cắm vào càng sâu, bụng của cô càng trướng, thậm chí cô còn có cảm giác như vật to lớn ấy xuyên qua cả người cô từ sau tới trước. Cô thử siết chặt bụng dưới để giảm bớt tác động mạnh mẽ này, nhưng không ngờ rằng làm vậy cả hoa huy*t cũng lập tức co bóp lại, tứ phía dồn ép khiến vật kia không thể di chuyển.

"An Mạt, em thật là... Đồ ngốc..." Liên Hách Duy bật cười, vật nhỏ này rốt cuộc có biết làm thế sẽ chỉ khiến anh muốn đâm vào sâu hơn. Anh hơi lùi lại như cô muốn, rồi lấy sức đâm mạnh vào đến tận cùng.

"A không! A a!!" Cú đâm này vọt thẳng tới tử cung của cô, Cố An Mạt không chịu nổi nâng người dậy, từ đau đớn đến khoái cảm lần lượt bủa vây cô, cuối cùng cô bật khóc nức nở.

"An Mạt, có đau không?" Liên Hách Duy thả chậm tốc độ ra vào, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ vô lực đang chống ở háng anh, để nửa người cô nằm trong lòng anh, cúi đầu chôn những nụ hôn cưng chiều xuống cổ cô.

"... Không có... Em... Không... Ưm a a..." Cô lắc đầu, không phải anh làm đau cô, mà là khoái cảm này làm cô không kịp thích ứng. Bất chợt giảm chậm tốc độ cũng khiến cô nháy mắt lên đỉnh, run rẩy thân mình, lầm bầm rên rỉ.

"An Mạt, em chặt quá, rất chặt..." Giọng nói gợi cảm nhuốm đầy ái tình, dù đã chảy ra đủ mật dịch, thậm chí càng ngày càng nhiều, nhưng hoa huy*t vẫn khít tới mức bao lấy vật nam tính của anh không một khe hở.

Liên Hách Duy một tay xoay mặt Cố An Mạt, vươn đầu lưỡi vào khuôn miệng anh đào ra sức hôn, một tay vòng đến trước ngực cô, thưởng thức tuyết nhũ đã bị lãng quên.

Anh cũng không dừng động tác phía dưới, hoa huy*t vừa ướt vừa nóng vừa chặt, cảm giác tuyệt vời khiến anh không thể dừng lại. Một lần lại một lần càng nhanh càng dữ dội theo tiếng hét của Cố An Mạt, rên rỉ lớn tiếng, cô ngửa cổ, bày ra một đường cong tuyệt mỹ: "Aha... Hách Duy, Hách Duy... Sâu quá..."

"Được, anh cho em hết..." Mạnh mẽ đong đưa thắt lưng chạy nước rút, anh đâm vào sâu và nhanh, ôm lấy cơ thể run rẩy không ngừng của cô cùng lên đỉnh lần thứ ba.

"An Mạt," Liên Hách Duy dịu dàng vuốt tóc cô, mải mê hôn hít tấm lưng trơn mềm, mỉm cười nói: "Anh làm em khóc..." Dứt lời, anh hôn lên nước mắt trên mặt cô.

Bé con đang thở dốc trong lòng nghe thấy lời nói ái muội của anh sắc mặt hồng hào lại càng thêm đỏ rực, cái giọng điệu này, anh rõ ràng là rất kiêu ngạo a a a!!!

Phồng hai má đáng yêu, Cố An Mạt thở hổn hển nói: "Em thấy cơ thể anh hồi phục rất tốt, ngày mai anh chuyển về nhà đi."

Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai cô, anh vô cùng thân thiết hôn lên vành tai xinh xắn: "An Mạt, chúng ta ở cùng nhau đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.