Cả Đời Không Quên

Chương 46: Nắm giữ cuộc đời mình



Liên Hách Duy về đến nhà họ Liên đã quá giờ cơm chiều, Ân Tiệp đưa cho anh một bát canh nóng, "Ông nội đang ở trong thư phòng chờ con, uống xong rồi vào đi."

"Vâng." Anh tiện tay kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy thìa cúi đầu ăn.

"... Tối hôm đó, cô bé kia... Là bạn gái con à?" Ân Tiệp ngồi xuống bên cạnh anh, giống như tình cờ hỏi.

Liên Hách Duy ngẩng lên, "Vâng." Thẳng thắn thừa nhận. Tình huống hôm đó không phù hợp, nên anh không chủ động giới thiệu Cố An Mạt cùng người nhà.

"Có vẻ là một cô gái tốt." Ấn tượng của Ân Tiệp với Cố An Mạt không tệ lắm, thấy cô xinh xắn, tính cách cũng nhẹ nhàng.

"Qua một thời gian con sẽ chính thức đưa cô ấy về gặp ba mẹ." Anh đã xác định là An Mạt, gặp người lớn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"... Con cũng biết, người con tìm hiểu mẹ không có ý kiến gì, chỉ cần con thích, họ đối xử tốt với con, thì mẹ cũng thích. Nhưng còn ông nội con..." Ân Tiệp bất đắc dĩ nhíu mày, mối quan hệ tình cảm phức tạp của mấy đứa trẻ làm Liên Hân Duy sinh non đêm đó đã bị Liên Tại Sơn điều tra rõ ràng.

Liên Hách Duy cười khẩy, hoàn toàn không để Liên Tại Sơn vào mắt: "Điều con muốn ai cũng không thể ngăn cản."

Lúc anh vào thư phòng, Liên Tại Sơn đang lật xem album ảnh.

Liên Hách Duy đi đến trước mặt ông: "Ông nội."

Liên Tại Sơn lật đến trang cuối cùng của cuốn album, đó là một biểu đồ siêu âm thai nhi, ông đau lòng gập mạnh cuốn album lại, giọng điệu nghiêm khắc: "Mày xem mày đã làm ra chuyện hoang đường gì!"

Liên Hách Duy không sợ nhìn thẳng vào ông: "Con không hiểu con đã làm sai điều gì."

"Hồ đồ!" Liên Tại Sơn đập bàn đứng lên, "Người phụ nữ đó là ai lẽ nào mày không biết? Cô ta là tình cũ của anh rể mày!" Hoang đường, hết sức hoang đường!

Liên Hách Duy vô cùng khó chịu nheo mắt, "Cô ấy là của con." Anh nói từng chữ một rất rõ ràng.

"Chia tay cô ta đi." Liên Tại Sơn ra lệnh, "Càng nhanh càng tốt. Mấy ngày trước lão Chu nói muốn để mày với cháu gái ông ấy gặp mặt, cũng đến lúc định ngày rồi."

Lão Chu trong miệng Liên Tại Sơn là bạn bè cũ của ông, con trai con gái, cháu trai cháu gái ông ta đều là quan chức chính phủ trong và ngoài nước.

Liên Hách Duy cười lạnh, từ bé anh đã rất ghét cách giáo dục tuyệt đối phục tùng như quân đội của ông. Cả gia đình phải sống theo ý ông, cuộc đời ba anh cũng bị ông kiểm soát hoàn toàn, từ học hành, đến sự nghiệp, và cả hôn nhân. Bây giờ đến lượt anh và Liên Hân Duy, vậy nên từ bé anh đã phản loạn, ông không cho anh làm, anh nhất định càng muốn làm.

"Cuộc đời con, chỉ mình con có thể quyết định. Con muốn gặp gỡ ai, kết hôn với ai, cũng chỉ mình con có thể quyết định. Ông nội đồng ý hay phản đối con không quan tâm, con sẽ không vì thỏa mãn lòng hư vinh của ông mà hủy hoại cuộc đời mình." Cuộc đời anh anh tự nắm giữ trong tay, không để cho người khác điều khiển.

"Mày! Đồ ngang ngược!" Liên Tại Sơn tức giận đỏ cả mặt, "Ta làm vậy còn không phải vì muốn tốt cho mày sao! Cái gọi là sự nghiệp của mày là gì? Cháu gái lão Chu đang làm việc trong chính phủ Mỹ, sau này mày muốn quay về làm chính trị, nó có thể hỗ trợ cho mày!"

"Vì muốn tốt cho tụi con? Vậy ông nhìn xem, hiện giờ Hân Duy có ổn không? Ông luôn áp đặt hảo cảm với Trịnh Nhạc của mình lên Hân Duy, ông nói cậu ta tốt, ông nói Hân Duy nhất định phải gả cho người như vậy, khiến từ nhỏ chị ấy đã cảm thấy rằng mình phải có được Trịnh Nhạc." Liên Hách Duy phản bác không chút kiêng nể, trong chuyện của Liên Hân Duy, hẳn có trách nhiệm của Liên Tại Sơn.

"Nếu không phải mày làm ra chuyện như vậy..."

"Ông nội!" Liên Hách Duy dứt khoát ngắt lời Liên Tại Sơn, "Nếu không phải Hân Duy chen chân vào tình cảm giữa họ, thì sẽ không có những chuyện sau đó."

Những tiếng cãi vã đứt quãng khiến Liên Thắng đingang qua thư phòng dừng bước, ông nhíu mày trầm tư, nếu năm đó ông cũng đủdũng khí như Hách Duy, liệu cuộc đời ông có như hiện tại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.