Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!

Chương 8: Giáng sinh (2)



Ngày kế tiếp. Băng Thanh vừa tiễn người anh họ của mình trở về Mỹ. Cô đang mơ màng, tận hưởng những làn gió mát nhẹ và tiếng chim sẻ thỉnh thoảng lại vang lên. Hôm nay, cô mặc một chiếc đầm màu trắng, thắt nơ ở eo, đẹp một cách tinh khôi. Bỗng một chiếc xe đỗ trước mặt cô. Phượng Nhi hạ cửa kính xuống, nhoài người ra nhìn cô, lắc đầu rồi nói:

_Cô gì đó ơi, mau lên xe nào!_Nói rồi, cô cũng không quên cười thật to_Cậu ngồi ghế trước nhé!

Băng Thanh nghe gọi giật mình, rồi cô mỉm cười, gật nhẹ đầu. Cô mở cửa, bước lên, quên không thắt dây an toàn. Tử Huy thấy vậy,liền nhoài người làm giúp cô. Băng Thanh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn, rồi cảm ơn anh nhỏ đến mức chỉ có anh nghe thấy. Cô đang ngượng mà! Ở băng ghế sau, bốn người thấy cảnh này, liền lén lút mà cười thầm. Chiếc xe lăn bánh, không khí trên xe im lặng lạ thường. Băng Thanh ngồi một lúc lâu, mới thấy khác lạ, liền quay ra sau hỏi Tuyết Vy:

_Hôm nay mọi người có chuyện buồn sao? Sao không ai nói gì hết vậy?

_Băng Thanh, bọn mình đang buồn cậu đấy_Tuyết Vy thở dài một hơi, mới nói.

_Hả, mình đã làm gì sai sao?_Băng Thanh nghe vậy, có chút khó hiểu, liền hỏi lại.

_Cậu đó, có người yêu rồi mà không giới thiệu cho bọn mình gì cả. Cậu thật là, giấu kĩ quá đấy!_Phượng Nhi khẽ cựa người, giả vờ thất vọng nói.

Băng Thanh nghe mà không hiểu gì cả, ngây thơ hỏi lại:

_Mình có người yêu à? Hối nào vậy?

Tuyết Vy lấy tay vỗ vỗ trán, lắc đầu nói:

_Cậu còn muốn chối? Hôm qua, tất cả đều thấy cậu đang ôm eo một cái anh nào đấy trên xe Airblade mà. Hai người tình cảm lắm luôn đó!

Không nghe thì thôi, nghe rồi Tử Huy liền nhớ tới hình ảnh hôm qua, gương mặt tối sầm lại, có chút khó chịu cùng ghen tuông. Phải cố gắng lắm anh mới kìm chế được bản thân mình không nổi giận. Băng Thanh nghe xong, ngạc nhiên, quay sang nhìn tất cả mọi người rồi dừng lại nơi Tử Huy trong chốc lát, thấy gương mặt anh lạnh lùng, tối sầm. Tất cả đều thấy? Anh ấy cũng thấy rồi sao? Băng Thanh nghĩ thầm trong đầu. Cô liền bật cười, vui vẻ khiến những người còn lại cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau. Tử Huy thấy cô cười, mơ hồ cảm thấy hình như đó là sự thật thì phải. Anh có chút thất vọng, đau lòng cùng ganh tỵ.

_Các cậu đang nói anh Vĩ hả? Anh có vợ rồi đó. Nói vậy, chị dâu nghe được sẽ la mình đó.

“Chị dâu” Tất cả đồng thanh hỏi cô. Băng Thanh chỉ biết dở khóc dở cười, nhìn bọn họ, gật đầu xác nhận rồi nói them:

_Phải, đó là anh họ của mình. Các cậu đừng nghi ngờ nữa.

Nghe xong, tất cả thở phào, quay sang nhìn Tử Huy thấy anh đang che giấu nụ cười vui sướng. “May mà không phải”Tử Huy nghĩ thầm, trong lòng lại có chút hi vọng.

Sau khi giải thích rõ rang, không khí trên xe đã bắt đầu trở nên vui vẻ. Đặc biệt là Tử Huy, anh đã nói chuyện nhiều hơn, gương mặt cũng có chút trở nên dịu dàng, anh tuấn.Trên môi anh, từ lúc nghe xong lời giải thích đó, luôn thường trực nụ cười quyến rũ. Băng Thanh nghe trái tim bỗng đập mạnh mỗi khi cô vô tình quay sang nhìn anh. Buổi đi chơi hôm đó, Tử Huy tặng Băng Thanh một sợi dây chuyền bằng bạc, có mặt trái tim, ở giữa còn đính một viên hồng ngọc nhỏ, màu đỏ rực. Băng Thanh có chút bất ngờ, ngại ngùng nhận lấy nhưng thật sự cô rất thích món quà của anh. Thích nhất! Băng Thanh thấy đây là ngày vui nhất của cô. Cô mơ hồ nhận thấy hình như Tử Huy có chút tình cảm với mình. Bởi vì, hôm đó, anh nắm tay cô, dắt cô đi giữa dòng người nhộn nhịp. Mặc dù anh nói: “Đông người lắm, bọn họ có đôi cả rồi, đi theo anh để khỏi lạc.” Băng Thanh có chút xấu hổ, nhưng rất hạnh phúc. Cô ước mong có một ngày, cô có thể công khai mà nắm tay anh, không phải để khỏi lạc, mà là để nói với mọi người rằng: “Cô là người yêu của anh.” Cô có ngờ rằng, đêm trước đó, anh đứng dưới Chúa trời, chắp tay nguyện cầu điều cô vừa mong muốn. Hai con người có tình cảm nhưng mỗi người đều có lí do không thể nói ra, dây dưa không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.