Lão Triệu ôm đùi Mạnh Thiểu Du rên rỉ, Hắc Vô Thường bên cạnh thấy vậy thì cười một tiếng rồi nói: "Ông hay nhỉ Lão Triệu, mặt dày ghê luôn, rõ ràng cái này là của tôi nhá!"
Từ lúc tân Thành Hoàng nhậm chức, đám quỷ sai khu vực như bọn họ cũng coi trọng thành tích hơn.
Suy cho cùng, công trạng và phần thưởng chính là con đường để thăng chức đó!
Nhất là những người có quen biết với đạo sĩ thì đều phải đánh tiếng trước, có vậy thì khi bắt quỷ người ta mới nghĩ đến mình trước tiên được.
Lão Triệu thấy Hắc Vô Thường cười nhạo mình thì nhảy dựng lên: "Trương Lão Tam, ông biết cái khỉ gì mà nói! Tiểu Mạnh và tôi là người quen, đây là lý lẽ đến trước đến sau ông hiểu không?!"
Nói xong hắn còn kể lể, suốt bốn năm đại học, có con quỷ nào Mạnh Thiểu Du bắt mà không phải là do hắn gom về đâu, trong giọng hắn còn mang vẻ tự hào!
Trương Lão Tam chính là Hắc Vô Thường kia.
Thấy Lão Triệu tỏa ra khí thế của chính cung như vậy, y còn ra vẻ trêu ngươi mà nắm lấy sợi xích câu hồn có dính Thần Ngũ Thông rồi quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
"Thứ tự đến trước đến sau thì sao chứ, cái này mới quan trọng nè! Tôi đáng tin cậy hơn ông hơi bị nhiều đấy!" Trương Lão Tam nói xong còn bảo Mạnh Thiểu Du: "Vị đạo sư này, về sau nếu cậu có cần gì thì cứ truyền tin cho ta, chắc chắn là ta đáng tin cậy hơn thằng nhãi Lão Triệu này, lực chân của ta là nhất đẳng đó!"
Lão Triệu nhìn một cái, Trương Lão Tam còn dám chơi trò đập chậu cướp bông ngay trước mặt hắn nữa chứ! Lão Triệu bèn tức giận xông đến bóp cổ Trương Lão Tam, mà y cũng chẳng phải là một người mềm yếu, cứ thế nhào vào cắn xé với Lão Triệu.
Nếu nghe kĩ còn thấy hai người nói gì mà: "Tôi tới trước!"
"Tôi xài tốt hơn ông!"
Nếu mà không biết chắc còn tưởng đang tranh giành tình cảm ấy chứ.
Lão Triệu tức giận hét lên với Mạnh Thiểu Du: "Tiểu Mạnh, cậu nói một câu coi Tiểu Mạnhhh!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Mạnh Thiểu Du thật sự không biết trong đám quỷ sai còn có chuyện ganh đua kiểu này, thấy Lão Triệu và Trương Lão Tam đồng thời quay lại nhìn mình, cậu ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Chắc chắn lần sau, chắc chắn lần sau nha."
Cũng không biết cậu nói chắc chắn lần sau là ai chắc chắn nữa.
Lão Triệu còn đang định cãi cho rõ ràng, Mạnh Thiểu Du lại bảo: "Sẵn đây, trên người của quỷ Ngũ Thông có hơi thở giống với một vụ án mà tôi từng gặp, không biết có thể kính nhờ hai vị điều tra một chút xem rốt cuộc người đứng sau là ai không?"
Dù sao thì cũng liên tục gặp phải hai sự kiện có liên hệ với cùng một người, Mạnh Thiểu Du không nghĩ đây là một sự trùng hợp.
Lão Triệu nghe cậu nói vậy thì đáp ngay: "Cứ giao chuyện này cho ta, ta đảm bảo sẽ tra rõ ràng cho cậu."
Trương Lão Tam thấy vậy thì cũng vội vàng chen mồm: "Cứ để ta lo chuyện này đi, ba ngày sau cậu đến miếu Thành Hoàng là sẽ biết kết quả!"
Dứt lời, hai quỷ sai lại lườm nguýt đối phương, như kiểu giây tiếp theo sẽ lao vào cấu xé nhau!
Mạnh Thiểu Du toát mồ hôi: "Vậy làm phiền nhé."
Lúc bấy giờ, Lão Triệu và Trương Lão Tam mới ông đẩy tôi, tôi đẩy ông mà rời đi.
Mạnh Thiểu Du nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn lại thời gian.
Chín giờ ba mươi!
Thôi hỏng rồi!
Lão Triệu và Trương Lão Tam đánh nhau làm lố giờ giới nghiêm của cậu rồi!
Mạnh Thiểu Du ngơ ngác, đã về đến cửa nhà rồi mà còn muộn vì chuyện như vậy! Cậu quay đầu về phía cổng, lại thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa, không biết thầy Dư đã đứng ở cửa nhìn cậu từ khi nào.
"Thầy Dư...!Anh nghe tôi giải thích!" Mạnh Thiểu Du nói một cách tội nghiệp.
Thầy Dư đứng trên bậc thang, anh tựa người vào cửa rồi buông rèm mi nhìn cậu.
Mạnh Thiểu Du tiến lên từng bước rồi giải thích: "Do hai tên quỷ sai kia hết đó, nếu không thì tôi đã về từ lâu rồi..."
Thầy Dư cúi đầu nhìn cậu thanh niên trước mặt, ánh mắt dừng lại trên tay phải của cậu, anh nhíu mày hỏi: "Cậu bị thương à?"
Mạnh Thiểu Du nâng tay lên, vết thương bị Thần Ngũ Thông quẹt phải lúc nãy vẫn còn đó, có điều nó đã không còn chảy máu nữa, chỉ là trông hơi đáng sợ mà thôi.
Cậu vừa định bảo không sao đâu thì đã bị thầy Dư kéo vào nhà rồi bắt ngồi trên sô pha, sau đó cậu thấy thầy Dư lấy hộp thuốc ra, anh cầm miệng vết thương lại cho cậu, sau đó cẩn thận rửa sạch rồi bôi thuốc lên.
Mạnh Thiểu Du thấy thầy Dư cúi đầu, dáng vẻ anh cầm lấy bàn tay cậu để rửa sạch vết thương khiến bàn tay đang được lau chùi nhẹ nhàng bỗng như nóng lên.
Theo bản năng, cậu hơi rụt tay về, nhưng rồi lại bị bắt lấy lần nữa.
Thầy Dư giương mắt, anh khó hiểu nói: "Làm đau cậu à?"
"Không phải!" Mạnh Thiểu Du vội vàng bảo, sau đó cậu cũng không dám động đậy nữa, để yên cho thầy Dư xử lí xong miệng vết thương.
Thật ra vết thương này không sâu, nhưng vì là ma quỷ gây nên, nên thoạt nhìn miệng vết thương sạm đen, trông hơi bị khủng bố, xử lí xong là không còn vấn đề gì nữa.
Mạnh Thiểu Du nhìn bàn tay phải được băng bó đẹp đẽ, chợt cảm thấy lòng bàn tay hơi ngưa ngứa.
Thầy Dư xử lí xong thì lại nói: "Bên kia đâu? Đưa tôi xem."
"Bên này không bị thương ạ..." Mạnh Thiểu Du vừa mở miệng thì tay trái đã bị bắt lấy.
Bàn tay sạch sẽ xinh đẹp mở ra, ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương, trong lòng bàn tay còn có một nốt ruồi đỏ be bé.
Theo bản năng, Dư Giang Hòa chạm vào nốt ruồi nho nhỏ nọ, Mạnh Thiểu Du co rụt tay lại, hai người liếc nhìn nhau một cách lúng túng.
Thấy tay trái của cậu thật sự không bị thương, Dư Giang Hòa bèn thu tay về.
Mạnh Thiểu Du chà chà lòng bàn tay có chút nóng lên, đôi mắt cậu đảo tới đảo lui: "Ừm, thầy Dư à, hôm nay không phải tôi cố tình muộn đâu! Thật ra tôi đã về đến nhà từ lâu rồi..."
Dư Giang Hòa nói: "Tôi biết."
Lúc chín giờ, anh đã đứng ở cửa và nhìn thấy cả rồi.
Mạnh Thiểu Du nan giải nhìn anh, Dư Giang Hòa bèn đứng lên xoa xoa đầu cậu rồi nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
Động tác này quá sức mượt mà, nên cả hai đương sự đều không cảm thấy có gì bất thường.
Mạnh Thiểu Du thấy thầy Dư không so đo việc này thì lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Thầy Dư thật là tốt!
Sau đó thì mọi chuyện lại như bình thường, thầy Dư dặn dò vết thương không được đụng nước rồi đi làm việc khác.
- -
Ba ngày sau.
Theo lời Trương Lão Tam, Mạnh Thiểu Du đi đến miếu Thành Hoàng ở Nam Thành.
Miếu Thành Hoàng nằm ở phía Đông vùng ngoại ô của Nam Thành.
Nơi này trồng rừng cực kì tốt, không có dân ở.
Địa danh nổi tiếng nhất là miếu Thành Hoàng thì cũng đã bỏ phế bốn năm trời.
Trước đây, miếu Thành Hoàng ở Nam Thành luôn tràn ngập hương khói, có danh tiếng đến mức người dân ở tỉnh lân cận cũng sẽ đến nơi này để dâng hương.
Mãi sau này, khi đến thời hiện đại, sự nhiệt tình của người ta đối với miếu Thành Hoàng mới biến mất.
Không có tín đồ đến thăm viếng và phụng dưỡng, miếu Thành Hoàng dần dần xuống dốc.
Mạnh Thiểu Du đã đến thăm miếu Thành Hoàng lúc còn học năm nhất.
Khi đó bên ngoài miếu Thành Hoàng vẫn có dáng vẻ lụp xụp, tường đỏ loang lổ, cỏ dại còn mọc kín mái ngói của nóc nhà mà lắc lư theo gió.
Bây giờ khi đến lần nữa, miếu Thành Hoàng không chỉ được sửa chữa và phết lên lớp sơn mới cóng, mà ngay cả cỏ dại trong viện cũng đã được nhổ đi sạch sẽ.
Thế nhưng vẫn còn thiếu hương khói.
Miếu Thành Hoàng là nơi linh hồn người chết trở về.
Khi chết, một là hồn ma sẽ đến chỗ thổ thần để xóa đi tên họ mình từng dùng thuở còn sống, hai là đi gặp Thành Hoàng, Thành Hoàng sẽ xem xét lí lịch của họ lúc còn sống, có oán báo oán, có thù báo thù, nếu có tội thì sẽ bị bắt giam vào ngục.
Có khả năng cao là tên quỷ Ngũ Thông mà Mạnh Thiểu Du bắt được rồi giao cho Vô Thường sẽ bị bắt vào tù, đó cũng là nguyên nhân mà Trương Lão Tam kêu cậu đến miếu Thành Hoàng.
Vì có hẹn trước, khi Mạnh Thiểu Du vừa bước vào miếu thì Trương Lão Tam và Lão Triệu đã xô đẩy nhau rồi chạy đến trước mặt cậu.
Lão Triệu giận dữ nói: "Trương Lão Tam, ông có phải người không?! Đây là đạo sĩ đã được ràng buộc với tôi!"
Trương Lão Tam nói mà không hề khách sáo: "Tôi có phải đâu!"
Lão Triệu: "Hừ! Cái đồ mặt dày!"
Lão Triệu và Trương Lão Tam ầm ĩ qua lại, thế nhưng khi đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, bọn họ vẫn diễn sâu là những quỷ sai đứng đắn, hai người sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới nói tin tức về vấn đề nọ.
Đúng là tên quỷ Ngũ Thông này do người tạo ra, đây vốn là linh hồn của một tù nhân bị kết án ở Nam Thành, sau đó hắn bị chiêu hồn vào tượng thần để làm Ngũ Thông.
Có điều tên quỷ này cũng không chịu nói rõ, hắn chỉ biết hình như đối phương không phải người Trung Quốc, có cảm giác như pháp sư hàng đầu ở phía Đông Nam Á.
Về phần người này có toan tính gì thì tên quỷ Ngũ Thông cũng không biết.
Lão Triệu nói: "Theo ta thấy, nếu hắn liên tục xuất hiện bên cạnh cậu thì nhất định là có mục đích không thể cho ai biết.
Hai lần này đã thất bại rồi, chắc chắn hắn sẽ còn tiếp tục tìm cơ hội để ra tay đó."
Trương Lão Tam nhàn nhạt nói: "Cái này mà còn phải cần ông nói à?"
Sau đó hai bên lại gườm gườm nhìn nhau rồi lao vào cấu xé.
Sau khi Mạnh Thiểu Du có được tin tức, cậu bèn nói cảm ơn với cả hai vị quỷ sai.
Thấy Lão Triệu và Trương Lão Tam cắn nhau thì cậu chẳng biết làm sao, lại nhìn thoáng qua miếu Thành Hoàng.
Hồi trước cậu từng nói muốn đến đây để bái lạy Thành Hoàng mới, nhưng vì gần đây có nhiều chuyện lần lượt xảy ra, nên cậu chỉ có thể lần lữa đến tận hôm nay mới có cơ hội đến vái.
Nãy giờ bọn Mạnh Thiểu Du đứng bên ngoài miếu nói chuyện, vào trong miếu rồi, đập vào mắt là tượng thần được bày trước sân, chỉ có vài nhánh hương cắm ở đằng trước, khó khăn lắm tro hương mới trải ra được một lớp mỏng.
Tân Thành Hoàng có cuộc sống khó khăn thật đấy, Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng.
Điều khiến một vị thần có thể diện nhất là số người tin tưởng vào mình, ít nhiều gì thì sự phụng dưỡng cũng có liên quan đến thành tích.
Tàn hương của tân Thành Hoàng qua loa như thế, khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc vô cùng.
Mạnh Thiểu Du rút ra mấy nén hương luôn mang theo bên người, cậu cung kính đốt lên cho Thành Hoàng mới, sau đó giới thiệu rõ ràng mình là ai, làm công việc gì, đến Nam Thành sống thì mong được Thành Hoàng phù hộ, cứ thế là coi như đã chạm mặt Thành Hoàng, thông tin của cậu cũng sẽ xuất hiện trên văn kiện của Thành Hoàng.
Suy cho cùng thì Thành Hoàng cũng quản lí vận thế của cả một thành phố.
Nếu một kẻ ngoại lai như Mạnh Thiểu Du muốn làm công việc huyền môn ở Nam Thành thì đánh tiếng với ngài cũng là điều nên làm.
Như kiểu đàn em đến từ nơi khác thì phải đưa tiền bảo kê cho đại ca cũ vậy.
Mạnh Thiểu Du thắp hương xong thì xoay người định đi về, bỗng dưng sau lưng cậu bị một đồ vật gì đó đập trúng, cậu nhìn lại bên chân mình thì thấy một cây bút lông rơi ra.
Mạnh Thiểu Du: "..."??
Cậu nhặt bút lông lên, khi cầm trên tay thì có cảm giác mát lạnh, ngụ ý có khí lành, không giống như một cây bút lông bình thường.
Có lẽ Thành Hoàng cho cậu cái này chăng?
Mạnh Thiểu Du là một đạo sĩ, nên cây bút lông này là một vật liệu rất tốt để vẽ bùa.
Cậu cất bút lông vào rồi lại định đi tiếp, kế đó trên đài tiếp án phát ra tiếng lạch cạch, một cái ống thẻ lăn xuống dưới.
Mỗi một cái thẻ trên mặt đất đều chỉ về đúng một hướng — Hòm công đức.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Thôi thì, đã cầm đồ của Thành Hoàng rồi, nói cho cùng thì cậu cũng phải tỏ vẻ một xíu.
Mạnh Thiểu Du lục lọi túi áo, cậu lấy tất cả tiền mặt mình mang theo trên người ra rồi bỏ vào trong.
Chắc bây giờ đi được rồi đúng không?
Cậu lại xoay người định bỏ đi lần nữa, ấy vậy mà hòm công đức kia chợt run lên, nó lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống, để lộ ra mã QR ở mặt sau.
Lần này ý nghĩa không thể rõ ràng hơn — Thêm tí nữa đi!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Không phải chứ, cái ông Thành Hoàng này còn tính ép mua ép bán nữa hả?!!
—
Hết chương 20.
- --
> Pháp sư hàng đầu: Gốc là 降头师, tạm dịch là "hàng đầu sư".
Đây là một loại phù thuỷ xuất phát từ Trung Quốc và cũng cực kì nổi tiếng ở Đông Nam Á, đặc biệt là Thái Lan.
Có rất nhiều cách ám chú mà các hàng đầu sư thường dùng, một trong số đó là sử dụng búp bê để điều khiển người khác.
Người bị nguyền rủa sẽ cảm thấy buồn nôn, đau đầu, sau đó là hành động mất kiểm soát.
Những triệu chứng này hơi giống bùa ngải hay chơi ngải mà chúng ta biết, nhưng hàng đầu sư và thầy ngải là hai loại khác nhau..