Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 12



Tần Thời Dụ ngẩng đầu lên quan sát, các căn phòng trên tầng đều đóng chặt cửa, nhưng lại có âm thanh sột soạt không biết truyền ra từ phòng nào.

Tần Thời Dụ sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Trong đầu toàn là “Hướng dẫn cách tự giải thoát cho phụ nữ sống một mình”.

Tên trộm này cũng lớn mật thật, thấy trong nhà không có người là điên cuồng ngang ngược như vậy.

Trị an của Cẩm Tú Hoa Duyên cũng quá không đáng tin, một tiểu khu cao cấp như vậy, camera giám sát ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài, thế mà lại không chống được một tên trộm?

Tần Thời Dụ muốn lùi về sau một bước, ngón tay dè dặt đặt lên công tắc đèn hành lang, dùng sức lực nhỏ nhất trong cả cuộc đời ấn tắt công tắc.

Chuyện chỉ trong giây lát mà lại tốn mất mười mấy phút của cô.

Có điều may mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tên trộm ở bên trong có lẽ cũng đang chú tâm làm việc, không hề phát giác ra có người trở về.

Tần Thời Dụ chuẩn bị từ từ lùi ra, tiền hay không để nói sau đi, khi bàn tay vừa sờ lên tay nắm cửa, cô nghe thấy lạch cạch một tiếng.

Trước mắt là một mảng tối đen như mực, cô không nhìn rõ, nhưng cũng đoán ra được cửa trên tầng bị mở ra rồi.

Tiếp sau đó là tiếng bước chân vững vàng có lực.

Trong bóng tối trở nên càng quỷ dị hơn.

Tần Thời Dụ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Đúng vào lúc này, điện thoại của cô đột nhiên kêu lên, phá vỡ sự yên lặng.

Tần Thời Dụ cảm nhận được tiếng bước chân đó đột nhiên dừng lại, không lâu sau, tiếng bước chân đó hình như…

Hướng lại gần phía cô…

100 tips phòng thân cho con gái hay cách tự giải cứu gì đó trong đầu cô loạn cào cào hết lên, dưới tình thế cấp bách, cô tiện tay cầm một thứ đồ lên, che kín trước mặt mình, khởi động trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cô, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, giơ thứ đồ trong tay lên đập về phía người đó…

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu cô toàn là, bản thân còn chưa thể kiếm nhiều tiền hiếu kính bố mẹ, còn chưa nhìn thấy Lâm Ngữ Trì sinh con nhận mình làm mẹ nuôi, còn chưa nhìn thấy SK phá sản, thậm chí là…

Cô còn chưa có một mối tình đúng nghĩa…



Trong thời gian chớp mắt, cô cảm thấy cổ tay mình bị một lực trói lại.

Tần Thời Dụ đã viết xong bản thảo cảm nghĩ lúc sắp chia tay ở trong đầu rồi, cô cho rằng cái mạng nhỏ này hôm nay sẽ kết thúc tại đây, cho đến khi một âm thanh quen thuộc rơi xuống đỉnh đầu mới kéo cô lại.

“Tần Thời Dụ, em cầm dép Hello Kitty làm gì?”

Mẹ nó âm thanh này sao lại giống Trì Nghiên như vậy?

Tần Thời Dụ mở bừng mắt ra, nhìn thấy Trì Nghiên đứng trước mặt cô, mặc bộ đồ ở nhà màu tối, hình như vừa mới tắm xong, tóc mái trước trán hơi ẩm, làn da có hơi trắng, trong con ngươi tràn đầy nét chán chường, cả người nhìn không sắc bén như ban ngày, thế mà lại có chút vô lại.

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô của anh buông ra, tay của Tần Thời Dụ cũng trượt xuống theo, chiếc dép không chú ý cũng rơi xuống đất, kêu lên bạch một tiếng.

Hóa ra dưới tình thế cấp bách, cô đã cầm chiếc dép này lên làm vũ khí phòng thân.

May mà người trước mặt là Trì Nghiên, nếu như thật sự là một kẻ xấu cao lớn thô kệch nào đó, có lẽ dép còn chưa kịp đập lên người, đối phương đã chết vì cười rồi.

Tần Thời Dụ ngượng ngùng cười cười.

“Không phải là em nghe thấy trên tầng có tiếng động sao, vậy nên cảm thấy sợ hãi, mới…”

“Hơn nữa, sao anh đi ra mà không bật cái đèn nào lên…”

Hại người ta tưởng rằng suýt nữa không giữ được cái mạng nhỏ này nữa.

“Anh tưởng trong nhà có chuột, đi ra xem thử.”

Trì Nghiên liếc nhìn cô, chậm chạp nói ra câu đó.

…?

Trì Nghiên nói cô là chuột??

Tức chết rồi tức chết rồi.

Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, Trì Nghiên đã bước lên tầng rồi.

Tần Thời Dụ hai ba bước đuổi theo, đi đằng sau anh hỏi.

“Sao hôm nay anh lại ở đây vậy?”

Trì Nghiên không quay đầu lại, tự mình bước đi.

Chân anh rất dài, đi rất nhanh, Tần Thời Dụ đuổi theo phía sau vô cùng tốn sức.

Đi đến cửa phòng, anh đột nhiên dừng lại, kéo cửa ra, quay người nhìn Tần Thời Dụ.

Lúc này khoảng cách của hai người quá gần, Tần Thời Dụ thậm chí có thể cảm nhận được từng tầng hơi thở trầm thấp lạnh như băng của anh đang ôm lấy cô.

Anh nghiêng người qua, dựa vào bên cửa, tư thế đứng chán chường, đường nét sườn mặt gọn gàng.

Anh hếch cằm về phía căn phòng, ra hiệu cho Tần Thời Dụ nhìn vào trong.

Tần Thời Dụ nghi hoặc thò đầu ra.

Vốn dĩ căn phòng này được để trống, cũng là căn phòng lớn nhất, bây giờ lại chỉnh tề bày biện rất nhiều đồ dùng của đàn ông, va li hành lý trên sàn còn đang mở, bên trong để một ít đồ vật còn chưa kịp lấy ra.

Hóa ra lúc nãy anh đang sắp xếp đồ đạc.

Đợi đã…?

“Anh… Định chuyển qua ở hả?”

Trì Nghiên đột nhiên ngước mắt lên, khóe mắt cong cong, trong giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm.

“Nếu không thì sao?”

“Anh chuyển đến để chơi à?”

“Không phải, bình thường không phải anh đều ở trong nhà riêng của anh sao, căn hộ một trăm mét vuông đó ở không thoải mái à…”

“Căn hộ đó phải tu sửa lại.”

“Vậy thì anh cũng không chỉ có một căn nhà đó đi…”

Tần Thời Dụ thấp giọng lẩm bẩm.

Không ngờ vẫn bị Trì Nghiên nghe được.

“Tần Thời Dụ, có phải em quên mất đây là nhà ai rồi không?”

Một câu chặn cho Tần Thời Dụ không có cách nào phản bác.

Nhà anh! Nhà anh!

Biệt thự là của anh, căn hộ một trăm mét vuông là của anh được chưa!

Em đi là được chứ gì!

Mười mấy giây sau khi Tần Thời Dụ có suy nghĩ này, cô nhớ ra nhà của mình đã bán rồi, căn nhà đang thuê cũng sắp đến hạn.

Cô đúng thật là không có chỗ nào để đi.

Cô chỉ có thể nở nụ cười nói.

“Hôm nay anh làm việc cả ngày mệt rồi nhỉ, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai bảo dì giúp anh sắp xếp…”

Khi nói chuyện, Tần Thời Dụ đã quay người, chạy trốn về phòng mình như một con vịt ngốc.

“Tần Thời Dụ.”

Tần Thời Dụ nghe một tiếng này, bước chân vô thức khựng lại.

Cô còn chưa quay đầu, giọng nói của anh đã lướt qua từ sau tai cô.

“Lần sau đừng uống ở bên ngoài đến muộn như vậy.”

Tần Thời Dụ ngây ra.

Cô nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi.

Vị nhị thế tổ này cũng biết quan tâm đ ến người khác? Có phải cảm thấy cô uống rượu ở bên ngoài đến muộn như vậy, còn một mình trở về nhà rất nguy hiểm không?

Còn có chút lương tâm.

Tần Thời Dụ đang định giải thích bởi vì mình uống thuốc nên không uống, chỉ ngồi cùng Lâm Ngữ Trì, trên người dính một chút hơi rượu mà thôi.

Còn chưa nói ra lời đã nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng.

“Nếu không thì dứt khoát đừng về nữa.”

… Mẹ nó.

Cô muốn thu lại câu khen anh của mình vừa nãy.

*

Sáng hôm sau, Tần Thời Dụ rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng của Trì Nghiên, nhìn thấy cửa phòng anh mở toang, bên trong không có bóng dáng của anh.

Thứ bảy mà dậy sớm vậy sao? Đến công ty rồi?

Tần Thời Dụ cũng không nghĩ nhiều.

Dù sao anh đi đâu cũng không liên quan đến mình.



Cô mơ mơ màng màng đi xuống tầng một, mùi thơm của cháo lượn lờ nơi chóp mũi.

Cô tưởng rằng bản thân đói đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi.

Một giây tiếp theo, cô nghi ngờ đôi mắt mình cũng có vấn đề.

Cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở trong phòng bếp, thân hình đường nét ấy rõ ràng là Trì Nghiên.

Không phải chứ Trì Nghiên lại bắt đầu phá phòng bếp rồi???

Cô hoảng loạn chạy vào phòng bếp, muốn xem xem có thể xoay chuyển cục diện cứu lấy căn nhà này, cứu lấy hai cái mạng nhỏ của bọn họ không.

Khi vừa đặt chân vào phòng bếp, Trì Nghiên đã bắt đầu múc cháo rồi.

Anh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, không để ý liếc cô một cái, lại quay đầu về, âm thanh mang theo chút lười biếng trầm thấp lúc mới ngủ dậy.

“Muốn ăn thì đi qua bưng.”

Tần Thời Dụ ngây ngốc vài giây, phát ra một câu vô tri.

“Có thể ăn không?”

Đợi đến khi cô nói xong, Trì Nghiên đã bưng bát cháo của anh đi qua bên người cô.

Hình như có hơi không vui, lạnh lùng vứt lại một câu.

“Vậy thì em đừng ăn.”

Đồ hẹp hòi.

Tần Thời Dụ thầm nghĩ.

Không phải chỉ là cô đưa ra một câu chất vấn hợp lý thôi sao.

Cô đi đến trước bát cháo đó.

Hình như Trì Nghiên nấu cháo thịt nạc rau xanh, có vài lá rau cải bẹ xanh trôi nổi ở đáy nồi cháo óng ánh, ít nhất thì bề ngoài cũng có hình có dạng.

Tần Thời Dụ biết mình là một người không có cốt khí, lúc này cũng không tính toán câu Trì Nghiên vừa mới nói, bưng cháo đi ra ngoài.

Lúc này Trì Nghiên đã ngồi ở bàn ăn, ngón tay có khớp xương rõ ràng cầm thìa, thong thả ung dung thưởng thức tác phẩm của anh.

Một tay kia đang lướt máy tính bảng, bên trên hình như là tài liệu gì đó của công ty anh, Tần Thời Dụ cũng không nhìn kỹ, lặng lẽ ngồi xuống đối diện anh.

Sau khi cô ngồi vững, bèn cầm thìa lên thử một miếng cháo.

Cháo được nấu vừa tới, đặc quánh, vừa vào miệng là mùi thơm nhạt của hạt gạo và rau xanh, đọng lại còn có hương mặn của thịt nạc.

Trì Nghiên ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Trong ánh mắt đều là sự khinh thường, hình như đang nói.

“Không phải em không ăn sao?”

Tần Thời Dụ đương nhiên nhìn hiểu được ý của anh, lau lau miệng, vô cùng bình tĩnh trả lời.

“Nhìn em như vậy làm gì, em chỉ nghi ngờ nó có thể ăn không, chứ không nói em không ăn.”

Trì Nghiên cười một tiếng trầm thấp.

“Có lẽ ngon hơn một chút so với đại tiệc năm trăm nghìn kia của em nhỉ?”

Tần Thời Dụ nghe thấy câu này thì suýt nữa bị sặc bởi mấy hạt gạo.

Sao người này lại thù lâu vậy chứ…

“Mấy ngày trước không phải anh còn chưa biết nấu cơm sao, làm thế nào…”

Làm thế nào hôm nay đã biết nấu cháo rồi?

“Học theo ở trên mạng.”

“Tự mình ra tay, cơm no áo ấm.”

“Còn không phải bỏ ra năm trăm nghìn.”

Khi Trì Nghiên nói những lời này, khóe mắt hơi cong lên, như cười như không.

Tần Thời Dụ cạn lời.

Không chịu bỏ qua việc này đúng không…

Bây giờ cô coi như là biết rồi, trước đây cô đã đánh giá thấp khả năng động tay của kỳ tài thương nghiệp.

Sớm biết vậy, hôm đó sống chết phải đòi anh cái giá một triệu.

Bởi vì sau này có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nhặt tiền từ trên trời rơi xuống thế này nữa rồi…

*

Trì Nghiên ăn xong thì đi ra khỏi nhà.

Một mình Tần Thời Dụ ở trong căn nhà vắng vẻ này, càng ngày càng nghĩ không thông.

Tại sao cô hễ gặp phải Trì Nghiên là như một đứa ngốc.

Nói về chuyện tối hôm qua đi, đôi giày da đặt ở cửa nhà đó vừa nhìn đã biết có giá không rẻ, sao cô lại tưởng rằng là tên trộm chứ.

Lúc đó không phải cô không uống rượu sao, hay là ngửi mùi rượu đến nỗi đầu óc mơ hồ rồi?

Cô càng nghĩ càng buồn bực, lên tầng đi vào phòng sách, lấy đồ dùng của mình ra, chuẩn bị vẽ bản thiết kế.

Lần này cô mở phòng làm việc, chuẩn bị tự mình xây dựng một thương hiệu, tất cả đều bắt đầu từ con số không.

Thương hiệu của cô nhắm vào phân khúc trung cấp, chủ yếu dành cho giới trẻ, kiểu dáng phải hợp mốt và có cá tính.

Cô đột nhiên nhớ đến thương hiệu Crush.

Thương hiệu này đi trên con đường trung cấp, tương đối nhỏ, người biết đến nó không nhiều, nhưng những sản phẩm của thương hiệu này Tần Thời Dụ đều rất thích.

Hơn nữa, Trì Nghiên cũng đeo một chiếc nhẫn của thương hiệu này.

Cô nhớ anh từng nói là của người khác tặng.

Tần Thời Dụ lên mạng tra một ít tư liệu về thương hiệu này.

Bởi vì nếu đã cùng là thương hiệu trung cấp, cô hoàn toàn có thể rút ra bài học theo kinh nghiệm của người khác, hơn nữa cũng chú ý tránh vì không cẩn thận mà trùng nhau, bị nói là ăn cắp thì không hay.

Cô lướt trang chủ, phát hiện thương hiệu này rất thần bí, gần như không tiết lộ một câu chuyện về thương hiệu nào.

Cô thoát ra, nhấp vào giao diện lựa chọn sản phẩm.

Rất nhanh cô đã nhìn thấy kiểu nhẫn của Trì Nghiên.

Chiếc nhẫn này được thiết kế rất độc đáo, vừa nhìn cô đã có thể nhớ kỹ.

Cô mở phần giới thiệu chi tiết lên, khi nhìn thấy lời quảng cáo của mẫu nhẫn này, đầu ngón tay hơi run rẩy.

“Muốn dùng nó trói người anh, trái tim anh, còn có linh hồn anh lại.”

“Huống hồ, anh yêu, vốn dĩ anh đã nên thuộc về em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.