Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 43



Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Thời Dụ tới phòng làm việc xử lý chút chuyện, đến mười hai giờ trưa, Trì Nghiên gọi đến rất đúng lúc.

“Anh đến dưới tầng rồi, em bận xong chưa?”

Tần Thời Dụ thu dọn tài liệu trên bàn, mặc áo khoác lên rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Đương nhiên rồi, đã nói chiều hôm nay sẽ ở cùng anh mà, anh đợi một lát, em xuống ngay…”



Những cuộc hẹn hò của hai người mấy ngày hôm nay đều được lên kế hoạch ngẫu hứng, lúc này họ đang ngồi trong nhà hàng, loại bỏ từng lựa chọn một.

“Mấy bộ phim này cũng chẳng có gì đáng xem.”

“Đi mua sắm mệt lắm.”

“Uống trà chiều tại sao lại không về nhà uống, trong nhà có vườn hoa lớn như vậy.”

Tần Thời Dụ thong thả gạt điện thoại, đột nhiên lướt đến quảng cáo của một công viên giải trí, mới nhớ ra hình như mấy năm rồi cô chưa đến công viên giải trí.

Trì Nghiên cũng không có ý kiến gì với đề nghị này, nói ra thì có lẽ anh cũng không dám có ý kiến.

Bây giờ Tần Thời Dụ là người nắm giữ tài sản, vậy nên cô lập tức mua hai vé.

Trên đường cô vẫn luôn tìm kiếm kinh nghiệm của những người chơi trước, còn lưu lại rất nhiều hình ảnh giáo trình, cũng chẳng thèm suy nghĩ đến kỹ thuật chụp ảnh của Trì Nghiên mà đã bắt đầu ảo tưởng mình là công chúa chạy trốn ở Disney, tiên nữ thứ tám bị khai trừ tiên tịch trong bảy tiên nữ.

Đến khu vui chơi giải trí, hai người soát vé xong, Tần Thời Dụ kích động không thôi, trực tiếp buông tay Trì Nghiên ra chạy như bay vào trong, nhưng lại bị nhân viên công tác lễ phép ngăn lại: “Thưa cô, muốn ngồi xe lửa nhỏ vào trung tâm khu vui chơi cần phải xếp hàng.”

Được thôi, quả nhiên, cuối tuần không thể nào chạy khỏi số kiếp phải xếp hàng, việc đầu tiên cần làm sau khi đến là xếp hàng.

Không còn cách nào khác, Tần Thời Dụ chỉ đành kéo Trì Nghiên xếp xuống cuối hàng, nửa tiếng trôi qua, đội ngũ càng ngày càng dài, nhưng xe lửa còn chưa đi được mấy lượt.

Trì Nghiên xoa gáy cô, dịu dàng nói: “Hay là chúng ta đi bộ qua đó?”

“Không muốn đâu.”

Tần Thời Dụ từ chối ngay lập tức, còn không quên nhón chân nhìn xem phía trước còn bao nhiêu người.

Trì Nghiên tưởng rằng cô thấy đường dài, không muốn đi, lại dịu giọng bổ sung như đang dỗ dành cô: “Vậy anh cõng em qua đó.”

Nhưng giọng nói của anh khi nói những lời này không hề nhỏ, anh nói xong, Tần Thời Dụ nhìn thấy vẻ mặt một nam sinh đứng đằng trước cứng đờ, biểu cảm “Anh hai chị hai à, em chỉ muốn đến chơi không muốn ăn cẩu lương đâu”.

Tần Thời Dụ nhìn cậu ta cười đầy áy náy, sau đó kéo Trì Nghiên lại gần mình, bảo anh cúi thấp xuống một chút, ép thấp giọng nói bên tai anh: “Không phải, đến đây rồi đều phải ngồi xe lửa này, coi như cũng là một điểm đặc sắc của nơi đây, lúc đếm ngược chúng ta còn có thể chụp ảnh trên đó.”

Nói là xe lửa nhỏ, thật ra chỉ là xe buýt có tạo hình như xe lửa, chỉ có điều thiết kế vô cùng phục cổ, rất nhiều du khách đều chụp ảnh với nó.

Một chiếc xe chỉ có thể chở được bốn người, bên tổ chức nói rất nhanh sẽ có xe, nhưng Tần Thời Dụ đã đợi ở đây một hồi lâu cũng không thấy nhanh một chút nào, đúng là marketing có hơi quá đáng.

Trì Nghiên nhất định là nghe lời vợ, đợi ở đây cùng cô, còn hỏi cô có khát không, chai nước vừa nãy đã uống hết rồi.

“Có khát không? Anh đi mua nhé? Tiền mua một chai nước anh vẫn có.”

Tần Thời Dụ bảo anh nhìn về phía sau.

“Không phải vấn đề có khát hay không hay là anh có tiền hay không, chủ yếu là bây giờ thế này anh cũng không ra được.”

Trì Nghiên nhìn qua mới phát hiện đường ra ngoài đã bị chặn kín kẽ, bên cạnh cũng dùng một hàng rào dài phân cách thành một lối xếp hàng, bọn họ đều bị vây trong đó.

Không còn cách nào khác, Trì Nghiên chỉ đành từ bỏ.

Đợi thêm một lát, Tần Thời Dụ cứ liên tục nhón chân quan sát phía trước, cô bắt đầu tự trách: “Nếu như ngay từ đầu em không đòi ngồi xe lửa thì tốt rồi, bây giờ bị chặn lại ở giữa, phía trước cũng không động đậy, phía sau cũng không ra được…”

Trì Nghiên quan sát thấy cảm xúc của cô không tốt, định di chuyển sự chú ý của cô: “Không đâu, vừa nãy anh xem rồi, xe lửa nhỏ này quả thực rất đẹp, anh cũng muốn ngồi một lát, đợi thêm một chút đi.”

Nói rồi anh còn lấy hai cái bờm hoạt hình trên tay xuống, đeo lên cho Tần Thời Dụ trước rồi lại đeo lên cho mình.

Bên trên cái bờm của Tần Thời Dụ có hai con thỏ, của anh có hai con gấu trúc, khi đeo trên đầu cứ lắc đi lắc lại trông khá đáng yêu.

Anh lại lấy điện thoại ra, mở camera trước, một tay khoác lên vai Tần Thời Dụ, sau đó vươn tay đẩy đầu cô dựa vào vai mình.

“Tự sướng đi, hôm nay em xinh như vậy, cười lên sẽ càng xinh hơn nữa.”

Mới đầu Tần Thời Dụ còn có hơi mệt, mềm nhũn dựa lên người anh, sau khi anh tiện tay chụp vài tấm cho cô xem, cô ý thức được hôm nay quả thực mình rất xinh, thế là bỗng chốc nổi hứng tự sướng.

“Không được không được, em vẫn nên đứng sau thì hơn, đứng trước nhìn mặt to quá…”

“Em vẫn còn chưa chuẩn bị xong! Anh ấn nhanh như vậy làm gì!”

“Không được không được, tấm này không đẹp, chụp lại…”

Tách tách, chỉ trong chốc lát mà trong album của Trì Nghiên đã lưu đầy ảnh của Tần Thời Dụ, mà cuối cùng họ cũng bất tri bất giác di chuyển lên đằng trước đội ngũ.

Thế mà lại nhận được lời xin lỗi của nhân viên công tác: “Thưa mọi người, thật sự rất xin lỗi, vừa nãy một chiếc xe lửa của chúng tôi xảy ra sự cố, bây giờ yêu cầu tất cả các xe lửa phải kiểm tra và tu sửa lại, chúng tôi không thể lấy an toàn của các du khách ra làm trò đùa, rất mong mọi người có thể thông cảm.”

Nhân viên công tác xin lỗi họ xong thì lại đi giải thích với du khách ở phía sau.

Mà Tần Thời Dụ nghe xong những lời này thì lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Khởi đầu ngày hôm nay không được thuận lợi, phí bao nhiêu công sức xếp hàng mà lại không thể ngồi xe lửa.



Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể đi bộ qua.

Không thể không nói, tuy rằng Trì Nghiên là một đại thiếu gia, nhưng tâm thái còn tốt hơn cô nhiều.

Tần Thời Dụ đoán trước đây anh cũng chưa từng xếp hàng thế này bao giờ, càng không nhắc đến chuyện xếp hàng cả ngày trời cuối cùng vẫn không đạt được kết quả.

Ngược lại, anh nhìn trông vẫn khá vui vẻ. Anh nắm tay cô, lúc thì bảo cô chụp ảnh với con rối, lúc thì lại bảo cô đứng trước một bức tường đầy hoa văn màu chụp ảnh cho cô, nhiều lúc còn kéo tay cô tự sướng.

Đi tới bên cạnh một xe ngựa màu hồng, Tần Thời Dụ lập tức ngừng bước lại, sau khi nhìn một lúc lại kéo Trì Nghiên đi.

Trì Nghiên nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện đó là một chiếc xe ngựa lớn được trang trí tinh xảo, giống như xe ngựa của công chúa trong chuyện cổ tích.

Xe ngựa có thể chở người, rất nhiều người lớn đều xếp hàng đợi chụp ảnh, có điều đa phần đều là xếp hàng thay các bạn nhỏ, nhất là các bé gái.

Anh còn nhìn thấy nhiều cô gái xấp xỉ tuổi Tần Thời Dụ, khi đi ngang qua chiếc xe ngựa đó, ánh mắt sẽ di chuyển trên thân xe một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định như Tần Thời Dụ, kéo bạn thân hoặc bạn trai đi mất.

Ánh mắt Trì Nghiên hơi lóe lên, lúc quay đầu qua anh khẽ gọi Tần Thời Dụ.

“Bã xã.”

“Hửm?”

Tần Thời Dụ quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Trì Nghiên ôm vai cô, kéo cô quay lại đi về phía chiếc xe ngựa đó.

“Em ngồi lên đó đi, anh chụp ảnh cho em.”

Tần Thời Dụ ngây ra, sau đó chui ra khỏi vòng tay anh, liên tục từ chối: “Không được không được, trẻ con quá đi, trên đó đều là các bạn nhỏ, em đã lớn từng này rồi…”

“Vậy anh chụp với em, có được không?”

Trái tim Tần Thời Dụ đập trật một nhịp.

Cô cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp vô tình lướt qua mu bàn tay cô, đợi đến khi cô phản ứng lại tay mình đã bị anh nắm lấy.

Giống như đang truyền cho cô một tin tức nào đó.

Tần Thời Dụ nhất thời không thể hiểu được, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, cô rất yên tâm.

Cô im lặng tiếp nhận đề nghị này, được Trì Nghiên kéo đến xếp hàng đằng sau các bạn nhỏ.

Các bạn nhỏ chơi rất vui vẻ, trèo lên đó chơi một lượt xong còn muốn thêm lượt thứ hai, một hồi lâu sau vẫn chưa đến lượt hai người Trì Nghiên.

Tần Thời Dụ kéo cổ tay áo Trì Nghiên, nhỏ giọng nói một câu: “Hay là thôi đi…”

Trì Nghiên sờ đầu cô, ra hiệu cho cô không cần lo lắng.

“Anh đi nói với bạn nhỏ đó, em ở đây đợi anh một lát.”

Anh đi đến trước mặt một bé gái rồi ngồi xổm xuống, không biết đã nói với bé gái đó những gì, bé gái quay đầu nhìn cô một cái, sau đó cất bước đôi chân mập mạp ngắn tũn của mình chạy về phía cô.

Cô bé vươn tay về phía Tần Thời Dụ, giọng nói non nớt cất lên: “Chị, em đưa chị đi ngồi xe ngựa.”

Bé gái kéo cô chạy đến trước xe ngựa, vừa đẩy vừa kêu cô ngồi lên đó, mà lúc đó Trì Nghiên vẫn đang nói chuyện với một người đàn ông cầm máy ảnh.

Một đám trẻ con vây quanh xe ngựa vừa hát vừa nhảy vừa quay vòng, quan trọng là xung quanh còn có rất nhiều phụ huynh nhìn cô cười, làm cô khá mất tự nhiên.

Mà lúc này Trì Nghiên vỗ vỗ vai người đàn ông đó, gật gật đầu với anh ta, sau đó quay người chạy nhanh về phía cô.

Gió luồn qua vạt áo anh, cũng thổi loạn phần tóc trước trán, nhưng Tần Thời Dụ đều không quan tâm đ ến những thứ này.

Ánh mắt anh được cô thu vào đáy mắt, cô có thể nhìn thấy được hơi thở trẻ trung, nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy chốn về từ trong đó.

Không phải chỉ là của riêng cô của riêng anh, mà là của chung hai người họ, là chốn về mãi mãi luôn sáng tỏ.

Hai chữ này vốn dĩ có rất nhiều khả năng, nhưng đối với cô mà nói, cô muốn vẽ một dấu bằng giữa nó và tương lai.

Tương lai thuộc về họ, độc nhất vô nhị, không thể thay thế.



“Anh đến muộn rồi, anh vừa nhờ một anh trai có máy ảnh chụp cho chúng ta, thế là thêm Wechat, bảo anh ta lát nữa gửi ảnh cho chúng ta.”

“Trì Nghiên.” Tần Thời Dụ thấp giọng gọi anh.

“Thật ra anh không cần giải thích, em biết hết.”

Em biết hết.

Bốn mắt nhìn nhau, hai loại cảm xúc đan xen, Trì Nghiên bỗng chốc ngây ra tại chỗ.

“Anh đẹp trai! Anh mau ngồi xuống đi, tôi chụp ảnh cho hai người!”

Tiếng gọi của anh trai đó làm Trì Nghiên hoàn hồn lại, anh khom người ngồi xuống bên cạnh Tần Thời Dụ, vươn tay ra ôm Tần Thời Dụ vào trong lòng, phần cằm khẽ sượt qua trán cô, một cái hôn nhẹ rơi xuống, sau đó anh mới quay người qua, có điều anh vẫn luôn nghiêng đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi trên mặt Tần Thời Dụ.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tần Thời Dụ bị nhìn mà ngại vô cùng, cô cúi đầu ngượng ngùng cười cười.

“Được rồi! Hai người đừng động đậy! Chính là tư thế này!”

Màn trập cũng được ấn xuống vào lúc này.

Chụp xong, người đàn ông đó nhìn tác phẩm của mình, hài lòng cảm thán một câu: “Trời ơi tấm này đẹp thật đấy!”

Bé gái lúc nãy kéo cô qua ngửa đầu lên, không phục nói: “Không phải đâu! Là do anh chị xinh đẹp đấy!”

Tần Thời Dụ bị cô bé chọc cười, sau khi cười xong cô lại tò mò hỏi một câu: “Vừa nãy anh nói gì để cô bé chịu nhường xe ngựa cho chúng ta vậy?”

Trì Nghiên cong môi cười, ngón tay cuộn lại khẽ búng lên gáy cô: “Em đoán xem?”

“Em đoán, vừa nãy anh nói sẽ cho cô bé ăn kẹo.”

Trì Nghiên lắc đầu.

“Vậy thì là gì…”

“Không nói với em.”

Tần Thời Dụ bị anh chọc giận, có chút không phục nói: “Anh không nói với em thì thôi, em không thèm nghe đâu.”

Trì Nghiên cúi đầu nhìn cô bé đang đùa nghịch phía dưới xe ngựa, dòng suy nghĩ lại trôi về không lâu trước đó.

Lúc đó anh ngồi xổm trước mặt bé gái, đúng là đã dùng kẹo dùng đồ chơi để thu hút cô bé, chỉ là cô bé này mới có tí tuổi mà đã vô cùng kiên định, bĩu môi không chịu đồng ý.

“Chiếc xe ngựa này của chúng em chỉ có công chúa mới có thể ngồi lên, anh trai, chị gái mà anh quen có phải là công chúa không?”

Trì Nghiên không lập tức trả lời cô bé, mà hỏi một câu hỏi khác: “Vậy bạn nhỏ, em biết bao nhiêu công chúa?”

Em gái nhỏ xòe tay ra bắt đầu đếm: “Ở nhà em có rất nhiều công chúa đấy, Elsa, Belle, Jasmine, Aurora…”

Trì Nghiên ngồi xổm, hơi ngửa mặt lên nhìn cô bé, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười.

Lúc đó anh nghĩ, hồi nhỏ có lẽ Tần Thời Dụ cũng đáng yêu thế này, hồng hào mềm mại, giọng nói non nớt, mặc chiếc váy nhỏ xinh đẹp, nhắc đến công chúa là sẽ nói không ngừng.

Vậy nên anh nói chuyện với bạn nhỏ cũng vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc lắng nghe cũng nghiêm túc trả lời: “Em xem, em giỏi như vậy, biết rất nhiều công chúa…”

Trì Nghiên dừng lại, thay đổi vị trí, ngồi sang bên cạnh cô bé, ngón tay chỉ về một phía, cười nói: “Mà anh chỉ có một cô công chúa này thôi.”

“Em giúp anh có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.