Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 47



Hành động mạnh mẽ bảo vệ vợ này của Trì Nghiên không những thu hút sự chú ý của người qua đường, còn gọi cả nữ chính ra mặt.

[Tiểu Tần hôm nay ăn muối chưa: Vậy nên hôm nay anh định bao giờ về nhà? Em muốn xem xem ngọc lục bảo trong truyền thuyết có dáng vẻ thế nào.]

Trì Nghiên gần như online trả lời cô ngay lập tức.

[Tiểu Trì hôm nay ăn cá chưa: Oke em yêu, đang trên đường.]

Hai người khoe khoang tán tỉnh một cách lộ liễu thế này làm không ít cư dân mạng điên cuồng kêu gào phát ra tiếng ngỗng kêu.

[Aaaaaaa! Ngọt quá đi!]

[Cặp đôi này nhìn một lần là lại thấy ngọt một lần.]

[Tôi rất thích kiểu thể hiện tình cảm như thế này, hoàn toàn phóng khoáng không khoa trương!! Xin hai người cứ tiếp tục! Để tôi đẩy thuyền đi!]

Đương nhiên cũng có những người ghen tỵ, không vừa mắt hai người, nhất là Tần Thời Dụ, cứ muốn bóc tin xấu của cô ra.

Nhưng tìm đi tìm lại, không những không tìm được tin xấu gì, ngược lại còn phát hiện vợ Trì tổng đã xinh đẹp lại còn xuất sắc!

Sau khi tốt nghiệp thì được SK đào đi, chỉ mất vài năm đã trở thành giám đốc bộ phận thiết kế trẻ nhất trong lịch sử SK, cuối cùng bởi vì SK thất tín bội bạc, cô dứt khoát hủy hợp đồng rời đi, thành lập thương hiệu cá nhân, làm lại từ đầu.

Không những xinh đẹp có thực lực, còn vô cùng có nguyên tắc có khí phách.

[Cảm ơn những sự nỗ lực của đám ghen ăn tức ở đó, không những không làm chúng ta chán ghét phu nhân giám đốc, ngược lại còn càng yêu thích hơn!!]

[Hai người xứng đôi quá đi, ai nói phu nhân giám đốc của chúng ta không tốt, tôi là người đầu tiên phản đối!]

[Vốn còn mơ tưởng bản thân mình có thể tìm được một giám đốc, kết quả nhìn thấy lý lịch của bà xã giám đốc, bỏ đi vậy, tui không xứng.]



Mà lúc này Tần Thời Dụ đang ngồi trên đùi Trì Nghiên ăn dưa vàng, nhìn thấy những bình luận khen ngợi mình của cư dân mạng, cô suýt nữa thì bị sặc.

Trì Nghiên giúp cô vỗ lưng, cười hỏi cô: “Sao nào, nghe được người khác không phải là anh khen em cảm thấy không quen sao?”

Tần Thời Dụ nhét một miếng dưa vàng vào trong miệng, hai má phồng lên, lắc lắc đầu: “Cũng không phải, được khen em cũng thích lắm.”

“Nhưng mà họ khen khoa trương quá, làm em thấy hơi ngại.”

“Có gì mà ngại, bọn họ nói không phải đều là sự thật sao?”

“Em có thể không tin lời ngon tiếng ngọt của một người đàn ông, nhưng em không thể không tin những lời khen ngợi đến từ các cô gái xa lạ cùng tuổi được.”

“Thật ra có nhiều khi trên phương diện này phụ nữ rộng lượng hơn đàn ông nhiều.”

Những lời này của Trì Nghiên vô cùng chân thành nghiêm túc, như là đạo lý đã đúc kết được từ những kinh nghiệm thường ngày của mình.

Tần Thời Dụ ôm cổ anh, nhét một miếng dưa vàng trong miệng anh, ánh mắt không mang ý tốt di chuyển trên khuôn mặt anh.

“Xem ra Trì tổng cũng hiểu lắm nhỉ.”

“Có điều, sao anh lại hiểu con gái như vậy?”

Tần Thời Dụ cố ý nhấn mạnh từ “con gái”, mặc dù khóe miệng cong lên, nhưng lại làm Trì Nghiên thấy hơi sợ.

Có phải anh nói gì điều gì rồi không?

Anh giữ bình tĩnh, ôm lấy eo cô, vùi mặt vào trong hõm cổ cô cọ cọ: “Suy cho cùng chồng em cũng đã gặp nhiều loại người, đương nhiên có thể ngộ ra đạo lý cuộc sống.”

Tần Thời Dụ hiển nhiên bất mãn với lý do này của anh, giơ tay cù nách anh: “Trừ khi anh nói anh gặp nhiều loại người ở trong nhà trẻ, nếu không hôm nay em sẽ không tha cho anh…”

Đương nhiên Tần Thời Dụ không thật sự tức giận, Trì Nghiên có như thế nào cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có điều nhìn anh liên tục cầu xin, bị cù đến nỗi cười chảy cả nước mắt thế này, cô thấy cũng khá vui.

Đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên, không biết là vị chúa cứu thế nào giáng xuống, cứu giúp Trì Nghiên dưới móng vuốt của Tần Thời Dụ.

Trì Nghiên chạy ra mở cửa.

Là Cao Hùng, trong tay anh ta cầm một chiếc hộp. Anh ta còn trịnh trọng đeo khăn tay, bưng đến trước mặt Trì Nghiên.

“Trì tổng, bộ ngọc lục bảo mà anh mua được đưa đến rồi.”

Anh ta nói rồi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy sắc mặt Trì tổng mơ màng phiếm hồng, cổ áo cũng lộn xộn, còn có nếp nhăn rõ ràng, cúc áo cũng muốn tuột ra.

Anh ta nhìn sang chỗ khác, khẽ ho một tiếng, có hơi ngượng ngùng: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa Trì tổng, tôi đi trước đây.”

Trì Nghiên nhìn bóng lưng hoảng loạn chạy trốn của anh ta, vẫn có hơi nghi hoặc, Cẩm Tú Hoa Duyên này có ma hay gì, chạy cứ như con thỏ vậy.



Anh cẩn thận ôm chiếc hộp đi đến trước mặt Tần Thời Dụ, cong người cúi đầu, hai tay bưng bộ ngọc lục bảo, nói tròn vành rõ chữ: “Công chúa đại nhân, mấy ngày trước tiểu thần vô tình gặp được một bộ ngọc lục bảo cao cấp ở hội đấu giá, ngọc lục bảo này khiêm tốn xa xỉ, vừa nhìn tiểu nhân đã cảm thấy vô cùng xứng với công chúa, cho dù là dốc hết túi tiểu nhân cũng muốn tặng cho công chúa, mong công chúa thứ lỗi.”

Màn nhập vai ngẫu hứng này của anh chọc cho Tần Thời Dụ ôm bụng cười lớn, một hồi sau cô mới giơ tay về phía Trì Nghiên, dáng ngồi đoan chính: “Dâng lên đi.”

Trì Nghiên từ từ đứng dậy, mở nắp hộp quà đó ra, đặt nó lên tay Tần Thời Dụ.

Tần Thời Dụ quan sát kỹ càng.

Bộ ngọc lục bảo lặng lẽ nằm trong hộp, không sáng rọi rạng rỡ như kim cương, có vẻ kín đáo âm trầm, lúc chìm lúc nổi dưới ánh sáng, quả thực là khiêm tốn lại xa xỉ, không phải thứ tầm thường.

“Aaaaaaaa! Màu lục lam cao cấp!”

“Ông xã em yêu anh quá đi!”

Tần Thời Dụ thận trọng dè dặt đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó mới nhảy vọt lên người Trì Nghiên, hôn mạnh anh mấy cái.

“Em thích quá đi mất! Không phải anh thích chiếc xe đó sao! Chúng ta mua đi, ngày mai mua luôn!”

Tiếp đó cô lại hôn mạnh một đợt nữa: “Anh còn có yêu cầu gì, mau đưa ra đi!”

Trì Nghiên nhếch mày nhìn cô, giống như đã bị thu hút bởi câu nói này của cô, đáy mắt có gợn sóng lan ra.

Yết hầu anh cũng chuyển động lên xuống theo.

Tiếp đó anh bưng mặt cô lên, nhiệt liệt lại thâm trầm hôn lên môi cô, dưới chân Tần Thời Dụ mất đi điểm tựa, suýt nữa thì tuột xuống dưới, lại bị anh kéo trở về.

Anh cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô, ánh mắt nóng rực, hơi thở không được ổn định.

Bị cô mê hoặc đến nỗi chết mê chết mệt.

Anh cố gắng vùng vẫy ra khỏi cơn mơ màng của chính mình, bụng ngón tay nhẹ nhàng ma sát cánh môi căng mọng của cô, giống như đang thưởng thức, lại như đang kiềm chế, giọng nói cũng hơi khàn: “Thật sự cái gì cũng được hả?”

“Vậy anh muốn nhìn cục cưng mặc bộ mới mua đó…”

Nghe được lời này, cộng thêm nụ cười vừa đắc ý vừa không biết xấu hổ của anh, mặt Tần Thời Dụ bắt đầu đỏ lên, trái tim đập thình thịch.

Thật sự muốn k1ch thích như vậy sao?

“Trì Nghiên, anh đúng là không biết xấu hổ…”

Tần Thời Dụ vừa sốt ruột vừa xấu hổ, còn chưa nói xong đã bị người ta ôm lên, Tần Thời Dụ không vui nhéo anh một cái.

Chỉ vì một cái này mà Trì Nghiên đã ghi thù, buổi tối hôm ấy anh đã đòi lại không ít từ trên người cô.

Tiếng nức nở của Tần Thời Dụ cũng vỡ vụn trong màn đêm vô tận, cô cắn răng ôm chăn, nghĩ trong lòng: Đàn ông thối, cả bụng toàn là tâm cơ, ai là người tốt nhất trên đời chứ huhuhuhuhu…

*

Rất nhanh đã đến ngày ba mốt tháng mười hai, sáng sớm Tần Thời Dụ đã đồng ý với Trì Nghiên, mấy ngày Tết dương lịch cô sẽ dành thời gian cho anh.

Nhưng cô không ngờ lần này Trì Nghiên lại đưa cô đến một nơi gọi là thị trấn Trường Độ.

Vừa xuống xe, không khí trong lành khác với thành phố ập đến, cả thị trấn nhỏ như nguyên mẫu của một bộ phim hoạt hình, mây trôi lơ lửng trên bầu trời, ánh mặt trời ấm áp, thị trấn này như được ngâm trong nước cam, vầng sáng màu vàng, hơi ấm bao phủ.

Hơn nữa người qua lại không nhiều lắm, cách xa nơi ồn ào huyên náo, vô cùng chữa lành.

“Anh tìm đâu được chỗ này vậy?”

Tần Thời Dụ rất kinh ngạc.

Trì Nghiên lấy hành lý ba ngày hai đêm của hai người từ trên xe xuống, sau đó nắm tay cô hếch cằm, bảo cô nhìn phía trước.

“Không chỉ có nơi này, phía trước còn có một làng du lịch, có muốn xem thử không?”

Tần Thời Dụ gật đầu.

Hai người cầm tay nhau đi trên con đường nhỏ như vậy, bên đường thỉnh thoảng lại có người già đi tản bộ, thấy hai người họ đều cười híp mắt.

Có người còn chặn hai người lại nói chuyện vài câu, cuối cùng mới nói người nhà giục về ăn cơm, thế là vội vã rời đi.

Tần Thời Dụ cảm thấy những ông bà cụ này vô cùng nhiệt tình đáng yêu, hơn nữa mặt mày họ đều hồng hào, bước đi cũng nhanh nhẹn.

“Nơi này đúng là tốt lành, sống ở đây nhất định có thể thọ trăm tuổi.”

Trì Nghiên cười một tiếng, từ nắm tay cô biến thành một tay ôm lấy cô, còn thân mật xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng giải thích: “Vậy nên nơi này mới được gọi là thị trấn Trường Độ.”

“Theo ý hiểu của anh thì là muốn sống cùng em mãi mãi về sau.”

Thị trấn Trường Độ.

Tần Thời Dụ lẩm bẩm nhắc lại một lượt, nghiền ngẫm ý của Trì Nghiên.

Sau đó cô mỉm cười.

Sao bây giờ trên phương diện tình cảm tên Trì Nghiên này lại tinh tế hơn cả cô vậy.

Lúc đầu khi cô nhìn thấy hai chữ ấy, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến độ dài một trăm mét hai trăm mét gì đó*.

(*Trường độ cũng có nghĩa là độ dài.)

“Lãng mạn thật.”

Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì đó, hỏi Trì Nghiên: “Vừa nãy anh nói phía trước là một làng du lịch?”

“Nhưng em thấy ở đó không có mấy khách du lịch…”

“Nơi này là do ông nội Hứa Trầm mở ra, ông nội cậu ta đi ra từ chính thị trấn này, bây giờ quay trở lại mở làng du lịch, còn chưa chính thức khai trương, quy mô không lớn lắm, cố gắng kiếm lợi nhuận trong điều kiện không làm phiền đến cuộc sống của những người già ở đây, họ kiểm soát những thứ này rất chặt chẽ.”

“Hơn nữa em xem, những người già này nhìn thấy người trẻ tuổi như chúng ta vui biết bao. Vậy nên để người ngoài tiến vào ở mức độ phù hợp cũng không phải là chuyện xấu.”

Tần Thời Dụ gật đầu.

“Một nơi đẹp như thế này sao có thể chỉ còn lại người già được…”

“Đúng vậy, bây giờ cho dù là một thị trấn xinh đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không giữ chân con người được.”

Khi Trì Nghiên nói câu này thì có hơi thương cảm.

Tần Thời Dụ nhìn anh, trong lòng có chút xót.

Rất nhiều lúc cô cảm thấy đã hiểu rõ về Trì Nghiên rồi, nhưng hoàn toàn ngược lại, hình như bây giờ cô mới bắt đầu hiểu sâu hơn về Trì Nghiên.

Đại thiếu gia ngày thường trông kiêu ngạo không tập trung, ở trước mặt cô thì suốt ngày giở trò xấu, thật ra nội tâm rất đa cảm, chỉ là bình thường khi xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận ấy, anh cần giấu những tình cảm lưu luyến bịn rịn đi, như vậy mới có thể đứng vững trên đôi chân của mình.

Mà ở trước mặt cô thì không cần, anh tin tưởng cô một trăm phần trăm.

Tần Thời Dụ nắm tay anh, nhìn anh cười thật tươi, ánh mắt cô mềm mại nhưng lại ẩn giấu niềm kiên định.

“Trì Nghiên, bây giờ trong danh sách ước nguyện cuộc đời của em lại có thêm một điều nữa rồi.”

“Em ấy, mong rằng sau này khi chúng ta già đi cũng có thể chuyển đến sống ở một thị trấn như này.”

“Chúng ta sẽ sống trong một căn nhà nhỏ một tầng, nuôi một con chó lớn, hai con mèo, không có việc gì thì ra ngoài ngắm núi trông biển, nghỉ hè lại đón cháu trai cháu gái đến chơi.”

Vẻ thâm tình trìu mến hiện lên trên mặt Trì Nghiên, nhưng anh chỉ cười gật đầu.



Buổi tối hai người ngâm suối nước nóng xong cũng đã sắp mười hai giờ rồi, Trì Nghiên đưa cô đến cái cây ước nguyện của làng du lịch.

Trên cây ước nguyện này hình như treo rất nhiều bình trong suốt, bên trong có đựng một tờ giấy, trên thân bình còn có dán nhãn, hình như là tên của người khác.

“Chúng ta sẽ cầu nguyện ở đây sao?”

Trì Nghiên xoa đầu cô: “Đúng vậy, làng du lịch sẽ giữ giúp chúng ta, sau này chúng ta có thể quay trở về xem thử điều mình ước có thành hiện thực không.”

“Nhưng có một tiền đề là khi viết lời cầu nguyện không được cho đối phương xem, nếu không sẽ không linh nghiệm nữa.”

“Thật sao?”

Trì Nghiên cười gật đầu.

Thật ra trước đây anh cũng sẽ không tin vào chuyện này, cảm thấy quá trẻ con và hoang đường, tin gì không tin mà lại tin huyền học chứ.

Nhưng bây giờ dù là chuyện trước đây anh cho là trẻ con, chỉ cần có một chút khả năng giúp anh thực hiện ước nguyện, anh cũng sẽ làm.

Khi trong lòng đã có một người không thể dứt bỏ, hình như anh sẽ vô thức đi tìm kiếm một nơi để gửi gắm tinh thần, hoặc có lẽ không chỉ là một nơi.

Có thể mang lại khao khát cũng được, an ủi cũng hay, dù sao thì cũng sẽ không làm trái tim trống rỗng.

Giống như Trì Nghiên của trước kia không thể nào ngờ được, anh của bây giờ nguyện tin vào Thần linh, tin vào Thượng đế, tin vào Phật tổ, trái tim chỉ nguyện nóng lên vì một người.

Chỉ mong cô vui vẻ hạnh phúc, luôn luôn bình an. Núi cao sông dài, ngọt bùi đắng cay.

Nếu như anh may mắn hơn một chút, vậy anh mong anh và cô có thể bạc đầu răng long, nương tựa đến già.

Năm nào cũng như tân hôn.

Nhưng nếu như chỉ có thể chọn một điều, vậy thì điều trước là đủ rồi.

“Anh nghĩ gì đấy, em viết xong rồi!”

Tần Thời Dụ cuộn tấm giấy nhỏ lại rồi nhét vào trong bình, chạy đến dưới gốc cây quan sát xem nên buộc vào đâu.

Cô hơi ngẩng đầu lên, bóng lưng xinh xắn, thỉnh thoảng lại kiễng chân nhìn ngó.

Trì Nghiên không nhịn được lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này.

“Đến anh viết rồi.”

Tần Thời Dụ đưa bút cho anh.

Ánh mắt anh thâm trầm, anh không nghĩ nhiều đã nhấc bút lên viết một đoạn thế này.

[Anh mong nhiều năm sau có thể chuyển đến một thị trấn nhỏ cùng em. Chạng vạng ngắm hoàng hôn vô tận, sáng sớm xem mây mọc lên, còn có âm thanh dòng suối chảy cuồn cuộn không ngớt.]

[Nhưng thật ra những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là em, Tần Thời Dụ.]



Tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên.

Trì Nghiên hôn cô vừa chân thành vừa trịnh trọng, anh nhẹ giọng nói bên tai cô: “Chúc mừng năm mới, bà xã.”

“Năm nào chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau.”

Mà cùng lúc đó, cư dân mạng cũng nhìn thấy bài Weibo đã đặt giờ đăng từ trước của Trì Nghiên.

Anh đăng một tấm ảnh bóng lưng Tần Thời Dụ đứng dưới cây cầu nguyện.

[Tiểu Trì hôm nay ăn cá chưa: Ước nguyện của anh chính là ước nguyện của em, chúc mừng năm mới, bà xã. @Tiểu Tần hôm nay ăn muối chưa]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.