Sau khi Tần Thời Dụ có thai, vốn dĩ Trì Nghiên muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ, nhưng lại bị Tần Thời Dụ cản lại.
Ý của Tần Thời Dụ là không bao lâu nữa cô sẽ lộ rõ bụng rồi, hơn nữa chuẩn bị hôn lễ rất phiền phức, phải chọn ngày trước, còn có một loạt việc phải làm, thời gian có lẽ không đủ.
Trì Nghiên đưa nước ấm đến trước mặt cô bón cho cô, Tần Thời Dụ định nhận lấy, nhưng lại bị Trì Nghiên cản lại.
Cứ phải bón cô uống từng ngụm một.
“Không phải, Trì Nghiên, em chỉ là có thai mà thôi, không phải nằm liệt giường, không đến nỗi…”
Trì Nghiên bật cười, đặt cốc nước lên bàn bên cạnh, sờ đầu cô.
“Chuyện hôn lễ đã có anh, em không cần lo lắng.”
Tần Thời Dụ biết lời này của anh có ý gì, chính là bảo cô chỉ cần yên tâm dưỡng thai, chuyện chuẩn bị hôn lễ cứ giao cho anh.
Tần Thời Dụ dựa đầu vào lòng anh, lẩm bẩm một câu: “Nhưng em sợ anh mệt quá.”
Cô thật sự đau lòng Trì Nghiên.
Khoảng thời gian này anh đã rất bận rồi, thế nhưng ngày nào cũng tan làm đúng giờ, buổi tối sau khi dỗ Tần Thời Dụ đi ngủ lại chạy đến phòng sách tăng ca.
Mới mấy ngày mà Tần Thời Dụ cảm thấy hình như anh đã gầy đi rất nhiều, lúc này khi sờ lưng anh cảm giác xương càng lộ rõ hơn.
Mà anh chỉ khẽ gác đầu lên vai cô, lòng bàn tay đặt lên bụng cô, chỉ dịu dàng đặt ở đó, cũng không động loạn.
“Anh không mệt.”
Tần Thời Dụ mỉm cười, khuyên anh bằng cách khác.
“Nhưng hôm kết hôn cũng rất mệt, em đã làm phù dâu một lần, hôm đó mệt đến nỗi khi trở về em phải nằm rất lâu, đừng nói tới cô dâu chú rể…”
Trì Nghiên ngẩn ra.
Anh đương nhiên không có kinh nghiệm trên phương diện này, cũng hiếm khi tham gia hôn lễ của người khác, không biết hôm kết hôn cũng sẽ rất mệt.
“Vậy thì thôi, hôn lễ để sau tổ chức cũng được.”
Bản thân anh có mệt không cũng không sao, chủ yếu là không thể để Tần Thời Dụ mệt, nhất là vào lúc này, thời gian mang thai không chú ý sẽ dễ để lại mầm bệnh.
Đương nhiên anh sẽ không để Tần Thời Dụ mạo hiểm.
Mà Tần Thời Dụ cũng thở phào một hơi.
Sớm biết vậy đã dùng cách này khuyên anh ngay từ đầu rồi, để anh bỏ đi ý định tổ chức hôn lễ vào thời gian gần tới.
Với hiểu biết của cô với Trì Nghiên, anh nhất định sẽ cực kỳ quan tâm hôn lễ này, chắc chắn sẽ không yên tâm giao hết cho đội ngũ làm, mà sẽ tự mình kiểm tra.
Nhưng nếu như vậy, không nói đến việc ngày nào anh cũng phải chạy qua lại giữa công ty và nhà, còn phải dành thời gian để ý chuyện hôn lễ, cô thực sự không đành lòng để anh mệt như vậy.
Cô cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau, vậy thì tổ chức hôn lễ sớm hay muộn cũng không quan trọng như vậy.
…
Thời gian trôi qua từng ngày, bụng Tần Thời Dụ cũng hiện lên rõ ràng.
Cô thường cảm thấy mình đang mang thai một con Đông Hải Long Vương, ngày nào cũng nghĩ mọi cách để giày vò cô, nhưng cô lại không có Định Hải Thần Châm, ma vương nhỏ trong bụng làm khổ cô, cô không khống chế được cảm xúc, chỉ có thể giày vò ông bố đáng thương của nó.
Ví dụ như hiện tại, Trì Nghiên tưởng rằng cô đã ngủ rồi, thế là anh cũng đi ngủ, nhưng anh lại không biết cô không hề ngủ, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, ngây ngốc nhìn trần nhà đen kịt.
Không ngủ được thì cũng thôi đi, cô nhất thời không hiểu được tại sao Trì Nghiên vừa nằm xuống gối đã ngủ mất, thế là bất mãn đá anh một cái, làm cho anh tỉnh dậy.
Sau khi mở mắt ra, Trì Nghiên tự nhiên ôm cô vào lòng, hỏi cô: “Sao vậy? Có phải là muốn uống nước không?”
Nói rồi anh vén chăn xuống giường, cũng không thèm bật đèn, sợ ánh đèn sẽ làm chói Tần Thời Dụ, chỉ dùng đèn pin trên điện thoại, muốn đi lấy nước.
Tần Thời Dụ kéo anh một cái.
“Không phải muốn uống nước.”
Cô vươn tay bật đèn lên, hai người chạm mắt nhau.
“Không ngủ được, muốn anh kể chuyện cho em nghe.”
“Ồ không phải, kể cho con trai hoặc con gái anh nghe, nó ngủ rồi em mới ngủ được.”
Trì Nghiên không làm gì được cô, anh lại nằm xuống giường, hơi chống người lên nhìn cô.
“Muốn nghe chuyện gì?”
Tần Thời Dụ nghĩ một lúc, hỏi một câu không rõ ràng: “Đông Hải Long Vương sợ ai?”
Trì Nghiên không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn rất nghiêm túc nghĩ một lúc, trả lời cô: “Chắc là sợ Tôn Ngộ Không.”
“Vậy anh kể cái đó đi, đoạn Tôn Ngộ Không làm loạn Đông Hải long cung ấy.”
Trì Nghiên làm theo, hắng giọng đọc đoạn này cho cô nghe, dịu dàng đến nỗi suýt chút nữa cô tưởng là anh đang đọc một đoạn chuyện cổ tích nào đó.
Có điều chiêu này hình như thật sự có tác dụng, Long Vương nhỏ ở trong bụng cũng không làm ồn nữa, cô bỗng chốc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tần Thời Dụ cười cười, điềm đạm xoa bụng, hỏi Long Vương nhỏ ở trong bụng: “Cục cưng, con nói rốt cuộc là con sợ Tôn Ngộ Không hay sợ bố con nhỉ?”
Trì Nghiên nghe vậy cũng giả vờ ghé tai vào bụng Tần Thời Dụ, nói là muốn nghe xem Long Vương nhỏ trả lời thế nào: “Cục cưng, nói với bố xem có phải con sợ mẹ hơn một chút đúng không?”
Tần Thời Dụ bật cười, đánh Trì Nghiên một cái không chút lưu tình: “Anh thôi đi, còn chưa sinh ra đâu, đã bắt đầu kéo bè kết phái rồi.”
Trì Nghiên vẫn mặt dày ghé tai lên bụng Tần Thời Dụ, rõ ràng không nghe thấy gì cả, anh vẫn lắc đầu ra vẻ: “Cục cưng, bố nghe thấy hết rồi, bố sẽ chuyển lời cho mẹ.”
Nói rồi anh ngẩng đầu, kéo tay Tần Thời Dụ, ánh mắt quyến luyến dịu dàng: “Bà xã, cục cưng nói xin lỗi mẹ, con không cố ý để mẹ mất ngủ đâu, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ đừng tức giận.”
Anh dừng lại một chút, khóe miệng khẽ cong lên, ngón tay ma sát lên lòng bàn tay của Tần Thời Dụ làm cô ngứa ngáy.
“Nó còn nói, bố cũng không cố ý ngủ quên mất khi mẹ còn chưa ngủ đâu, mẹ có thể tha thứ cho bố không?”
Tần Thời Dụ thấy anh cọ vào cổ cô như muốn lấy lòng thì phụt cười thành tiếng, đẩy anh sang một bên: “Đồ ấu trĩ.”
Trì Nghiên thấy tâm trạng cô có vẻ không tồi thì cũng yên tâm, nhớ ra hình như hôm nay quên mát xa chân cho cô.
Phương pháp này anh học ở trên mạng, mới đầu có hơi không quen tay, thường làm Tần Thời Dụ kêu đau, nhưng sau mấy ngày anh đã nắm được tinh túy trong đó, lực độ vừa phải, Tần Thời Dụ cười nói anh xuất sư rồi.
Phương pháp mát xa của anh cứ như có thể ru ngủ, Tần Thời Dụ cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, nhưng vẫn muốn đợi Trì Nghiên cùng ngủ.
Cô định tìm một chủ đề nói chuyện để mình không buồn ngủ như vậy nữa.
Cô nhìn chân mình, không biết là do tâm lý hay do cô thật sự béo lên rồi, hoặc là bị sưng phù, cô cứ cảm thấy chân mình đã lớn hơn một vòng.
Cô hỏi Trì Nghiên: “Có phải em béo lên rồi không?”
Trì Nghiên gật đầu: “Ừ, béo rồi.”
Tần Thời Dụ nghe được lời này thì tức không chịu nổi, cô ôm chăn hầm hừ quay người đi ngủ, không để ý đến anh nữa.
Thật ra cô không béo một chút nào, hai chân vẫn vừa thon vừa thẳng, trên người cũng vậy, sờ vào không có bao nhiêu mỡ, cùng lắm chỉ có bụng gồ lên mà thôi.
Nhưng anh nói như vậy là có ý đồ khác: “Vậy béo rồi có phải là không thể ăn kem nữa không?”
Tần Thời Dụ ôm chăn, ngữ điệu kiêu định: “Không ăn nữa không ăn nữa, không bao giờ ăn nữa.”
Trì Nghiên nhìn bóng lưng co tròn của cô, không nhịn được cười.
Từ sau khi cô mang thai, hình như càng ngày càng đáng yêu hơn rồi.
Anh nằm xuống, vùi đầu bên tai cô, nói khẽ một câu: “Thật ra lúc nãy anh lừa em đấy, em không béo một chút nào, vẫn gầy như vậy.”
“Nhưng vừa nãy em đã đồng ý rồi, không được ăn kem nữa, không được hối hận nhé.”