Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 6





[Tần Thời Dụ: Nói chuyện hẳn hoi.]
Trì Nghiên vô duyên vô cớ nói như vậy với cô rất không bình thường.
Sợ chết lên được.
[Ăn muối: Đừng nghĩ nhiều quá.]
[Ăn muối: Vừa nãy mẹ anh ở bên cạnh nhìn trộm.]
[Ăn muối: Xem xong hai tin trước chưa? Xem xong thì anh xóa đây, bà ấy lại đi đến rồi.]
Tần Thời Dụ:???
Cả đời này chưa từng cạn lời như vậy.
Tần Thời Dụ cũng thuận thế phối hợp với anh.
[Tần Thời Dụ: Chồng à, hôm nay sao anh không đến công ty vậy? Buổi chiều nhớ đến đón em.]
Nhắn xong, cô lập tức mở app mua sắm màu cam* ra, tìm tấm cường lực chống nhìn trộm, chọn loại đắt nhất để thanh toán, mua tận hai tấm.
(*Taobao)
Một cho cô, một cho Trì Nghiên.
*
Tần Thời Dụ đi ra khỏi SK, cô về nhà một chuyến trước, thu dọn đồ đạc, sau đó nấu một bát mì cà tím trứng chim, đơn giản hoàn thành bữa trưa.
Chiều hôm nay Lâm Ngữ Trì được nghỉ, hai người lâu lắm rồi không gặp nhau, hẹn nhau chiều nay tìm quán cà phê nào đó ngồi một lúc.
Hai giờ chiều, Tần Thời Dụ đúng giờ ngồi ở trong quán cà phê, thế nhưng mãi không thấy bóng dáng Lâm Ngữ Trì đâu.
Quả như dự đoán, con người này lại đến muộn rồi.
Nửa tiếng sau, cô nhìn thấy bóng hình quen thuộc đẩy cửa quán cà phê, vội vàng chạy về chỗ cô.
“Xin lỗi, tao lại đến muộn rồi…”
Tần Thời Dụ oán giận một câu như trêu ghẹo.
“Tao phát hiện từ sau khi mày yêu đương càng ngày càng không tích cực trong việc gặp tao rồi, sao hả, ngày nào cũng dính lấy nhau mà không nỡ tách ra vậy sao?”
Nói xong cô liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lâm Ngữ Trì đỏ bừng, cúi đầu ngại ngùng nói.
“Ôi dào, không phải là do anh ấy cứ dính lấy tao…”

Tần Thời Dụ không hiểu sao lại bị nhét cho một mồm đẩy cẩu lương.
Làm cho rõ ràng một chút được không, tao chỉ đùa với mày một câu chứ không bảo mày nói sự thật.
Lâm Ngữ Trì ngồi xuống, gọi một cốc cà phê, mặt đầy ý hóng chuyện nhìn Tần Thời Dụ.
“Mày thì sao, mày với Trì thiếu sao rồi, cuộc sống vợ chồng có hài hòa không?”
Tần Thời Dụ bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, bàn chân ung dung lắc lắc.
Hôm nay cô trang điểm nhạt, quai hàm thanh tú mê người, làm nền cho vẻ yêu kiều động lòng người.
“Mày nói đến phương diện nào?”
Lâm Ngữ Trì suýt thì phun cà phê vừa uống vào miệng ra.
“Mày xác định muốn nói với tao về vấn đề riêng tư ấy ở đây?”
Tần Thời Dụ phản ứng lại, cái người này nghĩ lệch rồi.
“Mày nghĩ cái gì đấy, tao hỏi rất đứng đắn đấy.”
Lâm Ngữ Trì cúi đầu nghiêm túc nghĩ một lúc.
Thật ra Lâm Ngữ Trì cũng mới vừa biết việc cô kết hôn một tuần trước, hơn nữa cũng là người duy nhất trong đám bạn tốt của cô biết chồng cô là Trì Nghiên.
Cô và Lâm Ngữ Trì biết nhau được nhiều năm rồi, cô ấy ở bên cô vượt qua nhiều ngày tháng khổ cực, vậy nên cô cực kỳ tin tưởng cô ấy, biết rằng cô ấy sẽ giúp mình giữ bí mật này.
“Ồ, tao nghĩ ra rồi, lần trước hỏi mày mày còn đang bận chuyện công ty còn gì, không kịp nói với tao, vậy thì hôm nay kể cho tao đi.”
“Kể cái gì?”
“Thì ngọn nguồn ngóc ngách chuyện mày và Trì Nghiên đó, hai người biết nhau như thế nào, sao đột nhiên lại kết hôn vậy?”
Lúc này Tần Thời Dụ mới nhớ ra, hình như mình đúng là đã hứa sẽ nói với cô ấy.
“Thật ra ấy, nguyên căn của chuyện này đơn giản lắm, nhưng cũng có chút máu chó.”
Đúng lúc cô định mở miệng, cuộc điện thoại của Trì Nghiên gọi đến, chặn đứng mạch suy nghĩ của cô.
Cô có hơi mất kiên nhẫn nhận điện thoại.
“Sao đấy?”
Có lẽ Trì Nghiên nghe ra được sự lạnh nhạt của cô, giọng điệu còn lạnh hơn cô vài phần.
“Mẹ nói buổi tối đổi sang Tử Kim Các ăn cơm, hỏi em có thích không.”
“Em thế nào cũng được, cúp đây.”
Tần Thời Dụ trực tiếp vứt điện thoại sang một bên, biểu cảm đột nhiên trở nên phong phú, giọng nói truyền cảm kể lại những chi tiết đó.
“Đó là một buổi tối rất yên ả, vì chuyện của SK, tâm trạng tao rất khó chịu, đi đến quán bar uống vài ly.”
“Sau đó thì tao càng uống càng nhiều, lý trí nói cho tao biết tao không thể uống thêm được nữa, thời gian cũng rất muộn rồi, tao là một người con gái đơn thân uống say một mình, nửa đêm tự về nhà cũng không an toàn, tao dựa vào một tia tỉnh táo cuối cùng đặt một phòng ở khách sạn bên cạnh.”
“Nhưng mà bởi vì uống quá nhiều, có hơi hoa mắt, thế mà nhìn nhầm 6 thành 9, phòng đó cũng không đóng cửa, tao cứ đi thẳng vào…”
“Sáng hôm sau, bên cạnh có thêm một người đàn ông, anh ta không mặc quần áo, tao sợ chết khiếp, sau đó tao cúi đầu nhìn bản thân, con mẹ nó tao cũng không mặc… Trên sàn khách sạn toàn là quần áo của bọn tao…”
“Thế là tao hoảng lên, định lén chuồn đi, lúc xuống giường tao còn để lại một ít tiền mặt hiếm hoi trong túi lại.”
Tần Thời Dụ kể đến đây thì dừng lại uống một ngụm nước, làm nhuận giọng.
Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt to của Lâm Ngữ Trì ngồi ở đối diện trừng lên tròn vo, hai tay đỡ mặt, hiếu kỳ nhìn cô.
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
Đuôi mắt Tần Thời Dụ cong lên xinh đẹp, cười vô cùng lóa mắt.
“Sao đó ấy, người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy, lật người ép tao ở trên giường, cười có chút tà mị.”
“Anh ta nói.”
“Em gái, ngủ với tôi rồi còn muốn chạy?”
“Sau đó anh ta ký một tấm chi phiếu tám con số, nói với tao: Từ nay về sau, em chính là bà Trì.”
Tần Thời Dụ nhìn Lâm Ngữ Trì nghe mà muốn rớt nước miếng ra.
“Vậy nên, mày đồng ý rồi?”
“Còn phải nói.” Tần Thời Dụ nghịch ngợm đầu ngón tay.
“Tám con số đấy, sao lại không đồng ý.”
Tần Thời Dụ kể sống động như thật, Lâm Ngữ Trì nghe mà nước mắt lưng tròng.
“Nói sao nhỉ, tuy rằng bắt đầu của chúng mày… có chút mary sue, nhưng mà ấy, không phải ai cũng nói con người Trì Nghiên không giống với những công tử nhà giàu khác sao, anh ta có thể làm như vậy, cũng là vì trúng tình yêu sét đánh với mày đấy…”
“Hu hu hu hai người thật sự giống như bước từ trong tiểu thuyết ra ấy.”
Lâm Ngữ Trì sáng mắt lên.
“Còn nữa không, còn nữa không?”
Tần Thời Dụ nhếch môi hồng.

“Đương nhiên là còn…”
“Đó chính là…”
“Những thứ tao vừa nói, đều là giả đấy.”
Lâm Ngữ Trì nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc ở đấy.
“Gì, gì mà giả?”
“Thì cái gì mà đi nhầm phòng, phải chịu trách nhiệm với tao vừa nãy, đều là giả.”
“Đm!!!”
Lâm Ngữ Trì gào một tiếng, làm những người trong quán cà phê đều liếc mắt nhìn.
“Nhỏ tiếng một chút, mày không nhìn xem đây là nơi nào à.”
“Tần Thời Dụ, bố mày vừa nghe nghiêm túc như vậy, còn cảm thán tình tiết trong tiểu thuyết trở thành thực rồi, kết quả mày vứt cho tao một câu đều là mày bịa ra??”
“Còn không phải sao, ngay cả cái tên tao cũng nghĩ xong rồi, cứ gọi là “Thịnh thế sủng hôn: Vợ yêu giá trên trời đừng hòng chạy thoát”.

Có phải có ý vị lắm không??”
Cơn giận của Lâm Ngữ Trì đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này cũng không thèm tính toán với cô, ngược lại còn che miệng cùng cười trộm.
“Mày đừng nói, cũng thật là…”
Lâm Ngữ Trì cười đến nỗi nước mắt cứ chảy ra ngoài, cô ấy hít thở vài hơi để bình tĩnh lại.
“Vậy thì tình huống thật sự là thế nào?”
Bàn tay định bưng cà phê lên của Tần Thời Dụ khựng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên.
“Có lẽ… không giống lắm với những gì mày tưởng tượng.”
“Không sao, mày nói đi.”
Trong đầu Tần Thời Dụ soát lại một lượt mọi ngóc ngách trong chuyện giữa cô và Trì Nghiên, đột nhiên có chút ngại không dám mở miệng.
“Tao… Và anh ấy biết nhau qua trang web xem mắt.”
Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy Lâm Ngữ Trì méo miệng, biểu cảm “mày coi tao là con ngốc đấy hả”.
“Nói nghiêm chỉnh, đừng lừa tao nữa, có chuyện gì không vẻ vang mà cứ chậm chạp lề mề…”
“Tao nói thật, trang web đó tên là Nhất Kiến Khuynh Tâm, mày có thể đi tìm xem.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tần Thời Dụ, lúc này Lâm Ngữ Trì mới ý thức được tính nghiêm trọng của việc này.
“Mày thì thôi đi, Trì Nghiên sao có thể cũng sử dụng trang web xem mắt chứ??”
Đối với Lâm Ngữ Trì, Trì Nghiên đăng ký trang web xem mắt còn kinh ngạc hơn lúc nghe thấy Tần Thời Dụ và Trì Nghiên kết hôn gấp trăm lần.
“Anh ấy không đến nỗi đấy nhỉ? Một thiếu gia đang yên đang lành sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
“Mày có ý gì thế Lâm Ngữ Trì, anh ấy nhìn không giống, tao nhìn thì giống người sẽ sử dụng cái thứ đó hả? Vốn tao cũng không vội gả cho người khác đấy có được không.

Anh ấy không có tài khoản trên trang web ấy, của tao cũng là do mẹ tao đăng ký.”
“Có điều tại sao Trì Nghiên lại lựa chọn kết hôn thì có hơn máu chó.”
Tần Thời Dụ nói rồi quay đầu lại, sau khi thấy bốn xung quanh không có ai đang nhìn bọn họ, mới đè thấp giọng nói.
“Mày có biết không, vốn dĩ bố của Trì Nghiên đã thu xếp cho anh ấy một hôn sự, bên nữ là bạn gái cũ của anh em tốt của anh ấy.

Lúc này Trì Nghiên mới thấy khó chịu, thế nào cũng không đồng ý, sau đó bố anh ấy mới nói có bản lĩnh thì ngày mai con đi tìm một người phụ nữ khác kết hôn đi, sau đó thì…”
Lâm Ngữ Trì đăm chiêu gật gật đầu.
“Hóa ra là vậy, vậy thì cũng máu chó thật…”
“Có điều, sao anh ấy lại tìm đến mày?”
Câu hỏi này coi như là đã hỏi đến điểm mấu chốt rồi.
“Lúc đó tao cũng buồn bực mà, suy cho cùng mẹ tao đặt cái tên mạng cho tao là “Tinh Linh Vui Vẻ”, sau đó avatar còn là tấm ảnh hồi nhỏ tao rơi vào cái rãnh bùn đất chét đầy mặt, tao cũng không biết sao anh ấy lại nhìn trúng tao nữa.”
“Hôm ấy, trợ lý của Trì Nghiên gọi điện cho tao, vừa mở miệng ra đã hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô có phải Tinh Linh Vui Vẻ không?” Lúc đó tao còn tưởng là lừa đảo, thế là mắng một câu: “Cút, ông mày là Công Chúa Ưu Sầu”, ha ha ha ha ha ha ha…”
Nói xong, hai người lại bắt đầu một đợt cười ẻ mới.
“Ha ha ha, Tinh Linh Vui Vẻ, dì làm tao cười chết mất…”
“Thế này còn đỡ rồi, cậu tao giúp mẹ nghĩ được cái tên “Cầm kiếm đi khắp thiên nhai”, chắc bố của Trì Nghiên cũng không dám lấy cái tên này đi…”
Hai người cười xong, Tần Thời Dụ mới bóc tách chuyện này ra, phân tích kỹ càng.
“Có điều tao thấy, anh ấy chọn tao chắc cũng có lý do của mình.


Mày xem xem, lúc đó tao đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, hơn nữa anh ấy còn có thể giúp tao một tay, như vậy mới có thứ mặc cả để tao gả cho anh ấy.

Hơn nữa tiếp xúc được mấy ngày, anh ấy cũng nhận thức rõ tao chính là một người chỉ có hứng thú với tiền, không có một chút suy nghĩ nào với anh ấy, cũng không ràng buộc cuộc sống bình thường của anh ấy.

Vả lại, anh ấy nhất định phải tìm một người hợp tuổi, công việc và bối cảnh gia đình đều sạch sẽ, mà bối cảnh gia đình tốt nhất là đơn giản một chút, đừng giống với những người có tiền bọn họ, tránh để sau này hai nhà lại có ân oán hào môn gì đó…”
Môi hồng của Tần Thời Dụ mở rồi lại khép, không ngừng phun ra “phân tích hợp lý” của cô.
“Thế nào, có phải rất hợp lý không?”
Lâm Ngữ Trì nghĩ một lúc, Trì Nghiên điều tra về một người chắc là rất dễ dàng, có lẽ anh đã nhìn trúng bối cảnh gia đình của Tần Thời Dụ.
Mẹ Tần Thời Dụ là một hiệu trưởng trường mầm non đã nghỉ hưu, bố là giáo sư đại học, quả thực là một gia đình có bối cảnh vừa danh giá vừa đơn giản.
“Quả thực rất có lý, có điều sao tao cảm thấy so với mày, Trì Nghiên càng lỗ hơn một chút ấy nhỉ.

Mày xem, lúc đó mày có một phiền phức to đùng phải giải quyết, mà anh ấy cũng mang ít nhiều tính chất đánh cược…”
Có những lúc tính tình của Lâm Ngữ Trì rất giống cô, trước mặt người quen có gì thì nói đó, tuy rằng đều là sự thật nhưng không mấy xuôi tai.
“Lâm Ngữ Trì! Mày làm nhà thiết kế nội thất gì chứ, cứ đổi nghề đi lên núi trồng măng* cho rồi! Thì ra cưới tao, anh ấy rất lỗ đúng không!”
(*Nói những lời cay độc, làm tổn thương người khác.)
Lâm Ngữ Trì lập tức sửa lời.
“Không phải không phải, tao còn chưa nói xong mà, ý tao là Trì Nghiên có tài có đức đến mức nào mới cưới được một người vợ như mày…”
“Vốn là như vậy.”
Tần Thời Dụ hơi chau mày lại.
“Bọn tao ngay cả bạn cùng nhà xã hội chủ nghĩa cũng không được tính, ai sống của người đấy, tao cũng không làm phiền anh ấy, như vậy không phải vừa đúng với ý của anh ấy sao? Hơn nữa, chỉ cần tiền đúng hạn, anh ấy còn chưa chắc có thể gặp được tao.”
Tần Thời Dụ hơi dừng lại, bổ sung thêm một câu.
“Nếu đưa ra thêm một chút tiền, ngay cả cô nọ cô kia tao cũng có thể giúp anh ấy hầu hạ ổn thỏa.”
“Thế tại sao hai người lại không công khai? Nhiều cô như vậy, chỉ hận không thể gả cho Trì Nghiên, mày lại giấu đi.

Có phải mày sợ truyền ra ngoài người khác sẽ nói những lời khó nghe không, ví dụ như mày nói mày bám lấy đại gia vậy?”
“Tao cũng chẳng để ý việc này, tao cũng biết nếu như truyền ra có thể sẽ có người nói, tao như thế này chẳng qua cũng chỉ là một con chim hoàng yến trong lồ ng mà thôi.”
“Chim hoàng yến thì sao chứ?”
“Dù sao thì chim hoàng yến cũng tốt hơn con cò đi.”
“Tao cũng không che giấu việc mình đã kết hôn, rất nhiều người ở SK đều biết tao kết hôn rồi, tao chỉ không muốn để bọn họ biết là Trì Nghiên mà thôi.”
“Mày nghĩ xem, tao với anh ấy rồi sẽ có một ngày phải ly hôn, tao không muốn đến lúc đó phải cõng trên lưng cái danh vợ trước của Trì Nghiên, áp lực lớn biết bao nhiêu chứ.”
Lúc Tần Thời Dụ nói đến đây, ban đầu còn có chút đau buồn, sau đó nghĩ đến kết hôn cũng được chia một số tiền lớn, bỗng chốc lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Không có thứ gì có thể làm cô vui vẻ hơn tiền.
*
Hai người như máy thu thanh vừa mở lên là không dừng được, nói mãi đến tận giờ ăn.
Trì Nghiên đã ở cửa đợi cô, cô chỉ đành tạm biệt Lâm Ngữ Trì, chuồn vào trong xe của Trì Nghiên.
Trì Nghiên liếc cô một cái, sau đó quay đầu lại, không lên tiếng bắt đầu khởi động xe.
Ánh sáng hắt bóng lên sườn mặt anh, biểu cảm của anh từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên, không nói lên được cảm xúc gì, thế mà câu tiếp theo anh thốt lên lại làm sống lưng Tần Thời Dụ căng chặt.
“Hôm nay chơi vui không.”
“Vợ yêu giá trên trời?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.