Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 62: Ngoại truyện 11



1.

Khi mang thai con gái nhỏ, Tần Thời Dụ vô cùng thèm ngủ, cuối tuần đa phần là ngủ đến giờ ăn cơm mới dậy.

Hôm ấy cô vẫn dậy rất muộn, vừa thức dậy lại phát hiện người nhà nội đến rồi.

Tần Thời Dụ rất ngượng ngùng, trong lòng còn đang oán giận sao Trì Nghiên không gọi mình dậy, để cô thất lễ ở trước mặt trưởng bối.

Không ngờ Trình Xu Ánh lại kéo tay cô, đau lòng nói: “Nghe nói hôm qua Trì Nghiên ngủ ngáy làm ồn đến con, làm con không nghỉ ngơi được, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

Tần Thời Dụ ngây ra mấy giây.

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ ngủ ngáy, nói như vậy là đang kéo tội lên người mình, cũng là để cô có thể ngủ cho ngon, không bị làm phiền.

2.

Khi mang thai lần thứ hai, cảm xúc của Tấn Thời Dụ không được ổn định, lại còn bám người. Có những lúc cô cũng nghi ngờ mình làm như vậy có phải quá đáng quá rồi không, nhưng lần sau vẫn lặp lại như vậy.

Cũng may Trì Nghiên vẫn luôn nhẫn nại với cô, cho dù tối nào cô cũng hỏi vài lượt: “Anh có yêu em không?”

“Anh còn yêu em không?”

“Em mang thai có phải béo lên rồi không?”

Trì Nghiên cũng sẽ cẩn thận trả lời từng câu một: “Anh yêu em.”

“Từ “còn” này không mang nghĩa tốt, anh vẫn luôn yêu em.”

“Ngoại trừ bụng to lên, những nơi khác đều không béo.”

3.

Tần Thời Dụ nhớ mấy ngày trước khi hai người tổ chức hôn lễ, Trì Nghiên đã bắt đầu đăng Weibo.

Lần này Trì Quỳ Tinh ra đời, anh lại liên tiếp đăng bài trong nhiều ngày.

Tần Thời Dụ khuyên anh: “Anh có thể khiêm tốn một chút không, đừng xem Weibo như vòng bạn bè.”

Trì Nghiên không hề để ý, còn có chút ra vẻ: “Anh cứ muốn thể hiện, anh phải để bọn họ nhìn mà đố kỵ.”

Tần Thời Dụ: …

Được thôi ngài cứ mặc sức mà đắc ý đi.

4.

Trì Quỳ Tinh cũng dần dần lớn lên, bất tri bất giác miệng lưỡi cũng trở nên vô cùng lưu loát, mấy ngày trước lễ Giáng sinh năm nay, cô bé đuổi theo Trì Nghiên hỏi ông già Nô-en có đến không.

Ông bố già không có cách nào khác, chỉ đành mua một bộ đóng vai ông già Nô-en. Đêm Giáng sinh hôm ấy, Tần Thời Dụ phối hợp với anh, đầu tiên là di chuyển sự chú ý của hai đứa trẻ, sau đó để anh âm thầm đi từ bên ngoài vào.

“Mẹ! Đó là ông già Nô-en sao?”

Tần Thời Dụ quay đầu nhìn, suýt thì cười thành tiếng.

Trì Nghiên không những mặc đồ ông già Nô-en mà còn đeo bụng giả, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Anh đi đến trước mặt hai đứa trẻ, đưa quà cho chúng, sờ đầu hai nhóc con rồi ép giọng nói: “Bạn nhỏ Trì Tư Uyên và bạn nhỏ Trì Quỳ Tinh, một năm qua hai con đã thể hiện rất tốt, ông đến tặng quà cho hai con, mong hai con có thể khỏe mạnh lớn lên, phải nghe lời mẹ nhé.”

Tối hôm đó Trì Quỳ Tinh vô cùng vui vẻ. Đến năm sau cô bé vẫn nhớ năm ngoái ông già Nô-en đã tặng cho cô bé con búp bê mà bé thích nhất. Trì Quỳ Tinh quấn lấy Tần Thời Dụ hỏi năm nay ông già Nô-en có đến không.

Trì Nghiên chỉ đành lên trận một lần nữa, cứ diễn vai ông già Nô-en như vậy hết năm này qua năm khác, cho đến khi Trì Quỳ Tinh lớn rồi anh mới “về hưu”.

*

Gia đình trong mắt Trì Tư Uyên

1.

Năm nay mình sáu tuổi rồi, mình có một gia đình rất hạnh phúc, có bố mẹ rất yêu mình.

Gần đây mẹ hỏi mình có muốn một em gái hay em trai không, lúc đó mình nói muốn, sau đó lại có hơi không muốn nữa.

Bạn học nói bố mẹ sinh em gái hoặc em trai rồi sẽ không yêu mình như trước nữa.

Hơn nữa Tiểu Thần trong lớp cũng nói với mình, sau khi bố mẹ Tiểu Lâm sinh em trai là không đón bạn ấy lúc tan học nữa, họ đều tìm người khác nhờ đón hộ.

Mình nói với các bạn: “Không đâu, bố mẹ mình sẽ không hết yêu mình được.”

Nhưng buổi tối trước khi đi ngủ mình vẫn không nhịn được hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sau khi có em gái hay em trai, mẹ và bố sẽ không yêu con nữa sao?”

Mẹ cúi người xuống xoa đầu mình: “Đồ ngốc, sao mẹ có thể không yêu con được, tình yêu của mẹ với con mãi mãi sẽ không giảm bớt.”

Không biết tại sao mình cứ cảm thấy mẹ hình như sắp khóc rồi, mẹ đắp chăn cho mình rồi đi ra ngoài.

Không lâu sau bố lại đến.

Bố cũng nói với mình: “Con trai, tình yêu của bố mẹ dành cho con sẽ không bao giờ thay đổi.”



Sau đó em gái ra đời, em gái chỉ khóc cả ngày, bố mẹ sẽ mất nhiều thời gian để dỗ dành em gái, nhưng cũng dành ra thời gian để chơi với mình.

Mới đầu mình không muốn chơi với em gái cho lắm, em gái quá ồn ào, lại không biết nói chuyện, mình không thể chơi đồ chơi cùng em bởi vì em không cầm được.

Nhưng sau này mẹ nói với mình, nếu như mình cười với em gái, em cũng sẽ cười với mình.

Thế là mình lén lút đi đến bên cạnh em gái, mới đầu em chỉ nhìn mình, mình cũng chỉ nhìn em, mình cảm thấy em rất nhỏ nhắn, tóc cũng rất ít, đôi mắt rất lớn, không thể nói được là giống bố hay giống mẹ, nhưng rất đáng yêu.

Mình không nhịn được mỉm cười với em.

Kết quả thật sự giống như mẹ nói, em cũng cười với mình, miệng còn ch ảy nước dãi.

Mình cảm thấy em gái rất tốt, tại sao Tiểu Thần lại nói như vậy nhỉ?

2.

Đợi đến khi em gái lớn hơn một chút, em bắt đầu trở nên phá phách.

Bố thường nói hồi nhỏ mình cũng nghịch ngợm như vậy.

Mình nhìn đồ chơi mới bị em gái làm hỏng, trong lòng nghĩ mãi, hồi nhỏ mình cũng như vậy thì chẳng phải là thường xuyên chọc cho mẹ tức giận sao?

“Sao con không lo lắng cho bố con một chút, con có biết trước đây bố suýt nữa bị con chọc tức sinh bệnh không?”

Mình lắc đầu: “Con không tin, con nhớ mẹ nói bố còn chọc tức mẹ nhiều hơn.”

Mình nói xong câu đó vẻ mặt của bố trở nên rất hung dữ, hình như bố tức giận rồi.

Nhưng mình nghe lời cô giáo, không được nói dối, đã nói thật rồi mà bố lại không khen mình, sao còn tức giận chứ?

Thật không thể hiểu được người lớn.

3.

Lễ Giáng sinh, thật ra mình nhìn ra được ông già Nô-en đó là do bố đóng giả, hơn nữa Tiểu Thần cũng nói rồi, trên thế giới làm gì có ông già Nô-en.

Nhưng mình thấy bố diễn rất vất vả, rất nghiêm túc, cô giáo nói chỉ cần nghiêm túc làm một chuyện gì đó là đáng được biểu dương, mình cảm thấy lúc này bố đáng được khen ngợi, bởi vì bố muốn làm cho chúng mình vui vẻ.

Vậy nên mình chỉ có thể giả vờ không biết.

4.

Thật ra mình không muốn để bố kèm mình làm bài tập lắm, bố dễ sốt ruột, bố cứ sốt ruột là đầu óc mình lại càng mơ hồ, cũng sai càng nhiều hơn.

Buổi tối hôm đó, bố ở trong phòng mình đến rất muộn chỉ vì một đề toán.

Bố cứ gãi đầu mãi, miệng còn nói: “Không được bố nhất định phải làm ra, bố không tin đề toán tiểu học còn làm khó được bố.”

Thật ra mình rất muốn nói với bố, buổi sáng cô giáo nói đề bài đó bị sai, không có đáp án, bảo chúng mình gạch đi không cần làm, chỉ là lúc đó mình quên gạch chéo đi thôi.

Mỗi lần mình định mở miệng nói với bố, bố lại cắt ngang: “Một lúc nữa con hãy nói, để bố giải được câu này đã.”

Nhưng mình thật sự buồn ngủ quá.

Cũng may lúc này mẹ đi vào, hình như bố không nhìn thấy mẹ, vẫn nói ở đó: “Đừng làm gián đoạn nữa, bố làm ra ngay đây.”

Cho đến khi bố nhìn thấy mẹ mới ngoan ngoãn để bút xuống, trở về cùng với mẹ.

5.

Người lớn thường nói mình và bố “như đúc ra từ cùng một khuôn”.

Mình không hiểu có nghĩa là gì, nhưng có một hôm nghe thấy bố mẹ tranh cãi: “Rõ ràng Tư Uyên giống anh!”

“Con trai giống mẹ có hiểu không?”

“Vậy Tinh Tinh giống anh!”

“Anh xem nó giống anh chỗ nào?”

Hình như mình hiểu được nghĩa của câu đó rồi.

Nhưng mình có hơi thắc mắc, việc này có gì mà phải tranh cãi chứ.

Giống như hôm nay ở trường, mình nhìn thấy hai bạn học cãi nhau giống hệt như vậy.

“Kẹp tóc của mình đẹp hơn!”

“Kẹp tóc của mình đẹp hơn!”

“Của mình!”

“Của mình!”

Hai bạn chỉ vì nguyên nhân này mà cãi nhau đến tận phòng làm việc của giáo viên, mình không hiểu được rõ ràng kẹp tóc của các bạn nhìn giống hệt nhau, tại sao cứ phải so sánh chứ.

Còn có bố mẹ mình, rõ ràng bố mẹ đều rất xinh đẹp, mình và em gái giống ai đều tốt cả, có gì mà phải cãi nhau chứ.

Xem ra người lớn cũng chẳng “trưởng thành” như cô giáo nói.

6.

Mình nhớ khi mình còn khá nhỏ, bố thường quấn lấy mẹ, đến bây giờ bố vẫn thích như vậy.

Hôm nay mình muốn tìm mẹ giúp mình sửa bài làm văn, nhưng bố lại không cho: “Trì Tư Uyên, con bao nhiêu tuổi rồi, phải học được cách tự mình lo lấy, đừng ỷ vào bố mẹ kèm con làm bài tập.”

Tối hôm nay mẹ nướng bánh cho mình, bố cũng ăn hết hơn một nửa.

Bố thật sự vô cùng quá đáng.

7.

Mình rất thích chú Bùi, mỗi lần học vẽ tranh ở nhà chú, chú Bùi đều sẽ mua đồ ăn ngon cho mình, sau đó nếu như vẽ tốt chú còn thưởng cho mình chơi trò chơi ở nhà chú một lúc.

Nhưng hình như bố mình không thích chú Bùi cho lắm, cứ “bắt nạt” chú suốt.

Nếu không sao bố cứ nói với chú Bùi: “Cậu đừng dạy hỏng con trai tôi.”

“Nếu cậu thích trẻ con thì tự mình sinh một đứa đi.”

Mình còn cảm thấy bố quá đáng, tại sao bố cứ bắt nạt chú Bùi vậy.

Nhưng mình lại nhớ ra trước đây mẹ nói với mình, bố là người rất tốt, sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác, nhất định là có hiểu lầm gì đó.

Thế là hôm ấy mình hỏi chú Bùi.

“Chú Bùi, có phải chú nợ bố cháu tiền mà quên trả không?”

Hình như chú Bùi không hiểu được, cứ nhìn mình như vậy, một hồi lâu sau chú mới cười ha ha: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì hình như bố rất hung dữ với chú, cháu tưởng rằng hai người có hiểu nhầm gì đó, cháu nghe nói mâu thuẫn lớn nhất giữa người lớn chính là vì tiền, cháu mới nghĩ có phải là chú nợ tiền bố mà quên trả không, làm bố cháu hiểu nhầm chú cố ý không trả tiền bố cháu. Cháu cảm thấy chú Bùi nhất định không cố ý quên, nếu như hai người nói không rõ, cháu có thể giúp chú giải thích với bố.”

Mình thật sự lấy hết dũng khí để nói ra đoạn này, nhưng chú Bùi vẫn đang cười, còn sờ đầu mình: “Đứa nhóc này.”

“Thật ra đây chỉ là cách tương tác giữa đàn ông với nhau thôi, lớn thêm một chút nữa là cháu sẽ biết.”

Thật ra mình không hiểu chú Bùi nói gì, nhưng trông chú không có gì là không vui vẻ, hơn nữa khi bố đến đón mình, hai người họ còn có nói có cười.

Mình không nghĩ về chuyện này nữa.

8.

Sau này em gái đi nhà trẻ, bố lại đưa em gái đến nhà chú Bùi học vẽ.

Mới đầu mình tưởng rằng bố đưa em gái đến chỗ chú Bùi có nghĩa là quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

Nhưng mấy ngày hôm nay nhìn bố không được vui cho lắm.

Mẹ cũng an ủi bố: “Anh nói anh xem, trẻ con chơi với nhau thì làm sao, anh không thể cấm con bé chơi cùng con trai khi còn nhỏ như vậy…”

Sau đó mình mới biết bố không vui là vì em gái chơi quá thân với một bé trai, bé trai đó còn là con trai của chú Bùi, Bùi Tây Nặc.

Mình cũng đi khuyên bố.

“Bố, cô giáo con nói rồi, bạn học thì nên cùng nhau chơi đùa, giúp đỡ lẫn nhau… Bố cứ để em gái chơi cùng người ta đi, con sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Bố mỉm cười: “Tên nhóc này, con nghiêm túc như vậy làm gì?”

“Hồi còn nhỏ thì líu ríu nhảy lên nhảy xuống suốt ngày, sao lớn rồi lại trở nên đứng đắn như vậy.”



Sau đấy nhà mình và nhà chú Bùi cùng ra ngoài chơi, chơi đến tối, khi mọi người cùng ăn cơm, chú Bùi tuyên bố một chuyện.

“Bùi Tây Nặc nhà chúng tôi sắp chuyển trường rồi, chuyển đến trường mẫu giáo của Tinh Tinh, cùng một lớp với con bé.”

Những người khác đều rất vui vẻ, chỉ có bố nhìn không được vui cho lắm.

10.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mình đã lên cấp hai rồi.

Trước khi mình bước vào cổng trường cấp hai, bố đã dặn dò mình, bảo mình ở trường đừng nghịch ngợm, mình đồng ý với bố.

Nhưng mới kiên trì được một tháng, mình đã bị mời phụ huynh.

Bởi vì đánh nhau.

Trước khi vào văn phòng giáo viên, mình đã giải thích với bố, việc này thật sự không phải lỗi của mình, hoặc có thể nói, thật sự không phải mình gây chuyện trước.

Bố không nói gì, vẻ mặt nhìn rất nghiêm túc, đi vào văn phòng.

Cô giáo bảo mình và bạn nam đó đứng trước mặt phụ huynh hai bên nói rõ câu chuyện, vốn cô giáo định bảo mình nói trước, nhưng lại bị người kia giành mất.

“Chính là nó! Nó đánh con trước!”

Mình thấy có hơi buồn cười, rõ ràng là bạn ấy gây chuyện trước, cũng là người ra tay trước, mấy hôm nay mình đều nhịn, lần này không thể nào nhịn được nữa.

Mình định nói gì đó, nhưng bố mình lại lên tiếng trước: “Đừng nói nhiều như vậy, có lẽ trong phòng học có camera, đi xem video giám sát luôn đi.”

Bạn nam đó vừa nghe là sẽ xem video giám sát là bắt đầu hoảng hốt, bạn ấy ra sức kéo góc áo bố mẹ, nhìn vô cùng lo lắng.

“Còn xem cái gì nữa! Rõ ràng là con trai anh đánh con trai chúng tôi trước! Con chúng tôi vô cùng nhát gan, tuyệt đối không thể bắt nạt người khác trước, các người đừng có chối cãi!”

Bố mình chỉ cười một tiếng.

Thái độ này của bố mình hình như đã chọc giận phụ huynh của đối phương, họ giương nanh múa vuốt đi lên trước vài bước, cứ như định tranh luận một phen với bố mình vậy.

Chỉ là đã không kịp nữa.

Có người gõ cửa rồi đi vào đưa đồ.

“Tôi đã trích video giám sát ra rồi đây.”

Bạn nam đó thấy sự việc sắp bại lộ rồi thì bắt đầu khóc, một người con trai mười mấy tuổi mà lại khóc.

Có biết xấu hổ không chứ.

Sau khi xem video xong, bố mình yêu cầu bạn nam đó xin lỗi mình trước mặt cả lớp, bố mình nói đây là hình phạt nhẹ nhất dành cho họ rồi.

Nhưng bố mẹ bạn ấy vẫn không thuận theo, hét lớn: “Anh biết chúng tôi là ai không? Anh dám đối xử với chúng tôi như vậy?”

Bố mình không thèm nhìn bọn họ một cái: “Không biết, cũng không muốn biết.”

“Tôi chỉ biết con trai tôi không thể chịu oan ức vô duyên vô cớ như vậy.”

“Còn nữa, vừa nãy đã nói rồi, bảo mấy người xin lỗi đã là hình phạt nhẹ nhất, nhưng xem ra mấy người không hề biết cảm kích, vậy thì chỉ có thể đợi mà xem thôi.”

Nói rồi bố gác tay lên vai mình: “Đi thôi, về nhà, mẹ và em gái con đang đợi chúng ta.”

Đợi sau khi đi ra khỏi văn phòng, bố lại trở về dáng vẻ trước kia, không có cảm giác xa cách như khi ở trong văn phòng: “Được đấy, không hổ là con trai bố, bố thấy con đánh nhau cũng không bị thương.”

“Ai bảo bạn ấy cứ bắt nạt người ta, trong lớp có rất nhiều bạn bị bắt nạt, còn có người bị đánh đến nỗi phải vào phòng y tế.”

Bố im lặng một lúc, nghiêm túc nói: “Biết rồi.”

“Hôm nay bố chỉ làm mẫu cho con, nếu như lần sau có chuyện như thế này xảy ra, con cũng phải có khí phách một chút.”



Về đến nhà, mẹ cũng không trách mình, chỉ hỏi xem mình có bị thương ở đâu không, còn nướng cupcake cho mình, là vị sô-cô-la mà mình thích nhất.

Em gái cho mình hai viên kẹo, nói rằng là cô giáo phát, vô cùng ngon, thế nên để lại hai viên không nỡ ăn, nói rằng muốn để anh trai ăn thử.

Mình biết trong nhà không thiếu kẹo, hơn nữa mình cũng không thích ăn kẹo như hồi nhỏ nữa, nhưng mình vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Bố mẹ nói đúng, tình yêu mình nhận được từ gia đình không hề ít đi một phần nào.

11.

Lớn như vậy rồi, mình chưa từng thấy bố mẹ bị bệnh gì, nếu có cũng chỉ là cảm cúm, uống thuốc mấy ngày là khỏi.

Nhưng lần này mẹ đột nhiên bị bệnh, được đưa thẳng vào bệnh viện.

Vốn dĩ bố còn đi công tác ở ngoài tỉnh, biết chuyện mẹ bị bệnh, bố lập tức bay về, trông trước giường bệnh của mẹ rất lâu.

Mình còn thấy bố lén lút lau nước mắt, đó cũng là lần đầu tiên mình thấy bố khóc.

Mình tưởng rằng mẹ mắc bệnh nặng gì đó, nhưng bố không cho chúng mình biết, vậy nên chỉ có thể lén lút khóc.

Mình cảm thấy bản thân cũng không phải là trẻ con nữa, vào lúc này phải biết hiểu chuyện, vậy nên bố không muốn nói, mình cũng giả vờ làm như không biết.

Mấy hôm nay mình cố gắng thể hiện, vô cùng nghe lời, không nghịch ngợm, còn chăm sóc em gái giúp bố mẹ, bố cũng khen mình trưởng thành rồi.

Buổi sáng hôm ấy, mẹ tỉnh dậy, mình nhìn thấy mẹ như vậy thì thật sự không nhịn được nữa, bắt đầu khóc.

Mình khóc, em gái cũng khóc theo.

“Hai đứa khóc cái gì, hôm nay mẹ xuất viện, hai đứa không vui sao? Hai đứa không muốn mẹ xuất viện sao?”

Mình nghe nói, bình thường nếu mắc bệnh nan y thì được xuất viện rất nhanh, đa phần là… Không thể chữa được nữa.

Thế là mình khóc càng lớn hơn.

Vào lúc này bố đi vào, hỏi mình: “Trì Tư Uyên, con thu dọn hành lý giúp mẹ chưa?”

Mình ầng ậc nước mắt, lắc đầu.

“Vừa nãy hai đứa trẻ khóc ghê lắm, không biết còn tưởng em bị bệnh nan y chứ không phải là viêm ruột thừa đấy.”

Mình:??

Viêm ruột thừa mình cũng biết, sẽ phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, không có ảnh hưởng gì lớn.

Sau khi ngây ra vài giây, mũi mình hơi xót, lại bắt đầu khóc: “Hóa ra là viêm ruột thừa…”

“Con còn tưởng mẹ…”

“Tưởng mẹ làm sao?”

Mình nói đến đây thì không chịu nói nữa: “Đều tại bố…”

Bố mình cười bất lực: “Đứa nhóc này lại trách bố rồi?”

Đều tại bố… Khóc khoa trương như vậy làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.