Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 140



Trong lúc Ngu Tri Dao đang xắp xếp ngôn ngữ, rất nhanh trong đề tài riêng xuất hiện một tin nhắn mới---

DTV

[Một đám mây may mắn: Chuyện gì?]

Ngu Tri Dao thấy nàng ấy trả lời, vội hỏi: "Vân Vân, nếu như ngươi có người thích, ngươi làm sao biết đối phương có thích ngươi hay không?"

Lạc Vân Dã:?

Chuyện này có chút ngoài vùng kiến thức mà hắn biết.

Hắn hơi nhíu mày, tiểu nam hài Len lén tu luyện này lúc trước còn là một dạng không buồn không lo, sao đột nhiên bắt đầu khốn khổ vì tình rồi?

Đã gấp đến mức hỏi đến hắn, xem ra vấn đề không hề nhẹ.

Lần trước Lạc Vân Dã cũng nhìn thấy bài viết tức giận Vân Kiếm phái hại tu sĩ trên Thiên Bảng của Len lén tu luyện này, biết hôm nay nhóc con này đi cùng với sư trưởng đến Nhạn thành, còn vào Kim Ngân phường.

Con phố có Kim Ngân phường kia, trừ sòng bạc ra còn có thanh lâu, không biết tại sao, Lạc Vân Dã có một loại dự cảm không tốt.

Không biết người mà nhóc Len lén tu luyện này thích là...

Lạc Vân Dã không trả lời vấn đề này, chỉ suy nghĩ rồi hỏi: "Người này là người ngươi thích gần đây sao?"

Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, lúc nàng ở Huyễn sơn mới hơi nhận ra mình thích Tiểu Vân, thời gian cách lúc này cũng không lâu lắm, cho nên ừ một tiếng.

Lạc Vân Dã: "..."

Đúng là vậy rồi!

Ở Nhạn thành trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ nhóc Len lén tu luyện này còn quá nhỏ không chống nổi cám dỗ, có lẽ người thích là một nữ tử... Vô cùng chủ động.

Lại nhìn vào bên trong đề tài riêng, tiểu nam hài Len lén tu luyện lại tiếp tục truy hỏi---

[Len lén tu luyện, sau đó làm cho mọi người kinh diễm: Vân Vân, ta chỉ là tò mò... Nếu như ngươi và người mình thích có một ít hành động thân mật, đối phương lại nói không ngại với ngươi, có phải đại biểu đối phương cũng có chút thích ngươi không?!]

Hành động thân mật?

Không ngại?

Lạc Vân Dã: "..."

Ngươi là người trả bạc, tất nhiên là không sao rồi.

Không chỉ có ngươi, ai trả bạc cũng có thể không sao.

Nhưng Lạc Vân Dã cảm thấy không thể nói thẳng ra sự thật tàn nhẫn như vậy, dù sao đối phương còn nhỏ. Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, dùng thần niệm uyển chuyển trả lời.

[Một đám mây may mắn: Nếu như đối phương là người không câu nệ, nói những lời này đều là thói quen, cũng không có nghĩa là thích.]

Hắn ám chỉ đủ rõ ràng rồi đi?

Đưa tiền đổi thân mật đều không sao, đây là thói quen nghề nghiệp của đối phương, cũng không phải vì thích.

Sau khi Ngu Tri Dao thấy rõ câu trả lời, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Thói quen?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-140.html.]

Nàng nhíu mày tỉ mỉ nhớ lại, càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Tính cách của Tiểu Vân đúng là dịu dàng, đối với nàng đều rất tốt, mọi chuyện đều suy nghĩ cho nàng, chưa bao giờ từ chối nàng, chưa từng để cho nàng lúng túng, hơn nữa rất chăm sóc nàng.

Ngu Tri Dao có chút tê dại da đầu, đột nhiên cảm thấy Vân Vân gãi đúng chỗ ngứa, đ.â.m thẳng vào điểm chính, không hổ là nữ tử tốt được rất nhiều người thích!

Quả nhiên có kinh nghiệm!

Ngu Tri Dao hoàn toàn tin phục rồi, lập tức lĩnh giáo với nàng ấy---

[Len lén tu luyện sau đó làm cho mọi người kinh diễm: Vân Vân, vậy phải làm sao, mới có thể làm cho đối phương cũng thích ta?]

Lạc Vân Dã nhíu mày.

Sao nhóc con Len lén tu luyện này lại u mê không tỉnh như vậy?

Vẫn là còn quá nhỏ, tình cảm chân thành.

Hắn than thở, dùng thần niệm trả lời---

[Một đám mấy may mắn: Nếu ngươi thật sự đã quyết định, vậy thử yên lặng dùng chân tình làm đối phương động lòng, nhớ không được nói thích trước, tặng quà cũng chỉ tặng để cho đối phương hiểu tình cảm của mình thôi. Như vậy nếu đối phương chủ động nói những lời chỉ nói với ngươi không nói với những người khác, như vậy là thật lòng thích rồi, hơn nữa còn phải có suy nghĩ cả đời với ngươi, như vậy chắc là thích rồi.]

Ở trong tiểu thuyết đều viết như vậy về nữ tử thanh lâu và thư sinh, nữ tử thanh lâu thật sự thích một thư sinh nghèo không có đồng nào, đó mới được xem là yêu.

Lạc Vân Dã cảm thấy rất có đạo lý.

Lại tiếp tục phổ cập kiến thức cho đứa nhóc Len lén tu luyện kia.

Ngu Tri Dao cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Thần kỳ thật! Phải dịu dàng với đối phương, không thể biểu hiện quá thích, còn phải trăm phương nghìn kế làm đối phương động lòng, đây không phải chính là mấy điều mà tuyển thủ hệ tán tỉnh cần sao!

Nếu trực tiếp quá thì không hay, chờ tình cảm từ từ lắng đọng, lại thêm chút kích thích nhất định sẽ ầm ầm nổ ra!

Quả nhiên Vân Vân rất có kinh nghiệm!

[Len lén tu luyện sau đó làm cho mọi người kinh diễm: Vân Vân, ta cảm thấy ngươi nói đúng!]

[Một đám mây may mắn: Ừ, giúp được ngươi là được.]

Lạc Vân Dã vui vẻ yên tâm.

Ngu Tri Dao bái phục.

Hai người đạt thành sự nhất trí hài hòa vi diệu.

Làm thế nào để trở thành một người giỏi tán tỉnh?

Ngu Tri Dao lật ra tiểu thuyết quý giá mà mình cất giấu nhiều năm, gần đây lưu hành ở Vân giới chính là cường thủ hào đoạt, chạy trốn mang về, vạn nhân mê. Nàng lật xem nửa ngày, cũng không nhìn thấy được mấy cách dùng để theo đuổi người ta.

Chẳng qua kết hợp với mấy hình tượng theo đuổi trong tiểu thuyết, Ngu Tri Dao tạm thời liệt kê ra được một ít điểm quan trọng trong "Kế hoạch theo đuổi".

Chủ động nhưng phải như gần như xa, thật lòng, nhưng không thể nói thích, cuối cùng theo đuổi đối phương để cho đối phương muốn ngừng cũng không được, cho chút kích thích ở bên ngoài, để cho hắn cảm thấy được nguy cơ, đối phương sẽ bị theo đuổi được.

Ổn rồi!

Ngu Tri Dao nhớ kỹ mấy điểm chính này, cả người bình tĩnh. Cảm giác buồn ngủ ập đến, nàng cọ má lên gối ngủ mềm mại thoải mái lăn một vòng.

Đeo chụp mắt lên, giờ tay lên kéo chăn mỏng làm từ thiên tàm ti, hai chân được bao bọc, dùng một tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.