Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 47: Lịch duyệt Vân Sơn sâm lâm



47

“Khà khà Diệp Thiên lão đệ hôm nay ta mới chưng cấp ra một loại linh tửu mới, lão đệ có muốn thử không.” Lão Tửu vui vẻ khoe khoang với Diệp Thiên về thành tựu hắn mới đạt được.

“Được, thuận tiện đưa ta một ít linh tửu làm tiền lương đi.”

Thấy lão Tửu nhưỡng ra một ít linh tửu mới Diệp Thiên cũng đòi tiền lương luôn, hắn tuy không nghiện rượu nhưng thỉnh thoảng uống một chút cũng không tồi. Còn việc lương bổng Tiên Liên tông nghèo như vậy sợ là không cấp nổi tiền lương cho hắn, lên lấy linh tửu làm tiền lương cũng là một ý kiến không tồi.

“Được khà khà, Tiên Liên tông cái gì cũng thiếu nhưng linh tửu là không bao giờ thiếu.”

Lão tửu đang đau đầu không biết đưa thứ gì để giữ chân Diệp Thiên lại Tiên Liên tông, lên khi thấy Diệp Thiên mở miệng đòi linh tửu hắn vui vẻ vô cùng. Hắn còn đang có chút áy náy khi đã lừa bịp Diệp Thiên tới đây lên đừng nói là Diệp Thiên đòi lình tửu dù là yêu cầu khác khó khắn hơn hắn cũng cố hoàn thành. Tông môn của hắn nhỏ yếu vô cùng , chỉ có một mình hắn chống đỡ tông môn này lên khi có Diệp Thiên hắn sẽ dễ đang hơn rất nhiều.

Lão Tửu dẫn Diệp Thiên vào khu nhưỡng tửu của lão. Vừa mới mở trận pháp ra đã thấy mùi rượu bay ra.

Diệp Thiên chưa vào trong đã ngửi mùi rượu nồng đậm vô cùng, đối với nhưng người tửu lượng kém ngửi thấy mùi rượu như thế này sợ chưa uống đã say.

Bên trong chứa đầy những chum vại để ủ rượu, vào sâu bên trong nữa thấy đủ loại bình rượu từ trong suốt bằng pha lê đến ngọc thạch phỉ thuý. Đa dạng bình rượu cùng đủ loại màu sắc rượu cùng số lượng nhiều vô cùng chứng tỏ lão Tửu sợ là bỏ không ít thời gian, cùng công sức cho việc này.

Nơi đây có thể là một trong những nơi quý giá nhất của Tiên Liên tông.

Lão Tửu đối với từng loại đều giới thiệu cho Diệp Thiên một lần. Thậm trí vừa nói còn vừa rót mỗi loại cho Diệp Thiên uống thử, từ cay nồng cho đến ngọt ngào đủ loại hương vị.

Nhiều quá đến mức làm Diệp Thiên cũng không nhớ rõ hương vị của từng loại, thế lên hắn đành kêu lão Tửu lựa chọn cho mình một vài loại, mỗi loại vài bình.

Chọn xong đưa cho Diệp Thiên cất giữ, trên sắc mặt của lão Tửu có chút tiếc rẻ, có thể là lão đã đưa cho Diệp Thiên mấy loại rượu quý của lão làm lão đau lòng không dứt.

Nhưng rất nhanh khuôn mặt của lão Tửu trở về vẻ thường ngày.

Lão Tửu nhìn Diệp Thiên cười cười mà nói.

“ Hai tuần sau tông môn tổ chức cho một số đệ tử đi Vân Sơn sâm lâm lịch duyệt Diệp Thiên lão đệ có muốn đi cùng bọn hắn không, ta có chút chuyện muốn đi giải quyết . Nếu Diệp Thiên lão đệ rảnh rỗi có thể đi theo bảo hộ đám đệ tử một chút, thuận tiện cũng để hiểu rõ bọn hắn hơn.”

Nghe lão Tửu nơi vậy Diệp Thiên cũng không tử chối.

“Cũng được , để ta theo bọn hắn đi lịch duyệt.”

Thấy Diệp Thiên dễ dàng đồng ý nét mừng trên mặt của lão Tửu hiện rõ hơn.

“Khi lão đệ đi với bọn hắn cũng để tâm một chút, Vân Sơn sâm lâm có khá nhiều hung thú cấp cao. Nếu gặp tình thế nguy hiểm đừng đệ bọn đệ tử gặp bất chắc, tốt nhất là rời đi Vân Sơn sâm lâm. Lịch duyệt không lúc này thì có lúc khác, còn mạng người chỉ có một mà thôi.”

Diệp Thiên cũng gật đầu, đây là lần đầu hắn với thân phận đạo sư dẫn đệ tử đi lịch duyệt lên hắn cũng sẽ chăm chú một chút, không để bọn hắn mất mạng.

Đối với lịch duyệt lần này chỉ cần Diệp Thiên cam đoan an toàn toàn cho đám đệ tự mà thôi, còn những việc khác có vị đại sư tỷ Hoàng Thanh Thanh lo liệu rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong hai tuần này Diệp Thiên cũng đã quen thuộc với Tiên Liên tông, ngày ngày nằm trên núi phơi nắng hóng gió, còn thỉnh thoảng chỉ điểm cho đám đệ tự một chút. Lên đám đệ tự cũng khá quen thuộc với sự lười nhác của vị sư thúc Diệp Thiên này, nhưng cũng biết thực lực của hắn cao thâm vô cùng. Chỉ cần là gặp vấn đề trong tu hành hỏi Diệp Thiên hắn sẽ giải đáp một cách dễ hiểu nhất cho bọn hắn, được lợi lớn nhất có thể là vị đại sư tỷ Hoàng Thanh Thanh thực lực của nàng tiến bộ khá nhiều sau khi Diệp Thiên chỉ điểm.

Vân sơn sâm lâm cách Tiên Liên tông khoảng mấy trăm dặm, nếu đi bộ phải mất cả tuần. May mắn là Tiên Liên tông tuy nghèo thật nhưng vẫn có vài con sư thứu để làm công cụ đi lại. Lên không cần Diệp Thiên động tay.

Sư thứu tuy là hung thú cấp hai nhưng tính tình khá hiền lành cùng thân thể to lớn rất thích hợp cho việc làm công cụ đi lại, chuyên chở hàng hoá. Trọng tải mỗi con có thể chịu được mười người phi hành, tốc độ ngày bay ngàn dặm lên tới Vân Sơn sâm lâm chỉ cần bay nửa ngày mà thôi.

Lúc Diệp Thiên đi tới nơi xuất phát đã thấy lão Tửu cùng khoảng hai chục người đang đứng ở đó cùng vài con sư thứu. Trong đó có Hoàng Thanh Thanh.

Trong Tiên Liên tông đến cấp luyện Huyết cảnh thì trở thành nội tông đệ tử, còn lên tới linh hải cảnh thì thành thân truyền đệ tử. Lên những người ở đây đều là nội tông đệ tử cùng một vị thân truyền đệ tử là Hoàng Thanh Thanh.

Có thể nói Lão Tửu gan có chút lớn hoặc là khá tin tưởng vào Diệp Thiên, lên Diệp Thiên mới đến Tiên Liên tông chưa được bao nhiêu lâu hắn đã an bài cho Diệp Thiên bảo hộ đám đệ tử trung tâm của Tiên Liên tông. Đây là tương lai của Tiên Liên tông nếu đám đệ tử này gặp bất chắc sợ Tiên Liên tông cũng sụp đổ.

“Lão đệ ngươi cuối cùng cũng đến.”

Lão Tửu tiền đến bên Diệp Thiên vỗ vỗ vai.

“Đây là tương lai của Tiên Liên tông, giao cho lão đệ rồi.”

Lão Tửu thần sắc vô cùng nghiêm túc nói với Diệp Thiên.

“Được rồi ngươi yên tâm đi.”

Cũng không để ý đến lão Tửu nữa mà nhảy lên sư thứu, đám đệ tự cũng nhao nhao leo lên theo.

Diệp Thiên cũng không ngồi cùng một con với Hoàng Thanh Thanh.

“Đi thôi.”

Sư thứu vỗ cánh bay lên, cuồng phong làm bụi bặm bay mờ mịt, sư thứu dần dần bay cao lên cho đến khi bay khuất ánh mắt của lão Tửu.

“Còn nhiều việc phải tranh thủ làm mới được.” Vừa nhìn đám Diệp Thiên biến mất lão Tửu lẩm bẩm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.