Cá Mực Hầm Mật

Chương 21: Đôi tất có tai?



Trong căn phòng tối, Gun nhắm mắt lại, đưa điện thoại cho 97: "Giúp anh xóa nó đi."

Hả? Lão đại đang tính làm gì đây? Vừa rồi còn nhờ cài weibo xong bây giờ lại muốn xóa đi? 97 cầm lấy điện thoại, cậu ta không dám chần chừ nửa phần, trực tiếp xóa bỏ.

Còn nghĩ rằng lão đại rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, muốn tạo tài khoản Weibo chứ.

Thời buổi này không ai là không có nick Weibo, nếu tin Gun tạo tài khoản Weibo truyền ra ngoài, nhất định sau một đêm sẽ sánh ngang với Solo của SP, còn có Dt, fan của Grunt nữa, à không, dĩ nhiên Gun là người đẹp trai nhất, tính cách lạnh lùng như vậy, nên rất hấp dẫn phụ nữ a? Fan hâm mộ nhất định sẽ nhiều hơn nữa...

Khó trách.

97 đưa điện thoại trả lại Gun thì hiểu lão đại có ý đồ: sợ chị dâu ghen.

Nhất thời suy nghĩ, 97 chợt cảm thấy Đại Ma Đầu trước mặt cũng rất có khí chất.

"Mấy cậu ở trên Weibo, thường hay chat giao lưu sao?" Hai ngày nay anh không ngủ, luôn luyện tập thi đấu cùng mấy thành viên, lúc này thật sự thấy hơi nhức đầu.

"À? Đúng vậy" Vấn đề này có hơi kỳ lạ, nói chuyện phiếm cùng người quen thì qua Wechat được rồi, có mấy khi chat trên Weibo chứ, trên đó đều là fan hâm mộ mà, "Chỉ là chat riêng thì tương đối thuận tiện."

Chat riêng? Ánh mắt Gun miễn cưỡng mở ra, nhìn về phía 97.

Đằng sau gáy cậu ta như có một cơn gió lạnh thổi qua.

Thôi, chẳng muốn nghĩ tới nữa, Gun lại mệt mỏi, nhắm mắt lại, tỏ vẻ người ngoài chớ nên quấy rầy.

Ở K&K có mấy điều cấm kỵ liên quan tới Gun, chẳng hạn như bây giờ, khi anh buồn ngủ, tốt nhất là hãy biến đi, không nên mở miệng nói nhảm.

97 lập tức ngậm miệng, rón rén rời khỏi phòng, từ từ khép cửa phòng lại.

Haiz, gần đây trong phòng lão đại thật là bí bức quá...

Cậu ta đứng ở cửa, vỗ vỗ ngực tự an ủi mình, rồi lấy điện thoại ra, mở Weibo. Đột nhiên, ngón tay dừng lại,...

Lão đại đặc biệt tạo tài khoản Weibo chính là vì muốn... quan sát chị dâu sao?

**********************

Hô hấp, hô hấp đi, hít sâu vào...

Đồng Niên gắng tìm lại ý thức, điều đầu tiên chính là ghi lại số điện thoại, nhanh chóng để ý tới tài khoản của anh, xóa sạch tin nhắn. Tất cả đều làm liền một lúc, nhưng vẫn bị fan hâm mộ phát hiện ra.

Người qua đường: tôi không nhìn lầm chứ?! Điện hạ để ý tới một tài khoản á!! Một tài khoản không có ảnh đại diện!!!

Người qua đường: đâu đâu?

Người qua đường: lạy đó... cầu xin hãy cùng nhau tìm đi!!

Người qua đường: phẩm vị Cá Mực của chúng ta quả nhiên không giống người bình thường!

Người qua đường: tôi cũng muốn tìm tài khoản kia!!! Tôi cũng muốn được điện hạ để ý!!!!

...

Cô bị mấy tin nhắn kia làm kinh hãi, nhanh chóng lên weibo của anh, hù, cũng may, rất đơn giản, không có một thông tin gì, sẽ không bị cám dỗ. Được. Vì vậy hai đêm liền cô đều ngủ không ngon giấc, cứ nằm ườn ra, ôm số điện thoại kia lên giường.

Bất kể trên weibo bị làm loạn thành thế nào, hiện tại trong lòng cô vẫn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới một chuyện, còn lại đều chỉ là phù du!

Dưới ánh đèn ở đầu giường, cô giơ điện thoại lên thật cao, nhìn một hàng số...

Bây giờ là tám giờ, chắc không phải là muộn chứ?

Hít sâu vào.

Không phải sợ.

Được rồi.

Ấn gọi, sau đó, chậm rãi đặt lên tai.

Tim đập thình thịch...

Tút, tút, tút... tiếng chờ máy.

Tim đập thình thịch...

Tút, tút, tút...

Đột nhiên, điện thoại được kết nối.

Sau đó, không hề có tiếng động... một tiếng cũng không có...

Cô ngây ngốc cầm điện thoại, thử "Alo?" một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời...

Số điện thoại nhầm rồi sao? Không thể nào? Mới vừa rồi còn kiểm tra rất nhiều lần rồi mà.

...

Mấy giây sau, cô ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị cúp điện thoại, bên đầu kia điện thoại chợt vang lên giọng anh, rất mơ hồ cũng rất...lạnh nhạt: "Đồng Niên?"

"Ừ, ừ, là tôi..." Cô lập tức hiểu ra anh đang ngủ, "Tôi chính là -"

Nói gì bây giờ T.T, sao lại quên hết thế này, thật ngu ngốc...

"Tôi đến Mỹ từ hôm 24 tháng 2," Giọng nói của Gun rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ... Tựa như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào, "19 tháng 3 tôi sẽ về, EK306-"

"À." Cô liền ghi nhớ thông tin này.

"Có chuyện gì," Giọng của anh vốn đã không rõ ràng, dường như đang vật lộn với giấc mơ, "nói đi".

Cô "ừ" hai tiếng, nói mình không có việc gì, không ngờ rằng người bên kia lại yên lặng.

Cô nói Alo hai tiếng, biết điều không quấy rầy anh nữa, tự giác cúp điện thoại.

Sau đó, ngơ ngác nhìn điện thoại chừng hai phút.

Đi Mỹ sao, còn phải đi lâu như vậy, là thi đấu chăng? Thật vất vả, còn chưa hết tết mà.

Vì vậy, gần nửa tháng sau.

Hai người không liên lạc với nhau nữa, mỗi lần Đồng Niên lấy điện thoại ra, muốn gọi cho anh, liền nghĩ đến việc anh phải huấn luyện cho các thành viên trong đội, phải thi đấu, phải tham dự tiệc xã giao, phải... Tóm lại là không thể bị làm phiền. Sau đó lại lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Khi đến Tết Nguyên Tiêu, cô lại cầm điện thoại, vừa nhìn số điện thoại có phần rối rắm, vừa suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho anh để chúc tết không thì mẹ đi từ phòng bếp ra, bưng một bát bánh trôi nhân vừng đưa tới cho cô, dò xét hỏi: "Con và bạn trai chia tay rồi phải không?" "Dạ?" Cô lo lắng, đưa tay nhận lấy.

"Nóng đấy, mẹ bưng đến cho." Mẫu thân đại nhân không muốn cô bị bỏng, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, nở nụ cười, "Không sao, chia tay thì chia tay, cứ tự do yêu đương đi, mẹ không can thiệp đâu."

"Có phải chia tay đâu ạ." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn đi theo sau lưng mẫu thân đại nhân. "Anh ấy rất bận mà."

"Hả, bận sao," Mẫu thân đại nhân cười tủm tỉm, nói chuyện qua điện thoại rồi ghi ghi chép chép rất rõ ràng, sau gần một tháng lại không thấy gọi điện gì nữa, "Không sao, không sao," Nói xong đặt bát bánh trôi xuống, xoa xoa mái tóc cô, "Vậy đi, nếu như sau này con cảm thấy muốn chia tay, sợ hai nhà phải suy nghĩ nhiều, cứ để mẹ nói giúp con, được không?"

...

"Con không muốn chia tay đâu..." Cô cầm thìa lên, chọc chọc miếng bánh trôi.

Chợt nghĩ đến, sớm muộn cũng có một ngày phải nói lời chia tay.

Cảm thấy có chút hụt hẫng, tiếp tục chọc bánh trôi, dần dần chọc nát một miếng.

Sau đó... lại tiếp tục chọc một miếng khác...

Đột nhiên,

Tay cô dừng lại, khoan đã, anh nói cho cô số chuyến bay, có phải nghĩa là, muốn cô đến đón tại sân bay không? Ách, dường như không hề có khả năng... Chỉ là, bạn gái đi đón tại sân bay cũng không sao chứ?

Sẽ không sao chứ?

Nghĩ tới đây, cô không cảm thấy đau khổ nữa, vui vẻ ăn miếng bánh trôi bị chọc nát, một lúc ăn hết, sau đó liền lau miệng sạch sẽ, đặt chiếc thìa xuống, vội vã chạy lên tầng lựa quần áo.

Tuy nhiên bây giờ mới là mùng năm, còn nửa tháng nữa...

Nửa tháng sau, cô rốt cuộc cũng đã chọn được một bộ trang phục để ra ngoài, còn hiếm khi được đi giày cao gót, để sánh với chiều cao của anh, vào trong taxi, tài xế liếc mắt nhìn cô gái này qua gương chiếu hậu, không nhịn được vui vẻ hỏi: "Đến sân bay đón bạn trai sao?" Thời tiết lạnh như vậy, mặc quần áo đẹp như thế lại không để ý tới nhiệt độ ngoài trời, chỉ có vì bạn trai thôi.

Hơn nữa trời còn mưa như trút nước...

Cô hơi xấu hổ, nói vâng một tiếng, lấy khăn ướt cẩn thận lau giày bị dính nước...

Tài xế cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, nhanh chóng lái xe đi, nhưng bởi vì kẹt xe, nên đến sân bay khá trễ. Tài xế đặc biệt dừng lại ở chỗ sạch sẽ nhất, Đồng Niên liên tục nói cảm ơn, bước xuống xe, chỉnh lại chiếc mũ dạ, vội vàng chạy tới cổng. Khắp nơi đều rất đông người, nhất là chỗ lối ra, cô căn bản không thể đi đến đó...

Cô chỉ có thể liều mình mặt dày mày dạn, không ngừng chen tới trước, nhích dần nhích dần.

Sau đó, có một vòng dây cản đường chặn đứng lại.

Đôi mắt khẩn trương nhìn hành khách đi ra.

Không có anh.

Không phải anh.

Vẫn không phải anh...

Dòng người ngày càng thưa vắng, dần dần, cô thấy hơi sốt ruột, nhưng rõ ràng là vừa mới hạ cánh, sẽ không nhầm chứ? Khoan đã... Ở đó! Anh thật sự xuất hiện rồi, mới đi ra khỏi cửa liền bị cô nhìn thấy, chỉ có điều anh đang nói chuyện với hai người đàn ông xa lạ đeo chiếc máy ảnh trên cổ, Grunt đi theo phía sau, hai người đều không nhìn tới đây, cứ đi thẳng, đi thẳng, chỉ cách cô chừng ba bước đi qua....

"Hàn..." Cô gọi anh, bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi, chậm rãi nói hai chữ cuối cùng, "Thương Ngôn..." Tại sao lại không thấy mình...

Đôi mắt chớp chớp đến thất thần thì có bàn tay quơ quơ trước mắt cô.

"Là cô," Mỹ nhân tóc ngắn cười, hỏi cô, "Tới chờ Gun sao?"

"...Ừ," Là cô ấy...

Cô hơi chần chừ, không dám nói chuyện với Appledog, dù sao hiện giờ Gun vẫn không quá thân thiết với cô ấy, nên cô cũng không biết phải làm sao.

"Dt," Appledog xoay người lại, nói với người đi bên cạnh, "Cậu dẫn cô ấy đi đi. Tôi đi trước đây."

Dt cũng là vì Appledog nhắc nhở, nên mới chú ý tới Đồng Niên đang chen chúc trong đám đông, vốn đang suy nghĩ xem có nên chào hỏi không, nhưng mà lúc này cô ấy đã nói như vậy, dĩ nhiên là phải làm tốt nhiệm vụ: "Được thôi."

"Hẹn gặp lại," Appledog kéo vali, vẫy tay với Đồng Niên, suy nghĩ một lát, lại gần nói một câu, "Chúc hai người hạnh phúc, đi nha."

...

"Cảm ơn." Mặt cô đã đỏ ửng lên.

Cứ nhìn mỹ nhân cùng mấy cậu con trai trẻ tuổi đi xa dần.

Dt không muốn nói mấy lời thừa thãi, chỉ về phía cửa chính sân bay, ra hiệu cho Đồng Niên đi cùng. Đồng Niên lập tức đi theo cậu ta, đi ra khỏi sân bay, thấy Gun đã ngồi trong xe.

Một tháng không gặp anh, lúc này đang ngửa đầu dựa vào ghế nghỉ ngơi, có lẽ bởi vì sợ bị làm phiền, áo khoác cũng đã cởi ra, dùng để che mặt, ngồi bắt chéo chân...

"Bạn gái anh tới này." Dt chợt lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng bên trong xe.

...

...

Anh vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không biết là đang nói mình.

Sau lưng, Gun gập ngón trỏ, chỉnh lại mắt kính, nở nụ cười gian tà: "A, chào chị dâu."

Lúc này Gun mới cử động cánh tay, có phần chậm chạp, kéo áo che trên mặt ra. Vì ngủ thiếp đi, anh thật sự khó có thể giữ được sắc mặt dễ chịu, lờ mờ nhìn thấy một cô gái mặc váy kẻ caro xanh, ôm áo khoác nỉ màu đen, còn đội mũ dạ xanh...

Không lạnh sao? Anh cử động bả vai, vừa liếc nhìn chiếc mũ, màu xanh... Khiếu thẩm mỹ kiểu gì vậy?

Sau đó, anh để hai chân xuống, ngồi thẳng người, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, nhìn về phía cô đang đứng ở bên ngoài cửa xe: "Có chuyện gì sao?"

Grunt đập tay vào trán, nói nhảm, còn có thể có chuyện gì chứ?

"Không có... Chỉ là em tới đón anh." Cô cúi đầu.

Anh thật sự mất hứng.

Dt cúi đầu nhìn xuống chân Đồng Niên để lộ ra trong gió rét, lặng yên trầm tư. Nếu như không để cô gái này lên xe, có lẽ ngày mai sẽ bị cảm, đến lúc già rồi có khi còn không đi nổi. Lại nói, xem ra "cô ấy" rất thích cô gái này (Appledog đó!!! :3)... Nghĩ tới đây, cậu ta rốt cuộc đành phải lên tiếng: "Lên xe trước đi, chờ anh ấy bảo cô lên xe, có lẽ đã chết vì lạnh rồi."

...

Cô không dám đi đến.

Một người tài xế, cộng thêm ánh mắt của Grunt và Dt, khiến Gun đành mệt mỏi giữ lại một chút nhân tính. Anh cúi đầu trầm mặc, làm cho mình tỉnh táo hơn sau ba giây, quay đầu nói: "Lên xe đi."

Đồng Niên lúc này mới dạ một tiếng, ngoan ngoãn lên xe.

Gun dịch vào bên trong, nhường chỗ ngồi cho cô, sau khi cô ngồi xuống, tấm mắt từ từ nhìn xuống đôi chân để lộ ra ngoài của cô: "Không lạnh?"

"Không," Cô lắc đầu, "Thật sự không lạnh."

Không lạnh mà hai chân trắng bệch ra như vậy sao?

Anh nhờ đến cảm giác của hai chân mình hồi đi du lịch ở Nam Cực, lại quét mắt nhìn cặp đùi mảnh mai trắng như tuyết của cô: "Sao em không đi đôi tất dài có tai kia?"

Hả? Tất có tai?

Đồng Niên ngây ngốc, lắp bắp hỏi ngược lại: "Anh...thích em mặc cái đó sao?"

...

...

...

...

Phụt một tiếng, Grunt phun ra.

Chuyện này... Thật là tuyệt!

Tác giả có lời muốn nói: , gần đây dù thế nào cũng không thoát khỏi mấy đôi tất..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.