Cá Nằm Trên Thớt

Chương 104





A Ngôn chạy đến là vào lúc chạng vạng tối, cậu chui vào trong sân như một làn khói, tìm từng gian phòng một, cuối cùng chạy vào phòng ngủ của A Đại và Từ Ca.
Biểu tình của cậu thật hoảng loạn, có thể thấy được Từ Ca đang sắp xếp quần áo, cậu lại nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Từ Ca vẫn còn nổi nóng, cậu tùy tiện nhét quần áo vào bọc nhỏ, mỗi một động tác giống như đều phải ném thứ trong tay vào địa ngục.
A Ngôn xoắn tay rối rắm hồi lâu, mới nhút nhát sợ sệt hỏi —— “Em… em nghe Quạ Đen nói anh cùng A Đại đánh nhau.”
Từ Ca không để ý tới cậu ta, cũng không nhìn cậu ta.


Đồ đạc của cậu không nhiều lắm, thứ đáng giá duy nhất chính là một khẩu súng ngắn đã từng giết binh lính.
Cậu muốn giữ lại món đồ này, thậm chí sau này muốn đóng khung treo lên tường.

Nhắc nhở cậu người nào mẹ nó nghiêm túc là người đó thua, người nào mẹ nó có tình cảm người đó là đồ ngốc.
A Ngôn lại xoa xoa tay, ghé sát vào Từ Ca một chút, tiếp tục hỏi nhỏ —— “Anh… sao anh đánh thắng được hắn, anh, các anh có việc gì từ từ nói, rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Ca cười khẽ, cậu hỏi Quạ Đen không nói cho cậu sao, không phải cái gì A Đại cũng nói cho Quạ Đen sao, Quạ Đen đã sớm biết được quyết định của A Đại đi.
“Quạ Đen chưa nói…” A Ngôn dè dặt, dừng một chút, lại nhỏ giọng bổ sung —— “Là… là chuyện đón dâu?”
Từ Ca lại cười khẽ.

Cậu còn muốn tiếp tục soạn đồ, nhưng thật đáng tiếc cậu đã dọn xong rồi.
Giờ phút này cậu không muốn nhìn thấy cũng không muốn nói chuyện với bất luận người nào, nhưng tại sao A Ngôn còn chưa đi, A Ngôn không đi cậu liền không thể tập trung tinh thần, cậu liền không có biện pháp khiến mình bình tĩnh.
“Có lẽ A Đại chỉ là nói bậy,” A Ngôn ngập ngừng, nhích lại gần Từ Ca, “Sao hắn có khả năng đón dâu chứ, Quạ Đen cũng không nói đón dâu.”
“Đó là Quạ Đen thật sự phúc hậu.” Từ Ca bật lại, “Nhưng không phải ai đều thành thật, trọng tình trọng nghĩa giống như Quạ Đen.”
A Ngôn nuốt nước miếng một cái, cảm thấy lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để thảo luận Quạ Đen, lại chuyển đề tài về, tiếp tục an ủi —— “Có khả năng A Đại chỉ là có ý tưởng kia… ý tưởng cũng không phải hiện thực, đến lúc đó khẳng định không cưới được, Quạ Đen đã nói, A Đại thích anh thích đến muốn chết, sao hắn cam lòng —— “

“Đó là bởi vì hiện tại chỉ có một mình tôi,” Từ Ca nói một cách phũ phàng*, “Cậu ấy biết rõ, hiện tại không có tôi, về sau mẹ nó còn có ngàn ngàn vạn vạn tôi khác.”
(*一针见血 nhất châm kiến huyết: ý nói sự thật phũ phàng như cây kim đâm vào tay sẽ thấy máu chảy.)
Lời này rõ ràng là muốn oán với A Ngôn, nhưng không biết vì sao, sau khi Từ Ca nói xong thế nhưng ngực nghẹn lại, hốc mắt vừa đau vừa căng.
A Ngôn không dám chọc giận Từ Ca, đứng ngơ ngác bên cạnh nhìn Từ Ca sắp xếp hành lý của mình một cách lộn xộn.
Cậu vốn đã không biết cách khuyên nhủ người, bình thường đều là người khác khuyên cậu đừng khóc, cho nên cậu không có kinh nghiệm, cậu cũng bị làm cho chân tay luống cuống.
Nhưng cậu nhìn ra được Từ Ca khổ sở, khổ sở kia xuyên qua phẫn nộ Từ Ca cố ý biểu hiện ra ngoài, quay cuồng trong phòng ngủ một cách dương dương tự đắc.
Đến cuối cùng, Từ Ca thật sự không còn thứ gì để lấy, lại lung tung lục túi áo tìm thuốc lá.

Nhưng tìm thật lâu mới nhớ tới, thuốc lá đã bị A Đại cầm đi.

Hắn để lại cho mình một bóng lưng lạnh nhạt, mẹ nó ngay cả thuốc cũng không để lại cho cậu.
A Ngôn lấy ra hai điếu từ trong túi của mình, đưa cho Từ Ca, lại đốt giúp Từ Ca.
Từ Ca thở ra một hơi thuốc thật dài.

A Ngôn cắn chặt răng, lòng cậu cũng khó chịu.

Cậu cảm thấy A Đại là khi dễ Từ Ca, cho nên cậu nhất định phải nói gì đó để khiến Từ Ca thoải mái một chút.
Ví dụ như —— “Từ Ca, anh… anh đừng khóc.”
A Ngôn thật sự không có kinh nghiệm, lời này của cậu không chỉ không thể an ủi Từ Ca, ngược lại khiến Từ Ca bốc lên lửa giận.
Cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía A Ngôn, gầm nhẹ —— “Tôi khóc lúc nào? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khóc?! Tôi mẹ nó sẽ khóc vì một kẻ như vậy? Tôi ——”
Cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ đan vào nhau, lại khiến cho động tác của Từ Ca lớn đến mức tàn thuốc đều rơi.
Nhưng cậu còn chưa nói hết, nửa câu sau cũng không kịp ra khỏi miệng, cổ liền bị bàn tay vô hình trong phòng đè lại, bóp chặt cổ họng.

Thế cho nên cậu bỗng khựng lại, nước mắt lập tức trào ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.