Cá Nằm Trên Thớt

Chương 57





A Đại nói tôi không biết bao nhiêu người là đủ, “Các anh có thể cho tôi bao nhiêu?”
“Một hai trăm người thì được,” Một Mắt nói.
Gò má anh góc cạnh sắc bén*, khiến cho một con mắt may mắn tồn tại càng có vẻ đột ngột hung ác.
(*面骨嶙峋凹陷: Mặt cốt đá lởm chởm ao hãm, câu này tui k biết edit sao nữa.)
Anh đảo con ngươi, nhìn Quạ Đen, lại nhìn A Đại, “Tôi nghe nói các cậu còn có hai tù binh, cậu biết lực lượng canh phòng của bọn họ không?”
“Không biết, hai người bị bắt tới không có cái rắm gì, nhưng trước lúc bọn họ tấn công sườn Bắc, có lẽ giảm bớt binh lực ở đầu Tây,” A Đại nói, “Đầu Tây có rất nhiều quan văn, giết bọn họ, cũng có thể làm cho bọn họ loạn trận tuyến*.”
(*阵脚 trận cước: đội ngũ giao chiến, bố trí tác chiến.)
Một Mắt gật đầu, nghĩ một lúc, lại nói, muốn làm liền làm lớn một lần, bằng không để bọn họ một lần ăn một chút như vậy, không căng được bao lâu.
Trái tim A Đại thịch một cái, này là thứ hắn không muốn nghe được nhất.

Kỳ thật có một số việc không chỉ là hắn nhìn thấy, những người khác cũng phải nhìn thấy.

Nhưng nếu như không có ai chỉ ra, bản thân càng dễ dàng lừa mình dối người.

Mà một khi bị người nói toạc, có những suy nghĩ không thể nào đè lại được.
A Đại biết, ngay cả dãy Đông đều có thể dứt khoát đưa người ra như vậy, đoán chừng mọi người đều đã đoán được sự thay đổi của thế cục hiện tại.
Tiêu hao là có thể đánh*, dù sao bọn họ có thể vẫn luôn đánh chim sẻ*.

Đánh tới người khác loạn ý chí chiến đấu, đánh tới khí thế của bọn họ không còn kiêu ngạo như vậy nữa, rồi mới hành quân lặng lẽ, biết khó mà lui.
(*Này nói về chiến tranh tiêu hao á, đã có giải thik mấy chương trước rồi.)
(*麻雀战 cách đánh chim sẻ.)
Đây cũng là phương pháp Khổ Sơn nhất trí chọn lựa trong bốn năm qua.

Bọn họ tin tưởng mạng người bên ngoài quý, nếu thật sự mười người đổi một mạng, chính phủ mới sẽ không dám mạo hiểm như vậy.

Nói cho cùng nước Sư tử mới vừa thành lập, đánh chiếm mảnh đất vừa lệch vừa nghèo này của bọn họ cũng không có ý nghĩa gì, không cần làm ra hy sinh lớn như vậy.
Nhưng đã qua bốn năm rồi, mắt thấy năm thứ năm đều sắp tròn, bên ngoài lại không hề có ý tứ rút lui, đoán chừng là chính phủ mới quyết tâm thu hồi bọn họ.


Vậy Khổ Sơn cứ tiếp tục dây dưa như thế, kết quả là có thể nghĩ.
Càng đến giai đoạn cuối, chênh lệch giữa hai bên sẽ càng lớn.

Chờ đến khi ngay cả súng ống đạn dược của dãy Đông đều dùng hết, bọn họ chỉ còn lại cung nỏ cùng loan đao.

Này vẫn là đánh sao? Không, đây là anh dũng chịu chết.
Cho nên nếu như lúc này không thể đánh lui người bên ngoài, hoặc là tạo thành trọng thương cho bọn họ, vậy Khổ Sơn đại khái cầm cự thêm hai năm nữa liền ghê gớm rồi, đến lúc đó máy bay pháo lớn của người ta đánh vào, chết sống cũng có thể đánh ra một con đường.
A Đại đợi cả ngày, đến khi chạng vạng Văn tỷ mới về.
Văn tỷ nói như thế nào, A Lương còn tự mình đến đây, tình huống của Dì Vịt thế nào rồi, các cậu nắm chắc được bao nhiêu phần.
A Đại nói không nắm chắc, chỉ có thể dựa vào vận khí.

Hắn lấy tin tức nói với Một Mắt lặp lại cho Văn tỷ, Văn tỷ buông loan đao, không tỏ thái độ ngay lập tức.
Đây cũng là nguyên nhân A Đại phải đợi Văn tỷ trở về.

Một Mắt nói gì cũng không tính, cuối cùng vẫn là phải đợi Văn tỷ đánh nhịp.
Văn tỷ thở dài mấy hơi, trong lúc đó có một bé gái chạy vào, Văn tỷ quát vài tiếng, bé gái lại vội vàng cúi người với A Đại, xoay người chạy đi.
Văn tỷ nhìn theo bóng lưng của bé gái biến mất trong ánh trời chiều bên ngoài, nói một cách phiền muộn, ài, thật là, vốn định gả nó đến bên trại các cậu, hiện tại cũng không biết nó có thể sống đến tuổi gả chồng hay không.
Chạy vào là con gái nhỏ của Văn tỷ, năm nay chỉ mới mười bốn.


Nhìn ra được tuổi của Văn tỷ càng lúc càng lớn, cũng không hiếu chiến giống như thời trẻ.
Chị không giống Dì Vịt, Dì Vịt chỉ có hai nhãi con, còn trong tã lót.

Dì Vịt thường xuyên nói nếu bọn chúng bị đánh chết ngoài ý muốn, vậy cũng tốt, không có bao nhiêu ký ức, chết liền không chịu khổ.

Đầu thai cũng đừng đầu thai vào Khổ Sơn, cũng coi như đời này chết không uổng phí.
Nhưng con của Văn tỷ nhiều hơn, lớn nhất đã đón dâu.

Thôn dân dãy Đông cũng thật sự trôi qua rất an nhàn, ở điều kiện an nhàn mọi người phải suy xét đến gia đình nhỏ của mình càng nhiều.
Cho nên chị không muốn lấy mệnh người làm tiền đặt cược cuối cùng, cũng không thể tránh được.
“Tôi không cần nhiều người như vậy,” A Đại nói, “Cho tôi một trăm, còn lại tự tôi điền vào.”
Nhưng Văn tỷ lại lắc đầu, chị bóp tắt thuốc lá, hất cằm với A Đại, nói, “Tôi cho các cậu ba trăm, phá được doanh trại đóng ở đầu Tây của bọn họ, làm được không, A Lương?”
A Đại nuốt ngụm nước miếng, cuối cùng gật gật đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.