Tình cảm của Quạ Đen và A Ngôn có lẽ đang đi lên phía trên, nhưng Từ Ca bên này lại rất xấu hổ.
Cậu vẫn luôn không thể đoán ra cảm xúc của A Đại, giống như cho dù kích thích thế nào, đều không thể khiến A Đại bày ra suy nghĩ chân thật từ trong đáy lòng.
A Đại thu dọn sạch sẽ mới trở về, sau khi về thấy Từ Ca không chuồn mất, cũng không đánh tiếng với cậu, bày đồ ăn lên bàn, liền giữ yên lặng thay quần áo.
Cả ngày Từ Ca không dám ra ngoài, cũng xác thật không liều lĩnh chạy trốn.
Thật ra là cậu từng có ý định, chỉ là vừa mở cửa, nhìn thấy một đám người đi về phía nhà của Quạ Đen.
Cậu biết nếu lúc này chạy, vậy A Ngôn liền hoàn toàn xong rồi.
Cho nên rối rắm một hồi, lại chỉ có thể nghe theo chỉ thị của A Đại, ở trong phòng đợi mệnh.
Từ Ca hỏi, A Ngôn có chuyện gì không, tôi thấy hôm nay có người đi đến nhà của Quạ Đen.
A Đại đáp một cách nhàn nhạt, không có việc gì.
Nói xong Từ Ca còn đang đợi câu kế, A Đại lại không nói tiếp.
Hắn giống như hoàn toàn không muốn nói chuyện với Từ Ca, lại tự nhiên lấy loan đao ra, dùng vải bố lau sạch.
Từ Ca đành phải chủ động nói chuyện lần nữa —— “Hôm nay cậu đi dãy Đông rồi?”
A Đại “Ừ” một tiếng, không ngẩng đầu lên.
Từ Ca nhìn đồ ăn trên bàn, cầm cháo lên húp một ngụm, tiếp tục hỏi —— “Vậy...!vậy tình huống thế nào?”
“Anh không nên hỏi những thứ này,” A Đại nói, “Ăn cho tốt, ngủ cho tốt.”
Từ Ca im lặng, cậu một bên húp cháo, một bên liếc nhìn A Đại lau sạch loan đao, lại cắm vào vỏ, rồi mới treo lại lên tường.
Đợi đến sau khi làm xong mọi thứ, A Đại mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Từ Ca.
Hắn chỉ chỉ Từ Ca, nói anh thế nào, có thoa thuốc giống như Tam bà dặn không, vết thương có sinh mủ không.
Từ Ca nói thương đều khép rồi, “Lúc sẩm tối tôi đã thoa qua, hai ngày nữa hẳn là không có việc gì.”
Lúc này Từ Ca khoác một cái áo lông thú, tay A Đại đụng vào vai cậu.
Ngón tay hơi dùng thêm sức, liền xốc lên một góc của áo lông, lộ ra vết thương đã đóng vảy cùng một vài vết tụ máu màu tím.
Từ Ca rất khẩn trương, cậu biết mặt cùng da của mình đều đang đỏ.
Cậu nhớ tới phản ứng sáng nay của hai người, cũng ý thức được A Đại đang lấy một loại phương thức không tự biết khiến Từ Ca cũng bắt đầu sinh ra chút d*c vọng.
Tại sao phải có loại d*c vọng này, Từ Ca không rõ lắm.
Cậu không có cảm tưởng gì về vấn đề về đồng tính luyến ái, mà khi ngón tay thô ráp của A Đại đụng tới làn da trần trụi của mình, lúc xúc cảm thô ráp bé nhỏ cùng nhiệt độ ấm áp truyền lại từ ngón tay, trong cơ thể Từ Ca có một ngọn lửa kỳ quái đang nhảy nhót.
A Đại sẽ xốc áo của cậu lên sao, sẽ sờ xuống theo bả vai như thế này, dựa lại đây giống như sáng hôm nay sao? Sẽ ôm lấy cậu, chỉ ra quẫn bách sáng nay của Từ Ca một cách vừa chích liền thấy máu* ư? Hoặc là không làm gì hết, chỉ nhìn Từ Ca khẩn trương cùng co quắp như vậy, chờ đến khi tự Từ Ca thẳng thắn, chính miệng thừa nhận một ít cảm xúc vi diệu.
(*一针见血 nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, nói chuyện gọn gàng dứt khoát, đánh trúng điểm yếu.)
Từ Ca không biết, cậu không dám động, không dám nhìn.
Tay cầm cháo của cậu đang phát run, nhưng một ngụm cháo trong miệng lại nuốt thế nào cũng nuốt không trôi.
A Đại buông tay, giống như hắn thật sự chỉ kiểm tra vết thương của Từ Ca mà thôi, sau đó lại thả áo xuống, che lại một cách chu toàn an phận.
A Đại đứng dậy, Từ Ca buông bát giống như gỡ xuống được gánh nặng.
Nhưng trái tim cậu vẫn là chênh vênh, cậu nhìn chằm chằm bát cháo chỉ còn một nửa kia hồi lâu, màng xương của hai bên tai lại bị máu va chạm đến nảy lên thình thịch.
A Đại lên giường, hắn xốc chăn, chỉnh lại đệm giường.
Sau đó hắn cởi giày, giày bông chạm mặt đất “bộp” một tiếng.
Hắn giũ giũ cái áo khoác bằng lông lớn hơn của mình, gió lạnh mang theo mùi vị đặc trưng của động vật tiến vào xoang mũi của Từ Ca.
“Tiểu Viễn là, là ai?” Từ Ca đột nhiên mở miệng, đầu cậu hơi nghiêng, không dám chuyển qua hoàn toàn, khẽ hỏi — “Là khế đệ trước kia của cậu sao?”
Từ Ca sai rồi, hỏi ra những lời này cậu liền ý thức được chính mình sai rồi, bởi vì nhịp tim của cậu càng thêm kịch liệt, hô hấp cũng càng thêm gian nan.
Hiện tại trái tim kia đang ở ngay cổ họng, chỉ cần cậu há mồm, nó có thể nhảy ra, rơi vào bát cháo sền sệt kia..