Từ Ca thầm nói xong rồi, một giây trước cậu còn sa vào thứ tình cảm nhỏ bé có khả năng nảy mầm trong mình, một giây sau lại sắp sửa muốn sống muốn chết* rồi.
Này quả nhiên không phải kịch bản nói chuyện yêu đương, nói chuyện yêu đương liền phải thấy máu.
(*要生要死 yếu sinh yếu tử: nháo thật sự hung.)
Lúc này A Đại không có ở đây, Quạ Đen cũng không có.
Mấy ngày này bọn họ vội vàng qua lại cùng chuẩn bị với người dãy Đông, cơ bản đi sớm về trễ.
Dì Vịt cũng buông lỏng mấy ngày không tìm đến gây sự, khiến Từ Ca cùng A Ngôn tưởng rằng mưa gió đã qua, lửa giận đã tiêu, muôn đời thái bình, năm mới vui vẻ.
Nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Sau khi hai người bị đưa đến nhà của Dì Vịt, đã có rất nhiều người của sườn Bắc chờ bên trong.
Tất cả bọn họ đều là thanh niên còn sót lại của sườn Bắc, có nam có nữ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đầu vừa chuyển, ánh mắt hung ác liền đồng loạt bắn về phía hai người bọn họ.
Dì Vịt ở bên trong, chị vẫy tay, cho người áp giải bọn họ tới đây.
Từ Ca lảo đảo vài bước, thẳng đến khi đi đến cái bàn trước mặt Dì Vịt, mới bị người đá một cái, cả người ghé vào trên một tấm bản đồ.
Cậu cúi đầu nhìn, lập tức hít sâu một hơi —— cậu đã từng nhìn thấy bản đồ này, không phải bản đồ Khổ Sơn bình thường, mà là bản đồ tác chiến của bọn họ.
Xem ra người của Dì Vịt vẫn là tự ý hành động, không chỉ lén chạy đến trong quân đội, còn trộm ra một thứ quan trọng như vậy.
“Viết ra nội dung của các biểu tượng này.” Dì Vịt nói, giơ tay ném cho cậu một cái bút than.
Từ Ca nghi hoặc, tập trung nhìn vào mới hiểu được là có ý gì.
Thì ra tuy rằng người của Dì Vịt trộm được bản đồ, nhưng đây là bản đồ quan trao đổi giữa quan văn, mà không phải bản đồ hội nghị cuối cùng.
Trên bản đồ này có rất nhiều biểu tượng đánh dấu không có chữ viết, chỉ thuận tiện cho thành viên của bộ tham mưu liên lạc và chia sẻ.
Cho nên người của Dì Vịt xem không hiểu, mà chỉ có loại người như Từ Ca và A Ngôn mới có thể hiểu.
Từ Ca cùng A Ngôn liếc nhìn nhau, môi A Ngôn phát run.
Từ Ca khẽ nhíu mày, ra hiệu cậu ta không cần khẩn trương, rồi mới ngẩng đầu lên, lấy lại bình tĩnh, giả ngu mà nói với Dì Vịt —— “Là… nội dung gì?”
Vừa dứt lời, một người trong đó liền cho cậu một bạt tai.
Dì Vịt đốt điếu thuốc ngồi trước mặt cậu, phun ra một làn khói đặc, nói cậu con mẹ nó tự mình biết, đừng giở trò với tôi.
Từ Ca nói tôi thật sự không biết.
“Tuyến mai phục, tuyến chiến hào, tuyến phòng thủ, thậm chí tuyến mô phỏng tiến công đều vẽ mấy cái, chị xem phía trên rậm rạp hình vẽ như vậy, tôi không biết chị chỉ chính là loại nào, nhưng cho dù là loại nào đều không có ý nghĩa.
Dù sao bản đồ này là quá trình thảo luận, cũng không phải là kết quả thảo luận.”
Từ Ca ấn hai tay ở trên bản đồ, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện đây là một bản đồ rất mới.
Ở nơi rét lạnh ẩm ướt như Khổ Sơn này, giấy để lâu liền sẽ vừa khô vừa nhũn.
Mà mảnh giấy này vẫn là tương đối thẳng và cứng, chứng minh nó vừa đưa tới Khổ Sơn chưa lâu.
Cũng chứng minh trước đó không lâu, phía trên đã có chỉ thị mới.
Đây là bản đồ thể hiện bước tiếp theo của kế hoạch tác chiến.
Đương nhiên, Từ Ca sẽ không nói cho bọn họ những thứ này.
Có lẽ cậu sẽ bán đứng nơi đóng quân của mình, nhưng cậu đã rời đi một thời gian, binh lính có dời đi hay không, phòng tuyến có thay đổi hay không, tất cả thứ thứ này đều không phải do cậu định đoạt.
Cho nên mặc dù cậu bán đứng vị trí trước đó của mình cùng thành viên trong doanh trại, tập kích của Khổ Sơn cũng chưa chắn có thể đạt thành hiệu quả trong dự kiến.
Nhưng Dì Vịt lại không nghĩ như vậy, chị búng búng tàn thuốc, căn bản không bị Từ Ca lừa gạt, dứt khoát nói —— “Tôi không cần biết tuyến đường của các cậu, tôi chỉ cần biết xanh lục chính là điểm đóng quân, hay là màu đỏ.”
Đều không phải.
Màu xanh lục chính là điểm đã thất thủ, đã bỏ đi, màu đỏ chính là điểm còn chưa đạt được, dự tính phải chiếm lĩnh.
Truyện Thám Hiểm
Nhưng Từ Ca chỉ nói thầm trong lòng, mấy thứ then chốt này chỉ cần phơi bày ra trước mặt Dì Vịt, tất nhiên quân đội của bọn họ sẽ bị tổn thất trầm trọng.
Sau đó sẽ có thêm càng nhiều lính mới được đưa vào, càng nhiều pháo hôi bị ném ra ngoài.
Cậu lại cùng A Ngôn liếc nhìn nhau, A Ngôn đã sợ đến không xong, cả người cậu ta run đến lợi hại, trán chính là dán ở trên bản đồ không dám nâng lên.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng nắm tóc của cậu ta kéo đầu cậu ta lên, sau khi cho mấy bạt tai, lớn tiếng cảnh cáo cấm cậu ta phát ra tiếng nức nở.
Nghe thấy câu hỏi của Dì Vịt, A Ngôn lại càng sợ tới mức thút tha thút thít.
Cậu ta rất sợ mình lại bị ném vào căn phòng tra tấn tối tăm không thấy ánh mặt trời kia, cậu ta chỉ cần nghĩ một chút liền cảm thấy sởn tóc gáy.
Cậu ta bị tát đến đầu kêu oong oong, thấy cậu ta vẫn không ngừng được tiếng nức nở, người đè cậu ta lại túm tóc cậu ta, đập mạnh xuống mặt bàn mấy cái.
Tư duy của cậu ta đều bị đập nát rồi, đầu đau đến giống như muốn nứt ra.
Cho nên cậu ta muốn mở miệng, cậu ta liền muốn trả lời vấn đề của Dì Vịt theo bản năng.
Nước mắt cậu ta lập tức chảy ra, ô ô a a mà gào nói —— “Đừng, đừng đánh tôi, tôi nói, màu xanh lục, màu xanh lục là —— “
“Cậu không được nói!” Từ Ca đột nhiên tỉnh táo, theo bản năng dùng ngôn ngữ quê nhà hô một câu với A Ngôn.
Người Khổ Sơn có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ thông dụng, nhưng bọn họ không có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ quê nhà của Từ Ca.
Đây là phản ứng bản năng của Từ Ca, mà sau khi hô xong, A Ngôn im lặng, cậu lại bị một chân đạp lăn xuống đất..