Cá Nằm Trên Thớt

Chương 8





Người Khổ Sơn ăn thịt, này cũng nổi danh giống như lễ cá cóc của bọn họ.
Từ Ca chịu thua, cậu khai lung tung mấy điểm, người nọ liền gọi hỗ trợ thả cậu xuống.

Nhưng gỡ còng tay lại không gỡ xích chân, bưng nước tới lại không có đồ ăn.
Người nọ gõ gõ mặt bàn bảo Từ Ca ăn, mình thì tỏ vẻ chứng thực phỏng đoán, hắn liền của về nguyên chủ* trả tiểu bí thư cho cậu, sau đó lập tức phái người ra ngoài đi dạo, xem thử Từ Ca có nói dối hay không.
(*完璧归赵 hoàn bích quy triệu: Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này.

Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu.

Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.)

Từ Ca thầm nói xong đời, hiệu suất làm việc của người Khổ Sơn này có chút cao, lễ mừng bên ngoài vẫn còn tiếp tục, lúc này cũng không bỏ bê công việc.
Cậu bưng nước uống một chút, thầm nghĩ làm sao dùng một lời nói dối làm tròn một lời nói dối trước, người nọ liền ngồi xuống.
Ngồi ở bên cạnh Từ Ca, áo vừa vung, lông thú phất ra một luồng gió lạnh mang theo mùi tanh.
Người nọ cũng không nói lời nào, liền hút thuốc ở bên cạnh Từ Ca.

Hút xong một điếu đổ thêm chút nước cho Từ Ca, lại hút điếu nữa.
Pháo trúc ngoài phòng khi thì dồn dập, khi thì rải rác, gần gần xa xa, tỏ rõ cá cóc thật lớn kia đi đến trước cửa hoặc xa ở đầu đường.
Từ Ca đến từ miền trung của đất nước, khí hậu hợp lòng người, bốn mùa rõ ràng, là đất lành, nơi nơi là cầu nhỏ nước chảy*.

Cậu chưa từng thấy cá cóc, chỉ nhớ rõ khi vừa đến Khổ Sơn trên một tảng đá lớn khắc một thứ giống như thằn lằn.
(*小桥流水 tiểu kiều lưu thủy: chỉ nước chảy dưới cầu nhỏ, cho một bầu không khí yên ổn hài hòa.)
Lão binh đi cùng nói đây là cá cóc, là tín ngưỡng của người Khổ Sơn.

Tương truyền thời thượng cổ cá cóc đã mang đến lửa, thế là người Khổ Sơn liền khai hóa từ mồi lửa, học được trồng trọt, đi săn, chế biến thức ăn, ở vùng đất ba ngày hai lượt* liền bị bão tố cuồng phong tàn phá**, hong ra một mảnh đất khô ráo lại thích hợp sinh tồn.
(*三天两头 tam thiên lưỡng đầu: ý chỉ thường xuyên.)
(**台风肆虐 thai phong tứ ngược.)
Sau tảng đá cá cóc to lớn, là một cầu treo bằng xích sắt.

Xa xa ở đằng sau cầu treo, giấu mình giữa cây cối xanh um chính là một hành lang dài nổi lơ lửng trên mặt nước.

Hành lang này giống cầu lại không phải cầu, trải dài qua mặt nước, lại có mái che.


Hai tầng nhỏ liền được xây ở phía trên, phân biệt cẩn thận, còn có thể nhìn ra hai tầng trên trải dài cung nỏ theo quy luật.
Lão binh lại nói, ồ, đó cũng là cá cóc mang đến.

Cá cóc đại chiến thủy quái, bay qua ngang trời, liền xuất hiện một câu cầy như vậy.

Gió to mưa to nhấc lên sóng lớn, cây cầu ở đó nhưng lại không có việc gì.

Đừng nhìn nó là gỗ, cũng không biết khỉ nơi này dùng nước sơn gì đó lau một tầng, mấy chục năm không bị ăn mòn, không bị sập.
Mưa gió nơi này tới mau lại dữ dội, nếu họp chợ không kịp về, đột nhiên trời hạ mưa to, vậy trốn đến trên cầu vượt.
Sau khi Từ Ca bị bắt vào, cũng xuyên qua song cửa nhìn thấy một cây cầu vượt như vậy.
Khổ Sơn có bốn cây cầu kiểu này, chia ở bốn ngọn núi.

Từ Ca kết luận bản thân ở gần biên giới, chỉ là ở gần biên giới Đông Tây Nam Bắc nào thì không biết.
Giờ phút này cậu lại nhìn ra ngoài phòng, lại không thấy gì.
Ngoài phòng vẫn tràn ngập khói mù dày đặc, xa xa, giống như còn có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đang nhảy múa vui vẻ.
Cá cóc tươi đẹp, cuối cùng nó sẽ được tiễn đi bằng một mồi lửa.

Lão binh nói cho Từ Ca, cho nên khi cậu nhìn thấy bọn họ khua chiêng gõ trống, lửa lớn bốc cháy tận trời cậu liền biết —— “Bọn họ sắp tế máu, một bên đốt, một bên tế.

Máu tươi gọi tới phù hộ của tổ tiên, năm sau nhất định phải mưa thuận gió hòa.”
Từ Ca cảm thấy có chút lạnh, đôi tay bưng chén có hơi run.


Cũng không biết có phải là do uống nước lạnh hay không, lạnh lẽo kia vẫn luôn lan lên từ xương sống, làm cho hàm răng của cậu lại va chạm trên dưới không ngừng.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi trong phòng cũng khói mù lượn lờ, cuối cùng cửa phòng được mở ra.
Sự thật chứng minh nơi này thật đúng là biên giới, khỉ của Khố Sơn chạy đến biên giới chứng thực phỏng đoán một chút lại chạy về, tốc độ gấp hai ba lần binh lính bình thường, thật mau là có thể chứng thực Từ Ca nói hưu nói vượn*.
(*扯鸡巴蛋 xả ba kê đản: nói hưu nói vượn nói tào lao, vô nghĩa.)
Nhưng Từ Ca uống mấy ngụm nước, người cũng bình tĩnh lại.

Cũng ở trong hơn một tiếng này, cậu đã nghĩ kỹ lời nói dối tiếp theo.
Cậu có thể nói đơn vị đã dời đi, nhìn thấy ánh lửa lớn như vậy, khẳng định bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng pháo trúc cùng tiếng súng giống nhau như vậy, muốn né tránh cũng rất bình thường.
Chỉ tiếc người vẫn luôn hút thuốc không để cho cậu nói, sau thủ hạ tiến vào ghé vào tai hắn báo cáo, hắn bật dậy khỏi chỗ ngồi, không đợi Từ Ca mở miệng, giơ tai lại tát một cái vào mặt Từ Ca.
Từ Ca liền ôm bát lăn xuống đất, hai mắt tối sầm.
Trước khi hôn mê cậu nghe thấy có người phun một cục đàm ở bên cạnh cậu, dùng thổ ngữ mắng vài câu hung ác.
Không nghe được đầy đủ các từ, nhưng có thể miễn cưỡng biết được gã lại nói —— A Đại, chém vài thứ đi, xem ra không chém chắc chắn sẽ không nói lời thật.
A Đại.
Từ Ca nhẩm lại trong lòng, lại tưởng tượng bộ dạng người nọ ở trong đầu một hồi.
Xem ra người phía trên trăm phương ngàn kế cũng không thể gặp, giờ phút này liền đứng trước mặt mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.