Sau khi Khổ Sơn chiếm được một doanh trại ở đầu Tây, Gà Rừng để cho bọn họ thừa thắng xông lên, cũng ăn luôn sườn Bắc.
Ý tưởng của hắn thật rõ ràng, bởi vì lần tiến công ở đầu Tây kia đánh thật sự mau cũng thật sự thuận lợi, khẳng định binh lính của sườn Bắc phân tán đến đầu Tây, để gia cố phòng tuyến.
Bởi vì không biết trong Khổ Sơn còn bao nhiêu sức chiến đấu, cho nên chiến tuyến sẽ kéo thật sự dài, đổi công thành thủ.
Đồng thời binh lính còn phải gấp rút thu phục đối với rãnh Nam, vậy số lượng binh lính ở sườn Bắc sẽ giảm bớt rất nhiều trong khoảng thời gian ngắn, lúc này cho dù chỉ là vây chặn, cũng sẽ khiến cho binh lính của sườn Bắc bởi vì sợ hãi mà tiếp tục lui về sau.
Từ Ca cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện, cậu cùng Gà Rừng và mấy người dẫn đầu mở cuộc họp nhỏ, A Ngôn cũng ở trong số đó.
A Ngôn cảm thấy nếu chỉ là vây chặn, vậy bọn họ chạy chúng ta liền đuổi, dù sao người Khổ Sơn chạy mau, lại biết đủ loại đường nhỏ, khẳng định tốc độ đuổi lợi hại hơn bọn họ rút lui.
“Nếu như có thể đuổi kịp trước khi bọn họ rút lui, đến điểm rút lui của bọn họ, vậy hẳn là càng dễ dàng khiến bọn họ sinh ra hiểu lầm.” A Ngôn nói, “Dù sao đổi lại là tôi, tôi là sẽ sợ.
Cảm giác kia giống như trong Khổ Sơn còn có thiên quân vạn mã, người chạy đến đâu đều có mai phục của người Khổ Sơn.”
Từ Ca tán đồng, nhưng Từ Ca cũng yêu cầu —— “Cho người của dãy Đông lấy ra toàn bộ vũ khí mới được, đội ngũ di động này nhất định phải có đầy đủ súng ống đạn dược.
Nếu không để cho binh lính nhìn thấy hầu hết người của chúng ta vẫn là cầm đao hoặc là vũ khí lạnh khác, không chừng chọc nóng nảy liền sẽ cứng đối cứng với chúng ta.”
A Đại để cho Quạ Đen đi dãy Đông, lúc này gọi cả Một Mắt cùng Văn tỷ của dãy Đông tới đầu Tây.
Sau khi Văn tỷ nghe xong kế hoạch của hai người bên ngoài, cũng tỏ vẻ có thể tiếp thu.
Đồng thời chị còn mang đến một tin tức khác —— “Có một nhóm thuyền buôn sẽ đi qua dãy Đông của tôi, ước chừng một tuần nữa sẽ đến.
Thuyền buôn đi về phía tỉnh Ưng, dẫn đầu là người quen cũ trước kia của tôi.
Cậu xem đầu Tây của các cậu có trẻ con nhà ai muốn đi hay không, nếu có, để cho bọn họ chuẩn bị một chút.”
“Đến tỉnh Ưng có bảo đảm gì không?” A Đại hỏi.
“Bảo đảm thì không có, chỉ là cho bọn chúng cơ hội rút lui khỏi Khổ Sơn, có khả năng sau khi đưa đến tỉnh Ưng sẽ sắp xếp bọn chúng vào nhà xưởng, nhưng khẳng định tương đối vất vả.
Cho mấy đứa tuổi còn nhỏ đi trước, dù sao nhóm thuyền buôn này đi qua, cũng không biết phải đợi nhóm tiếp theo đến ngày nào.” Văn tỷ lại nói.
Thấy A Đại do dự, Một Mắt cũng khuyên, “Trẻ con đi thôi, nếu chúng ta gánh qua, lại đón bọn chúng về, chúng ta không gánh được, vậy cũng giữ được cái mạng cho bọn chúng.”
Cuối cùng A Đại gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó hắn hỏi Từ Ca, hắn nói Khổ Sơn sắp bại rồi, có phải hay không.
Mặc dù hiện tại nhìn qua là chiến thắng liên tục, nhưng người của dãy Đông vẫn muốn rút lui.
Từ đầu tới cuối thôn dân của rãnh Nam không có người đến trao đổi tin tức với bọn họ, cũng không có ý tứ phản kháng.
Mà gò Trung —— A Đại thở dài, “Gò Trung nhiều người già, đi không thoát, đánh không được, có lẽ bọn họ là phải chết ở chỗ này.”
Từ Ca đốt điếu thuốc cho A Đại, lại cầm bầu rượu trên bàn ngồi ở bên cạnh hiên cửa với A Đại.
“Cái gì gọi là bại?” Từ Ca hỏi, “Người đã chết gọi là bại, hay đất bị thu gọi là bại.”
A Đại nghĩ một chút, không lựa chọn được.
Kinh nghiệm* của hắn không nhiều như Văn tỷ và Một Mắt, ít nhất đường đã đi ít hơn mười năm, Văn tỷ bọn họ có thể nhìn thấy bước đi phía trước, mà A Đại chưa chắc có thể.
(*阅历 lịch duyệt: bản thân đã trải qua; sự từng trải.)
“Tôi rất sợ.” A Đại nói, “Tôi sợ tôi không làm được.”
A Đại nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, tu một ngụm rượu.
Có đôi khi hắn hy vọng mình sinh ra vào thời đại của A ba, vậy cho dù chết trên chiến trường chống kẻ địch bên ngoài cũng là một phần vinh quang.
Nhưng hiện tại hắn lại phải mang theo người còn sót lại để cầu sinh —— cho dù hắn lựa chọn con đường thế nào, có lẽ đều là cẩu thả.
“Cá nằm trên thớt.” A Đại nói, “A gia của gò Trung đã từng nói vào hai năm trước, Khổ Sơn chính là cá nằm trên thớt, có thể lật mình vài cái, thề sống chết chống cự, nhưng không thay đổi được vận mệnh cuối cùng của mình.”
Những lời này giống như một cái gai, vẫn luôn đâm vào trong tim A Đại.
Lúc nào nó cũng khiến A Đại hoài nghi toàn bộ hành động —— hắn phản kháng như vậy thật sự có ý nghĩa sao, hy sinh như vậy thật sự cần thiết sao.
Văn tỷ cùng Một Mắt nói đúng, trẻ con phải sống.
Bọn họ có thể chết, nhưng không thể kéo trẻ con chết theo.
Nhưng những đứa nhỏ vượt qua đại dương kia cuối cùng sẽ lớn lên ở tỉnh Ưng hoặc là nước Ưng, bọn chúng có bộ dạng của người Khổ Sơn, nhưng một ngày lại một ngày, không bao giờ sẽ còn gốc của người Khổ Sơn nữa.
“Có ý nghĩa.” Từ Ca nói, cậu chà chà cánh tay A Đại, nói, “Ý nghĩa của Khổ Sơn không ở chỗ có thể chiêu an hay không bị chiêu an, mà ở vận mệnh sau khi chiêu an sẽ ra sao.”
Thấy A Đại không hé răng, Từ Ca lại nói —— “Hy sinh đổ máu của các cậu không quyết định ở chỗ rốt cuộc Khổ Sơn là một tỉnh hay là một nước, mà là người Khổ Sơn có được bao nhiêu quyền quản lý đối với nó, sau cuộc chiến tốn sức tốn thời gian này, các cậu có thể tiếp tục coi nó là quê hương của mình, địa bàn của mình hay không.”
A Đại vẫn không nói lời nào, cuối cùng Từ Ca chỉ ra —— “Thắng lợi hiện tại chính là đang yêu cầu chính phủ quyền được lên tiếng.
Thắng càng nhiều, quyền lên tiếng lại càng lớn.
Tôi đã nói chính phủ đang có ý rút lui, vậy chỉ cần kiên trì lâu thêm một chút nữa, tất nhiên bọn họ sẽ lại cầu hòa.”
“Kiên trì bao lâu,” A Đại hỏi, “Kiên trì đến năm năm nữa sao? Đến lúc đó chúng ta còn lại bao nhiêu người, mặc dù có quyền lên tiếng, lại có bao nhiêu người có thể có sức lực để quản lý những thứ đó?”
“Sẽ không,” Từ Ca phun ra một hơi đầy mùi rượu, trong đầu cân nhắc một chút, “Tin tưởng tôi, không đến năm tháng.”
Năm tháng đủ để khiến cho binh lính đã không có ý chí chiến đấu càng thêm tiêu cực, sau đó chắc chắn có người lại ý đồ tiếp xúc với trại chủ của thành Thằn Lằn.
Chỉ cần tiếp xúc, liền có đàm phán, mà lợi thế của đàm phán, chính là được tích lũy từ những chiến tích nho nhỏ của hiện tại.
Đây là cơ hội để đám người A Đại yêu cầu quyền tự quản lý*, cũng là cơ hội để cho người Khổ Sơn tạm thời tránh khỏi biến thành xưởng chế tạo vũ khí, tránh cho người nơi này hoàn toàn trở thành công nhân.
(*自辖 tự hạt: là thành thị mình tự quản lý, cũng là thành phố trực thuộc trung ương.)
Không chỉ Từ Ca, Gà Rừng cùng A Ngôn cũng là chờ cơ hội này.
Cơ hội tới, tất cả mọi chuyện cũng liền kết thúc..