Cả Người Đều Là Bảo

Chương 47: Tiểu nhân sâm đào mỏ



Tinh cầu 12534 người đông vô kể, cho dù phi thuyền nhét đầy cũng không chứa nổi, cho nên tới khi các phi thuyền loại nhỏ chật ních, mấy chủ hạm cỡ lớn cũng phải đáp xuống theo, tiếp tục đón bình dân.

Bấy giờ, viên tinh cầu này ngày càng không ổn định, nhiều chỗ bắt đầu sụt lở, may mà lúc trước tinh đạo đã dồn dân cư tập trung lại một chỗ khá lớn, mấy điểm cứu viện tạm coi như ổn định.

Vấn đề là ở chỗ, tuy đa số đã tập hợp rồi, nhưng vẫn có vài người vì muốn tìm bạn bè hay người thân mà rời khỏi điểm cứu viện, cuối cùng lâm cảnh khốn cùng.

Dù quân đoàn số 1 có lái máy bay khắp nơi đi cứu người, cũng đâu thể cứu tất cả mọi người trở lại, điều này càng khiến những người đang chờ đợi thêm cảnh giác và lo lắng.

Từ lúc Triệu Lăng Vũ đến tinh cầu này, ba tiếng đã trôi qua. Lúc đầu Triệu Lăng Vũ ôm Nhậm Sinh chặt lắm, dần buông lỏng ra một chút, hắn kiên định đứng trên phi thuyền, trấn an dân chúng mấy lần.

Thấy Nguyên soái vẫn chưa trở lại chủ hạm an toàn, dân chúng tuy lo lắng, nhưng cũng chưa kích động gì.

“Chúng ta mau chen lên phía trước đi.” Trung niên Béo thúc giục. Người ở đây đều đang chen tới chen lui, mấy người bên cạnh hắn lại không

sốt ruột tí gì, hắn kỳ thực thấy rất buồn bực. “Là một quân nhân, ta đương nhiên phải ưu tiên người khác lên thuyền trước rồi!” Kevin cười đầy mặt dương quang: “Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đi trước!”

“Những trú quân giống ngươi kia cũng đã lên thuyền rồi.” Tên Béo rất có thiện cảm với người tự xưng trung sĩ Khoa Dạ, khuyên nhủ: “Sớm muộn gì cũng phải lên, sao không lên sớm hơn một chút?”

Kevin lắc lắc đầu: “Muộn chút cũng không chết được, ha ha, kỳ thực ta cũng có tư tâm, vì bảo trì sức chiến đấu, trên phi thuyền có lẽ số người chuyên chở có hạn, mấy chiếc chủ hạm sớm muộn cũng sẽ quá tải, không biết chừng cuối cùng ta còn có thể được lên chủ hạm trung ương, cùng thuyền với Nguyên soái đại nhân cũng nên.”

Chủ hạm trung ương của quân đoàn số một còn đang ở ngoài tinh cầu, nhưng giờ mấy chiếc chủ hạm ở các điểm cứu viện đều đã chật cứng, sớm muộn cũng phải hạ xuống thôi.

Nghe Kevin nói vậy, người kia không khuyên can gì nữa. Hắn chỉ hơi trầm ngâm, nhưng vẫn chen lên phía trước.

Có thể nhìn thấy Nguyên soái đối với hắn mà nói đã là may mắn lắm rồi, huống chi, coi như cùng Nguyên soái trên một chiếc phi thuyền, cũng chưa chắc có thể tiếp xúc gần gũi với Nguyên soái, nếu đã như vậy,

chẳng thà sớm lên phi thuyền còn hơn.

Đáng tiếc, người này không hề để ý thấy ánh mắt của Kevin và La Y lại lóe lóe… Cùng chiến hạm với Triệu Lăng Vũ?

Cái kẻ bị hắn đưa đến Triệu gia làm thế thân tuy dung mạo đẹp đẽ hơn hăn một chút, nhưng nhìn hành vi cử chỉ, cũng quá lớn mật, được sủng ái mà kiêu căng đi… Cứ cho là Triệu Lăng Vũ thích y, nhưng hẳn là cũng muốn đổi khẩu vị chăng?

Hắn và người kia đều mang bộ dạng thiếu niên, có lẽ Triệu Lăng Vũ cũng sẽ thích hắn, chờ Triệu Lăng Vũ chú ý tới hắn, hắn có thể tiết lộ một chút thân phận của mình rồi.

Hắn mới thực là nhi tử của hội trưởng Kinh Chỉ Thương Hội, sau khi phi thuyền nổ tung, bất hạnh lưu lạc giữa vũ trụ, còn người đang đứng bên cạnh Triệu Lăng Vũ kia… có khi lại là gián điệp từ đâu tới cũng nên.

Nghĩ kỹ những lý do có thể nói ra xong, La Y hít sâu một hơi, đứng yên tại chỗ cùng Kevin, không chen lên nữa.

“Thiếu gia…” Cừu Tráng khó hiểu hỏi.

“Cừu Tráng, những khổ cực mấy ngày nay chúng ta đã nếm trải, ngươi phải nhớ kỹ lấy.” La Y nhìn về phía Cừu Tráng, phát hiện Cừu Tráng vẫn mặt ngu, lại bổ sung một câu: “Sau khi phi thuyền nổ tung, chúng ta thật vất vả mới sống sót, sau đó còn phải lưu lạc tứ xứ.”

“Nhưng là…”

“Ngươi

chỉ cần nhớ kỹ là được, hiện tại có nhiều người, ta không tiện nói chi tiết.” La Y nói, Cừu Tráng mặc dù có lúc đầu óc toàn là lừa gạt, nhưng phi thường trung thành, cũng đáng tín nhiệm.

Mấy ngày nay hắn không thấy tin tức Kinh Chỉ Thương Hội bị Triệu gia chèn ép, nếu không phải có thế thân, hắn cũng không biết phải giải thích hiện trường vụ nổ khi đó thế nào, bởi vậy người kia hẳn là vẫn đang dùng thân phận của hắn, vậy thì chớ trách hắn lấy lại thứ vốn thuộc về mình.

Nhìn dáng vẻ tự tin của La Y, nghĩ đến tin tức từ kinh thành về Triệu gia, Kevin trong lòng liền cười khinh bỉ.

Nhậm Sinh kia đến cùng lai lịch thế nào hắn không biết, nhưng Triệu gia đã nói hắn không phải Tạp Y Nhân, đây không phải là tuyên bố Triệu gia đã sớm biết thân phận của hắn rồi sao? La Y lúc này xông lên, chẳng qua chỉ là làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Bất quá, hắn vẫn thích xem trò cười này, biết đâu lại kiếm được cơ hội tiếp cận Triệu Lăng Vũ thì sao.

Triệu Lăng Vũ “dung hợp” năng lượng từ nữ vương trùng tộc còn có thể sống sót, đây tuyệt đối là một việc đáng để đem ra mổ xẻ nghiên cứu, kỳ thực nếu Dương Diệp không tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm Triệu Lăng Vũ.

Nhậm Sinh từ đầu đến giờ vẫn không biết có

người đang tơ tưởng đến Triệu Lăng Vũ, Triệu Lăng Vũ không ôm cậu nữa, cậu liền ngồi ở bên chân Triệu Lăng Vũ, vừa suy nghĩ đợi lát nữa trở về làm sao hôn nhẹ nè, vừa dùng căn của chính mình kéo dây kéo trên giày phòng hộ của Triệu Lăng Vũ nghịch nghịch, sau đó luồn vào quấn lấy chân Triệu Lăng Vũ.

Cậu thích đụng chạm da thịt với Triệu Lăng Vũ cơ, nếu không khí bây giờ không quá nghiêm nghị thế này, cậu rất muốn hướng lên trên, sau đó đụng đụng địa phương mà Triệu Lăng Vũ vẫy ra hạt giống kia…

Hôm nay Triệu Lăng Vũ nên cho mình tức nhưỡng rồi mới phải…

Nghĩ đến tức nhưỡng, Nhậm Sinh lại nhớ tới mấy đứa trẻ, lập tức nhắm mắt lại tu luyện, đồng thời đem linh lực của chính mình hướng về mấy đứa trẻ trên người hào phóng chuyển vận.

Những hài tử này nhu cầu đối với linh lực rất lớn, sau này nhất định sẽ biến được thành người… Nhậm Sinh đang ảo tưởng sức mạnh về tương lai, đột nhiên nảy lên một cái.

“Làm sao vậy?” Triệu Lăng Vũ giật mình nhìn Nhậm Sinh, vừa nãy lúc Nhậm Sinh thức dậy quên không buông chân hắn ra, nếu không phải hiện tại hắn khí lực lớn, thì đã bị Nhậm Sinh quẳng xuống phía dưới rồi.

Nguyên soái của Liên bang, khi đang đứng trên phi thuyền ổn định dân tâm đột nhiên

ngã xuống lộn chổng vó, rất mất thể diện, sụp đổ hình tượng, tuyệt đối không phải chuyện thú vị chút nào!

“Hài tử động!” Nhậm Sinh kích động reo lên, đây chính là động thai a!

“Tụi nó cùng động sao?” Triệu Lăng Vũ có chút kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên cùng động rồi!” Nhậm Sinh liếc Triệu Lăng Vũ một cái, liền ngồi xuống — bốn hài tử trên đầu cậu động đậy, hình như là phát hiện vật gì đặc biệt, cậu phải cố gắng tìm hiểu một chút mới được.

Triệu Lăng Vũ càng thêm khó hiểu, bốn hạt giống kia cũng động đậy sao? Chẳng lẽ là bởi vì Nhậm Sinh mấy ngày nay vẫn luôn truyền năng lượng vào, cho nên chúng trở nên khác với những nhân sâm tử hắn ăn trước đây?

Cũng phải, bây giờ hình hài cũng không giống, “tiền bối” của bọn nó nhìn khác hẳn mà.

Bây giờ có quá nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Triệu Lăng Vũ kìm nén hoài nghi trong lòng, liếc qua thấy Nhậm Sinh đã nhắm mắt lại, chung quy cái gì cũng chưa hỏi.

Giả trang là thân binh đi theo Triệu Lăng Vũ, Ngô Suất cùng Yêu Lệ hai người trong lòng lại giống như trời rung đất chuyển, thậm chí hoàn toàn không thể tin được những gì tai mình vừa nghe thấy.

Nhậm Sinh vừa nãy, tự nhiên nói “Hài tử động”! Lẽ nào cậu mang thai?

Chẳng phải đã nói Nhậm Sinh không

phải Tạp Y Nhân liên minh tự do đưa tới gì đó sao? Nếu vậy, cậu mang thai thế nào được? Lẽ nào vẫn là cái gì đặc thù chủng tộc hay sao?

Ánh mắt dần hướng xuống cái bụng bằng phẳng của Nhậm Sinh, Ngô Suất cùng Yêu Lệ hai người đều có cảm giác, chắc nghe nhầm rồi, trông Nhậm Sinh giống mang thai ở chỗ nào chứ?

Nhưng Nguyên soái nghe được hai chữ “hài tử”, biểu hiện lại bình tĩnh như thế, thậm chí cứ như là đã biết từ lâu rồi, chỉ nghi hoặc “Tụi nó cùng động sao?”, chuyện này… Nói mới nhớ, Triệu Lăng Vũ mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng khoang với Nhậm Sinh, hai người còn cực kỳ thân mật, bọn họ liền cảm giác mình hẳn không nghe nhầm đi…

Yêu Lệ và Ngô Suất tiếp tục rối rắm nhìn Nhậm Sinh không rời mắt, người lúc này đang nỗ lực cùng con trai mình giao lưu.

Đáng tiếc bốn hài tử không có vẻ gì là sẽ đáp lại linh lực của cậu, chỉ là hướng về một phương hơi nhúc nhích, dường như khẩn cấp muốn có được thứ gì.

Tình huống này hệt như lúc cậu phát hiện thấy tức nhưỡng, chỉ là… tức nhưỡng không phải trên người Triệu Lăng Vũ sao? Chỗ tụi nó muốn đi tại sao lại là dưới bàn chân cậu chứ?

Nhậm Sinh mở mắt ra, vừa sờ sờ đầu mình, vừa liếc mắt xuống dưới một cái.

Nếu là cậu, muốn

tức nhưỡng lại không có được, nhất định sẽ rất tủi thân, con trai cậu bây giờ muốn đồ vật dưới kia nhưng không có được, nhất định cũng sẽ rất khó chịu, tuy không biết nơi đó có cái gì.

“Lăng Vũ, tui muốn xuống dưới lòng đất xem xem.” Nhậm Sinh rối não một lúc mới trực tiếp nói cho Triệu Lăng Vũ biết.

Cậu không rõ cái thế giới này cho lắm, Triệu Lăng Vũ còn nói cậu tự ý đi lung tung sẽ có chuyện, cho nên, có chuyện gì cũng phải nói cho Triệu Lăng Vũ mới được!

Triệu Lăng Vũ quen biết Nhậm Sinh cũng vài ngày rồi, nhưng ngoại trừ tức nhưỡng, hắn chưa từng thấy Nhậm Sinh muốn cái gì bao giờ, hiện tại đột nhiên nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, theo bản năng định hỏi xem.

Nhưng mà nghĩ tới đặc thù của Nhậm Sinh, lời muốn hỏi tới cửa miệng lại đi một vòng ngược vào trong, cuối cùng đã biến thành: “Chờ mọi người lên hết, tôi dẫn em đi.” Hiếm khi Nhậm Sinh ra yêu cầu, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.

“Ừm.” Nhậm Sinh ngoan ngoãn gật gật đầu.

Ngô Suất nghe được đối thoại của hai người, khiếp sợ nhìn Triệu Lăng Vũ một cái, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Nhậm Sinh chỉ tùy ý yêu cầu một cái, Nguyên soái đại nhân lại cứ thế mà đáp ứng sao?

Triệu Lăng Vũ cũng không biết cái mớ hỗn loạn trong đầu Ngô đẹp trai là

gì, quyết định xong, liền liên lạc Ngả Phất: “Ngả Phất, kiểm tra tình trạng tinh cầu 12534, xem có bom không, sau đó điều một tiểu đội tới đây, chờ xong xuôi ta muốn đi sâu xuống xem xét.”

Ngả Phất hồi đáp, không lâu sau, một vài dị năng giả liền cưỡi máy bay đi tới bên người Triệu Lăng Vũ.

Kevin đứng xa xa nhìn Triệu Lăng Vũ và những thủ hạ bên người kia, khẽ cau mày.

Triệu Lăng Vũ vốn dĩ đang một mình, à không, 2 mình, thoáng chốc đã xuất hiện thêm mấy cao thủ, hiện người bảo vệ hắn càng lúc càng đông… Quả nhiên muốn quang minh chính đại đánh một trận với Triệu Lăng Vũ là điều không thể, phải tính biện pháp lấy được gien về mới được…

Nghĩ tới đây, Kevin mơ hồ có chút tự đắc, hắn tính toán tải trọng phi thuyền quân đoàn số 1, nếu không có gì thay đổi, hắn còn sót lại ở phía sau chắc chắn sẽ lên được chủ hạm trung ương.

Trên tinh cầu 12534, tầng khí quyển đã biến hóa dị thường, người đang chờ quân cứu viện phát hiện mình có thể nhẹ nhàng nhảy một cái cao ba thước do thay đổi trọng lực, cũng bắt đầu thấy khó thở hơn.

Lúc này, phần lớn người ở điểm cứu viện đều đã lên phi thuyền, chỉ có chỗ Triệu Lăng Vũ là điểm cứu viện lớn nhất, còn 3 vạn người vẫn đang giữ nguyên vị trí.

“Nguyên

soái, tất cả phi thuyền đều đã đầy.” Ngả Phất liên lạc với Triệu Lăng Vũ, các phi thuyền khác đều đã quá tải, hiện chỉ còn chủ hạm trung ương là còn chỗ.

“Cho ba vạn người này tiến vào chủ hạm, nhớ quan tâm tiếp đón bọn họ, bất kể là thân phận gì, cũng không được phép rời khỏi vị trí.” Triệu Lăng Vũ nói.

“Rõ, thưa Nguyên soái đại nhân!” Ngả Phất nhận lệnh, không lâu sau, chủ hạm vẫn đang ở ngoài tầng khí quyển bắt đầu chậm rãi hạ xuống, nhưng không đáp xuống bề mặt tinh cầu mà lơ lửng giữa trời, sau đó một vài máy bay cỡ lớn từ trong phóng ra, tiếp đất.

Phi thuyền mà Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh vừa đứng cũng đã cất cánh, Triệu Lăng Vũ liền mang theo Nhậm Sinh đi xuống đất bằng, đồng thời cảm nhận rõ ràng hơn rung động từ dưới nền đất truyền tới.

Triệu Lăng Vũ tuân thủ cam kết ở lại đến cùng, không rời đi, nhìn những người đang nhanh chóng lên máy bay kia.

Thị lực của hắn vô cùng tốt, thậm chí còn đụng độ ánh mắt với một người trong đó.

Người kia khá quen… Triệu Lăng Vũ đang muốn nhìn kỹ lại vài lần, đã bị Nhậm Sinh kéo quần áo.

“Sao vậy?”

“Anh có biết trên tinh cầu này có vật gì đặc biệt không?” Nhậm Sinh tò mò hỏi, cậu không cảm nhận được bất kỳ khác biệt nào

so với những chỗ khác, càng không hiểu con mình muốn cái gì.

“Tinh cầu này? Thứ tồn tại nhiều nhất hẳn là nguồn năng lượng quặng mỏ.”

“Nguồn năng lượng quặng mỏ là cái gì?”

“Nguồn năng lượng quặng mỏ là một loại khoáng thạch có thể cho nguồn năng lượng sử dụng được, khi chôn dưới đất có tính chất ổn định, nhưng chỉ cần dùng sóng điện từ hoặc là năng lượng khác kích phát, có thể khiến hai loại vật chất bên trong hỗ trợ lẫn nhau sản sinh năng lượng.” Triệu Lăng Vũ nói, kỳ thực nhân loại liên bang vẫn chưa thể sử dụng hiệu quả loại nguồn năng lượng quặng mỏ này, cho nên thứ này đều bị người liên bang bán ra chứ ít mua vào.

“Năng lượng có thể hấp thu sao?” Nhậm Sinh lại hỏi, con trai cậu rõ ràng muốn hấp thu năng lượng gì, lẽ nào chính là nguồn năng lượng quặng mỏ?

“Không thể, ” Triệu Lăng Vũ nói, “Dị năng cũng có thể kích phát năng lượng bên trong, có điều năng lượng nơi đó vừa hỗn loạn lại rất mạnh, sẽ làm tổn thương dị năng giả, thậm chí ngay cả dị năng dung hợp của Triệu gia, cũng không thể dung hợp năng lượng cuồng bạo như thế.”

“Vậy a…” Nhậm Sinh vò vò tóc mình, con trai cậu đến cùng là…?

“Sao em lại muốn đồ vật phía dưới kia?” Triệu Lăng Vũ tò mò hỏi.

“Tui cũng không rõ lắm…”

Nhậm Sinh cảm giác được con trai mình hơi giật giật, có chút lo lắng.

Lúc này, người còn lại không nhiều nhưng cũng chẳng ít, Triệu Lăng Vũ liếc mắt một cái, trực tiếp nhìn về phía Ngô Suất: “Ngươi ổn định bọn họ, ta mang người đi xuống dưới xem sao.”

Ngô Suất đáp, có chút buồn bực, hắn cũng muốn xuống dưới nhìn a! Lớn như vậy rồi hắn còn chưa từng thấy tận mắt hành tinh phân rã đâu!

Tinh cầu 12534 đã bể thành vài miếng, khe nứt to trên vách để lộ ra rất nhiều quặng mỏ năng lượng.

Hải tặc không cũng chưa đào hết quặng, chỉ là, còn dư lại nhiêu kia liên bang muốn đào cũng không được – loại quặng mỏ này cơ bản chỉ có đào thủ công mới có thể bảo đảm tính ổn định, hiện tại hành tinh này lại đang phân rã, thợ mỏ cũng đâu thể chạy theo thiên thạch mà đào.

Nhậm Sinh không thèm liếc mắt lấy một cái nhìn nguồn năng lượng quặng mỏ, đội mũ phòng hộ cung cấp dưỡng khí lên, sau đó liền để con trai mình cảm thụ, dẫn đường cho Triệu Lăng Vũ.

Bọn họ cầm lái máy bay dọc theo một cái hành lang rất dài tiến về phía trước, cuối cùng đi tới một cái động to bị đào rỗng.

“Viên tinh cầu này không hổ là nguồn năng lượng quặng mỏ dự trữ lớn nhất của liên bang, dưới lòng đất sâu như vậy mà còn có quặng

mỏ.” Triệu Lăng Vũ hơi xúc động, không khỏi cau mày.

Tinh đạo muốn quặng mỏ năng lượng, đào sơ trên mặt đất là được rồi, đào sâu như vậy làm gì? Ở đây có thứ Nhậm Sinh muốn, lẽ nào tinh đạo cũng muốn?

Nhậm Sinh vào đến trong này vẫn không cảm giác được gì, thế nhưng mấy nhóc trên đầu cậu rõ ràng đang nhảy nhót, mặc cho mọc rễ theo chỉ điểm vụng về của tụi nó, Nhậm Sinh ngồi xổm xuống trong góc, nhặt từng đồ vật trên đất đưa tới gần đầu mình, nghiên cứu nửa ngày, rốt cục phát hiện thứ gì đó khác lạ.

Nguồn năng lượng quặng mỏ đều là là màu vàng đất, khối này lớn chừng quả đấm, mơ hồ hiện ra kim quang, Nhậm Sinh bắt được nó xong còn cảm giác được bốn hài tử động tác trở nên kịch liệt, dường như đang hoan hô khiêu vũ.

Bọn nó muốn cái này?

“Em muốn khối năng lượng quặng mỏ này sao?” Triệu Lăng Vũ có chút kinh ngạc.

“Hắn không phải nguồn năng lượng quặng mỏ bình thường!” Nhậm Sinh tự tin nói.

Triệu Lăng Vũ nghe vậy, đưa tay qua cầm mỏ nguyên lên nhìn một chút, lập tức gật gật đầu: “Nó xác thực không phải nguồn năng lượng quặng mỏ bình thường.” Khối năng lượng quặng mỏ này, bên trong năng lượng phi thường ổn định, chưa từng thấy bất kỳ tư liệu liên quan nào ở liên bang.

Cả

liên bang còn chưa biết trên thế giới có tồn tại nguồn năng lượng quặng mỏ như vậy, tinh đạo đã biết rồi, xem ra còn mang đi một phần… Kevin cùng đám tinh đạo của hắn, rốt cục đang có ý đồ gì?

“Lăng Vũ, hài tử rất thích nó, khi nào về tui sẽ đội nó lên đầu.” Nhậm Sinh tiếp nhận nguồn năng lượng quặng mỏ trong tay Triệu Lăng Vũ, cười híp mắt.

“Chúng ta đi về trước đi.” Triệu Lăng Vũ gật gật đầu, sau đó vừa nhìn về phía những khoáng thạch bình thường bên cạnh: “Những quặng thạch này… Thật đáng tiếc.”

Có thể có một khối khoáng thạch thần kỳ như thế, đám tinh đạo kia phát hiện được đúng là vận khí tốt, nhưng nghĩ tới những khoáng thạch có thể sẽ bị lãng phí, Triệu Lăng Vũ lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Anh muốn những quặng thạch này?” Nhậm Sinh tò mò hỏi.

“Nguồn năng lượng quặng mỏ khá đắt giá.” Triệu Lăng Vũ cười cười. Giống như chỉ có trên hành tinh xa xôi, còn nhất thiết phải đào thủ công mới khai thác được khoáng thạch, đâu thể hưởng dụng dễ dàng được?

“Vậy chúng ta đào một ít mang về?” Nhậm Sinh đột nhiên nhìn về phía Triệu Lăng Vũ, hai con mắt sáng lấp lánh.

Lúc trước từng nghe người khác nói nuôi hài tử rất hao lực lại tốn kém, vậy hẳn là cậu nên chuẩn bị trước dần đi phải

không nhỉ?

“Cũng tốt, chúng ta đào mấy khối so sánh một chút” Triệu Lăng Vũ nói, ai dè vừa dứt lời liền thấy một bộ rễ thật dài vung ra, sau đó dễ dàng gỡ khoáng thạch trên tường xuống.

Rễ của thực vật cơ bản trên đều rất lợi hại, thực vật phổ thông cũng đã có thể cắm sâu vào khe đá làm cục đá vỡ vụn, chớ nói chi là Nhậm Sinh còn là yêu tinh.

Mặc dù Triệu Lăng Vũ có thể dễ dàng cắt đứt rễ của cậu, nhưng đọ với tinh thạch thì rễ cậu cứng hơn, chỉ cần đem căn vẩy ra nện lên vách động, các loại quặng mỏ to nhỏ gì liền rơi đầy trên mặt đất, lại dùng một căn nhỏ cuốn một cái, này đó đều bị cậu cuốn vào Túi Càn Khôn.

Túi Càn Khôn tuy không lớn, nhưng vẫn có thể cất trữ rất nhiều rất nhiều thứ, hiện tại, Nhậm Sinh tất cả đều dùng nó đem chứa nguồn năng lượng mỏ.

Vóc dáng nho nhỏ mà tốc độ Nhậm Sinh khai thác khoáng thạch có thể nói là kinh người, thậm chí có thể để cho rễ đi vào một số khe hở, sau đó một lần đập xuống, cuối cùng, Nguyên soái không kỹ thuật đào mỏ đành giương mắt đứng nhìn.

Hắn cũng không phải đề phòng ai khác, có thủ hạ để làm gì?

“Túi Càn Khôn trang bị đầy đủ, chúng ta đi thôi.” Đào lượm xong xuôi, Nhậm Sinh chạy tới chỗ Triệu Lăng Vũ, gương mặt

hồng hồng tràn đầy phấn khởi — đây là lần đầu tiên cậu có thể kiếm tiền nha.

Nếu sau này Triệu Lăng Vũ không có tiền, cậu đi đào mỏ vậy cũng có thể nuôi sống mình và hài tử đi, biết đâu lại bao nuôi được Triệu Lăng Vũ thì sao?… Nghĩ như vậy, Nhậm Sinh đột nhiên có chút hưng phấn.

“Chúng ta mau rời khỏi đây, hành tinh này sắp phân rã rồi.” Triệu Lăng Vũ gật gật đầu, hắn vừa lôi kéo Nhậm Sinh tiến vào máy bay thì không lâu sau, tinh cầu 12534 đột nhiên liền chia làm vài miếng.

Triệu Lăng Vũ mang Nhậm Sinh lên máy bay hướng về phía chủ hạm trung ương, phía dưới một mảnh bụi bặm tung bay.

Thời điểm tinh cầu 12534 phân rã, tàu hộ tống cùng thám báo hạm được Triệu Lăng Vũ phái đi rốt cục đuổi kịp tinh đạo, đồng thời phát động công kích.

Quân chính quy đối đầu tinh đạo, cho dù quân chính quy nhân số ít, theo lý cũng có thể thắng, thế nhưng đang lúc bọn họ muốn công kích kho để hàng hoá chuyên chở, đám tinh đạo kia đột nhiên lại dùng một loại vũ khí mới.

Một đám tinh đạo, cộng với thiết bị công kích có thể sánh ngang quân đoàn số một… Đội trưởng Hồng Chung không chút do dự mà rút lui, đồng thời báo tin cho Triệu Lăng Vũ.

Thấy Hồng Chung lui lại, tinh đạo phi thuyền tiếp tục tiến lên, kết quả cũng không lâu sau, Hồng Chung lại xuất hiện, một lần nữa phát động công kích.

“Địch tiến ta lùi, địch trú ta quấy nhiễu, địch mệt mỏi ta đánh, địch lui ta truy” đoạn văn này, được Hồng Chung phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trên phi thuyền trang bị đầy đủ mỏ năng lượng, tốc độ của tinh đạo đã bị hạm đội nhất thời kéo chậm lại rất nhiều.

=================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.