Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Chương 3



Nguyệt Liên các [ viện của nàng á ]

Nàng theo hai nha hoàn dìu về biệt việt, theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này thì đây là nơi nàng ở. Điều đầu tiên làm nàng ngạc nhiên là ở đây rất rông, nhiều cỏ cây hoa lá và đặc biệt là có hồ. Vào sâu bên trong biệt viện, thì toàn bộ đều được làm bằng gỗ hiếm, chạm khắc hoa văn tinh xảo. Cuối cùng, nàng đặt chân vào căn phòng ở giữa bietj viện, cũng là căn phòng đẹp nhất trong phủ. Nàng nhìn lướt qua một lượt, lòng thầm ngạc nhiên: " Cô gái này thẩm mỹ không tệ. Mọi thứ đều trang trí rất tinh tế, phong cách tao nhã, phù hợp với nơi đầy hoa lá như này. " Một nha hoàn cung kính hướng nàng hỏi:

- Đại tiểu thư! Y phục đã chuẩn bị xong, mời tiểu thư theo nô tỳ theo y phục.

Nàng quay lại nhìn bộ y phục trên tay nha hoàn đó cầm. Khóe miệng giật giật: " Đùa lão nương à! Ta mới 21 tuổi thôi đó, có cần cho ta mặc bộ y phục đó không? " [ bộ đó kiểu màu tím đậm, thêm với hoa huệ ở chân váy "

- Ta có bộ y phục màu khác không? Nàng quay mặt đi, mắt hướng của sổ nhắm nhìn.

- Thưa tiểu thư, ngài còn 2 bộ huyết y, 3 bộ tử y, 2 bộ hồng y và 1 bộ thanh y. Nha hoàn thắc mắc nhưng vẫn trả lời nàng.

- Lấy cho ta bộ thanh y kia đi. Từ giờ về sau đổi hết y phục của ta thành bạch y và thanh y, 2 - 3 bộ huyết y. nàng quay người đi về hướng bàn ngồi xuống rót trà.

Nha hoàn thấy vậy, liền cúi người lui đi lấy.

_______ Ta là dải phân cách đáng yêu nhất ________

Một lúc sau, nàng bước ra ngoài với bộ y phục thanh y, Mái tóc ngang thắt lưng, tóc mái buông thả, một phần tóc được cột cố định bởi dải lụa màu trắng. Phụ mãu nàng tư fkhi đặt chăn vào biệt viện, nhìn thấy con gái bảo bối của họ liền sững sờ, ngạc nhiên. Bỗng tiếng nói từ đằng sau làm họ bừng tỉnh.

- Ây zô, Đại tiểu thư trở về rồi!

Đó chính là tiếng nói của vị di nương tên Thẩm Thúy [ con thứ của Thẩm gia, nhưng được tổ mẫu yeu thích nên đượng nuông chiều từ nhỏ ] Nàng lạnh nhạt lướt bỏ qua câu nói đo, trực tiếp hướng phụ mẫu mà nhào vào lòng, nhõng nhẽo:

- Phụ thân, mẫu thân! Có người hại con té ngã rồi còn định hủy dung của con nữa.

Nhị di nương [ gọi vậy cho tiện ] thấy nàng không để ý mình liền tức giận vò nát khắn tay. Nhưng đến câu thứ hai thì liền tái mặt lại, nhìn về phía cửa phòng. Lại một giọng chanh chua cất lên:

- Đại tiểu thư, tam di nương qua thăm ngươi đây [ Tam di nương tên một chữ nhu, họ kép Âu Dương. Là đích nữ của Âu Dương gia ]

Nàng nheo mắt, nhưng cũng không để ý đến vị di nương này. Quay mặt nhìn đại ca của nàng

- Kaka, huynh phải giúp muội báo thù a, muội bị người ta khi dễ đó.

Chưa đợi phụ mẫu lên tiếng, vị huynh trưởng nào đó lên tiếng tức giận:

- Tiểu muội muội yên tâm, kaka nhất định báo thù cho muội, bất kể đó là ai.

Phụ thân nàng nhìn đứa con bảo bối bị người ta khi dễ, trong lòng bừng bừng tức giận, đập bàn:

- Con gái bảo bối, con đi ra ngoài sao không đem theo hậu vệ của phụ thân. Lại còn để bị đánh ra nông nỗi này nữa. Hừ... Để ta....

- Con gái của mãu thân, mau theo mẫu thân về tìm ngoại công con. Để ngoại công con đòi lại công đạo cho con.

Phụ thân nàng chưa nói hết thì liền bị mẫu thân cắt ngang. Mặt nàng nhất thời đầy hắc tuyến. " Ngoại công sao? Mẫu thân khẳng định không để phụ thân đi tìm chỗ chét đi?"

- Khụ khụ. Không cần đâu mẫu thân, con biết ai khi dễ con rồi. Vả lại còn thân thiết với chúng ta nữa đó.

Nàng lếc qua nhị vị di nương đang tái mặt vì câu nói của nàng. Cả hai di nương đều giật mình trước ánh mắt của nàng. Lòng thầm kêu: " Đây thật sự là Đại tiểu thư của Tướng quân phủ? " Ròi lại bổ xung một câu:

- Con mệt rồi, phụ thân cùng mẫu thân về ngjir đi. Mai con sẽ ra đại sảnh nói rõ cho mọi người biết. Ây quên, hai vị di nương an hảo. Do ta sơ xuất quá mà quên hai vị ngồi ở đây.

- Không... không sao... Đại tiểu thư nghỉ ngơi, ta cùng tam di nương không quấy rầy.

Nhị di nương vội xua tay, nhưng người khẽ run khiến nàng hài lòng. nàng đi lướt qua và chậm một buốc chân ở phía hai di nương nhỏ giọng nói:

- Đây mới là ta. Kịch hay vẫn còn ở phía sau, hai vị di nương cùng hai vị muội muội sẽ rất vui khi là thành viên trong kịch này nha. " Ta sẽ trả lại cho các người cả vốn lẫn lời, khi các người khi dễ ta "

Câu nói cuối cùng khiến nhị di nương lảo đảo, cũng may có tam di nương đỡ rồi cùng lui ra khỏi viện.

p/s: sorry các bạn. Bận học quá nên giờ mới ra chương 3. Mọi người thông cảm và like ủng hộ mình nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.